Trong bóng tối - Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sắp đến giờ tan ca, Vương Nhất Bác nhận được cuộc gọi từ mama đại nhân, ra lệnh cho cậu phải trở về nhà ăn tối.

Sau khi tắt điện thoại, Vương Nhất Bác nhìn Bánh bao nhỏ đang vui vẻ ngồi bên cạnh mình, trong lòng lại dâng lên nỗi sầu muộn. Mẹ cậu gọi điện bảo cậu về, nhất định sẽ hỏi về buổi gặp mặt hẹn hò của cậu với Cố Thư Dữ ngày hôm đó. Cậu còn chưa biết làm cách nào để nói với mẹ rằng cả đời này bản thân sẽ không kết hôn mà chỉ sống một mình. Kết quả lại gặp lại Tiêu Chiến, và bây giờ còn nuôi thêm một Bánh bao nhỏ nữa.

Bánh bao nhỏ cảm nhận được ánh mắt của Vương Nhất Bác, liền ngẩng đầu cười khúc khích, trên tay còn cầm món ăn vặt mà các cô chú đồng nghiệp đưa cho. Nhân duyên của Bánh bao nhỏ thật sự rất tốt, chỉ mới ở đây có hai tiếng đồng hồ mà lại được quá trời người yêu thích, còn hơn cả Vương Nhất Bác đã làm ở đây suốt mấy năm trời nữa. Ai đi ngang qua cũng đều sờ đầu, cưng nựng Bánh bao nhỏ một cái mới chịu. Mà Bánh bao nhỏ cũng không có tránh đi, ngược lại còn mỉm cười vô cùng dễ thương. Vương Nhất Bác nhịn không được mà suy nghĩ, Bánh bao nhỏ và Tiêu Chiến thật chẳng giống cha con ruột một chút nào. Một người có thể đóng băng trái tim người khác chỉ bằng một ánh mắt sắt đá, còn một người thì có khả năng làm tan chảy trái tim của mọi người chỉ với một nụ cười.

"Bé con, con cùng Bobo đến nhà bà một lát được không ? Nhà bà có nhiều đồ ăn ngon lắm." Vương Nhất Bác cảm thấy mình như là kẻ tình nghi buôn bán trẻ em vậy, cứ luôn lấy đồ ăn ra dụ dỗ bánh bao nhỏ miết.

Trước kia, cách này luôn có tác dụng, nhưng lần này lại lật xe rồi, lúc ấy chỉ nhìn thấy Bánh bao nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, tựa hồ hiểu được ý của Vương Nhất Bác, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó lại, "Đến nhà Bobo... không đến nhà bà đâu..." Chiếc giọng sữa cất lên, Bánh bao nhỏ hôm nay đến cả ăn cũng từ chối rồi.

Vương Nhất Bác bật cười thành tiếng. Cậu hiểu rằng Bánh bao nhỏ sẽ có những tình cảm khác nhau đối với cậu và người nhà của cậu, vì vậy cậu kiên nhẫn giải thích "Chúng ta gặp Bà trước, ăn xong đồ ngon thì chúng ta trở về nhà của Bobo. Bé con có đi cùng Bobo không ?" Lần này, Bánh bao nhỏ không cần thời gian suy nghĩ cũng hiểu được liền, gật đầu không chút do dự, miễn là bé con có thể trở lại nhà của Vương Nhất Bác.

Bánh bao nhỏ rất ngoan, không khóc lóc không phiền nháo. Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ trầm lặng của Bánh bao nhỏ, trong lòng chợt lóe lên một tia nghi ngờ. Tuy rằng cậu không có con, nhưng cũng đã nhìn thấy con của người khác, trẻ con khóc nháo là một chuyện rất bình thường. Nhưng Bánh bao nhỏ lại quá hiểu chuyện, thật sự vô cùng hiếm gặp.

Sau khi tan ca, Vương Nhất Bác mang theo bánh bao nhỏ đi siêu thị mua một ít đồ ăn, rồi bắt taxi về nhà ba mẹ. Chẳng hiểu vì sao suốt dọc đường đi, cậu luôn cảm thấy có người theo dõi mình. Nhưng khi nhìn lại thì chẳng có chiếc xe khả nghi nào, cho đến khi bước vào khu nhà ở của ba mẹ, cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm mới biến mất.

"Ba, mẹ, con về rồi." Vương Nhất Bác và Bánh bao nhỏ vừa đi vào cửa đã ngửi thấy mùi hương thơm phức của thức ăn tỏa ra từ trong bếp, nghe thấy trong bếp có tiếng nói chuyện liền nói vọng vào.

"Con bao nhiêu tuổi rồi, trở về tìm ba mẹ......" Mẹ Vương bực bội nói rồi bước ra khỏi bếp. Nói được nửa đường, bà đột nhiên nhìn thấy Bánh bao nhỏ trên tay Vương Nhất Bác, mắt bà sáng lên ngay tức khắc, "Eydo, đứa nhỏ nhà ai vậy ? Thật là dễ thương quá đi..." Mẹ Vương không chịu nổi mà dang tay ôm lấy Bánh bao nhỏ.

"Con chào Bà, con là Sweety ạ." Bánh bao nhỏ yên lặng nằm trong vòng tay của mẹ Vương, không vùng vẫy cũng không khó chịu, nhưng Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được Bánh bao nhỏ có một chút thận trọng, đây không phải là lần đầu. Lúc ở cơ quan, bánh bao nhỏ luôn tươi cười với mọi người, nhưng thực ra bé con vẫn có một chút sợ hãi.

Mẹ Vương không chú ý đến chuyện này, bà chỉ cho rằng Bánh bao nhỏ thật sự rất ngoan, trong lòng càng ngày càng thích, "Giỏi quá, đây là con lai sao ? Ngoan quá..." Từ khi mẹ Vương nhìn thấy Bánh bao nhỏ, khóe miệng của bà cứ cong lên mãi thôi.

Vương Nhất Bác mỉm cười đi vào phòng bếp thì nhìn thấy Ba Vương đang nấu ăn. Vương Nhất Bác nhìn qua một lượt, tất cả đều là món ăn cậu yêu thích, cậu không nhịn được mà cười thích thú, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Đứng chưa được bao lâu thì đã bị Ba Vương đuổi ra ngoài vì cho rằng cậu đứng cản trở việc nấu ăn của ông. Sau khi Vương Nhất Bác trở lại phòng khách, nhìn thấy mẹ Vương đang nhìn mình với vẻ mặt nghiêm túc, khiến cậu có chút bối rối.

Mẹ Vương nhìn bánh bao nhỏ đang ăn một mình, liền đứng dậy kéo Vương Nhất Bác vào phòng ngủ, "Sao vậy mẹ ?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Nhất Bác, mẹ hỏi con, đây là con của ai ? Không phải là tác phong của con có vấn đề đấy chứ ? Ta không quan tâm đến tính hướng của con, nhưng con không thể lừa dối con gái nhà người ta được, lại còn là người nước ngoài nữa." Mẹ Vương nghiêm nghị giảng đạo lý cho Vương Nhất Bác nghe.

Vương Nhất Bác sờ trán biểu hiện sự bất lực, tại sao phản ứng đầu tiên của mọi người đều là nghĩ tác phong của cậu có vấn đề vậy ? Bánh bao nhỏ có chỗ nào giống cậu đâu ? Chẳng lẽ là bởi vì cậu có vài nét giống với Tiêu Chiến sao ?

"Mẹ, con xin thề, thật sự không phải là con của con, con chỉ giúp đỡ chăm sóc vài hôm thôi." Vương Nhất Bác vẫn không muốn người nhà biết chuyện mình gặp lại Tiêu Chiến, cũng không muốn họ biết Bánh bao nhỏ là con của hắn. Suốt mấy năm nay, ba mẹ đã lo lắng quá nhiều vì cậu rồi, khó khăn lắm mới có thể cởi bỏ được nút thắt trong lòng. Cậu thật sự không muốn phải để ba mẹ lo lắng thêm nữa.

Khi mẹ Vương nghe nói Bánh bao nhỏ không phải là con của Vương Nhất Bác, bà cảm thấy rất an tâm, có chút nhẹ nhõm nhưng cũng xen lẫn chút thất vọng, biểu cảm ấy khiến Vương Nhất Bác càng thêm mơ hồ.

"Nhất Bác, mẹ nghĩ đứa trẻ này có gì đó không ổn..." Mẹ Vương vừa nói vừa chỉ vào đầu, một câu nói khiến trái tim Vương Nhất Bác như ngừng đập.

"Mẹ nghĩ đứa trẻ này cũng đã ba bốn tuổi rồi, nhưng vẫn không thể nói rõ ràng lưu loát được. Tuy trông rất dễ thương nhưng phản ứng lại chậm hơn nửa nhịp so với những đứa trẻ cùng tuổi. Thời buổi này sao lại có một đứa trẻ cư xử ngoan ngoãn như vậy ? Một chút ồn ào quấy nháo cũng không có..., bạn của con có biết chuyện không ? Phải chữa trị ngay khi đứa trẻ còn nhỏ, đợi lớn rồi sẽ không chữa được nữa đâu."

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những nghi ngờ trong lòng Vương Nhất Bác đã được giải đáp, ban đầu cậu cứ tưởng đứa trẻ con nào cũng vậy, sẽ nói không rõ lời. Nhưng mẹ Vương nói rằng một đứa trẻ bốn tuổi có thể nói lưu loát trôi chảy rồi. Bánh bao nhỏ đôi khi sẽ nghiêng đầu để suy nghĩ về các câu hỏi, lúc đó cậu chỉ nghĩ hành động đó rất dễ thương, nhưng hóa ra là do phản ứng chậm. Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy... là do có "bệnh"... Vương Nhất Bác chưa bao giờ cảm thấy chán ghét từ "bệnh" như bây giờ.

"Bobo..."

Một giọng sữa đường vang lên phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi. Vương Nhất Bác và mẹ Vương cùng nhau hướng mắt ra cửa phòng ngủ, chỉ thấy Bánh bao nhỏ đang đứng đó với đôi chân trần nhỏ bé, đôi mắt to tròn ngập đầy nước mắt, trái tim Vương Nhất Bác lúc ấy như chùn xuống, Bánh bao nhỏ thật sự rất ít khi khóc...

Vương Nhất Bác sải bước tiến tới ôm lấy Bánh bao nhỏ vào lòng, đặt lên khuôn mặt nhỏ bé vài nụ hôn, một tay xoa xoa bàn chân lạnh ngắt của bé con, không biết bé con đã đứng trên mặt đất bao lâu rồi, "Bé con, sao con không đi giày ?" Con sẽ bị ốm đấy..."

Một bánh bao nhỏ luôn dính lấy Vương Nhất Bác nay lại không chủ động ôm lấy cổ của cậu nữa, hai bàn tay nhỏ cứ thế đan lại vào nhau. Một giọt nước mắt rơi trên bàn tay nhỏ bé của Bánh bao nhỏ. Khoảnh khắc ấy, trái tim cậu như thắt lại. Lần đầu tiên Bánh bao nhỏ khóc trước mặt cậu.

"Bé con, có chuyện gì vậy ? Nói với Bobo có được không ?"

Bánh bao nhỏ giơ hai bàn tay nhỏ của mình lên, đặt ở trên cổ Vương Nhất Bác, tựa đầu vào vai cậu. Im lặng một lúc liền nghe thấy giọng nói nhỏ bé cất lên, " Bobo, con không có bệnh, Daddy nói con rất thông minh, Bobo đừng ghét con... " Giọng nói của bánh bao nhỏ đặc biệt nhỏ, nhưng hoàn toàn lọt vào tai Vương Nhất Bác. Điều khiến cho cậu thật sự buồn chính là Bánh bao nhỏ đang rất cố gắng nói chuyện một cách lưu loát. Bé con thật sự sợ rằng cậu sẽ không cần mình nữa.

Vương Nhất Bác ôm chặt lấy bé con để tạo cảm giác an toàn, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ bé, "Mẹ, con đưa bé con về nhà trước, để hôm khác con về ăn cơm nhé."

Mẹ Vương lúc đó cũng nghe thấy lời của Bánh bao nhỏ, bà bất lực gật đầu rồi không nói gì nữa. Ba Vương ra khỏi bếp, bối rối nhìn phòng khách trống trơn, ông cất tiếng hỏi, "Con trai của tôi đâu ? Đơn vị lại có vụ án mới à ? "Mẹ Vương lắc đầu không nói gì. Bà có thể cảm nhận rõ ràng được mối quan hệ sâu đậm giữa đứa trẻ này và Vương Nhất Bác. Bà cũng biết rõ con trai mình, một người ngay cả bản thân cũng không thể chăm sóc tốt nay lại vô cùng tận tâm chăm sóc một đứa trẻ. Mặc dù vừa rồi bà không hỏi kỹ, nhưng cũng có thể đoán rằng Bánh bao nhỏ dường như chỉ có một mình ba mà không có mẹ. Bà không tin con mình lại dễ dàng rung động với một người khác như vậy... không cần đoán cũng biết... đứa trẻ này chỉ có thể là con của người đó......

Tâm trạng của Bánh bao nhỏ không được tốt, yên tĩnh nằm trên vai Vương Nhất Bác. Cậu thật sự cảm thấy hối hận về quyết định của mình, cũng tự trách bản thân vì đã để Bánh bao nhỏ nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cậu và mẹ.

"Bobo, con nhớ Daddy..."

"Bé con, chúng ta đi mua đồ trước, xong rồi đi tìm Daddy có được không ?"

"Vâng ạ."

Vương Nhất Bác tìm kiếm trên mạng những thứ mà một đứa trẻ bốn tuổi cần. Sữa, tả, trái cây, đồ ăn vặt... tất cả mọi thứ cậu đều mua hết.

Mua đồ xong xuôi, cậu liền đưa Bánh bao nhỏ trở về. Trên đường về, Vương Nhất Bác đã nhìn thấy hai chiếc xe phía sau qua gương chiếu hậu.

"Ra đây đi !" Chàng trai trẻ có lúm đồng tiền trên má đang ngồi trên xe còn chưa hiểu chuyện gì cho đến khi Vương Nhất Bác ôm Bánh bao nhỏ đi tới đứng trước xe, anh ta không phản ứng kịp về việc vì sao mình bị bại lộ nữa. Anh ta chỉ có thể than thở trong lòng nhiều chút... trở về chắc chắn sẽ bị Tiêu Chiến lột da cho mà coi...

"Tiên sinh, anh có chuyện gì sao ?" Chàng trai trẻ nở một nụ cười đặc trưng.

Vương Nhất Bác nhìn anh ta một cách lạnh lùng, cho đến khi trán của chàng trai trẻ đổ đầy mồ hôi hột mới bắt đầu nói: "Tôi muốn gặp Tiêu Chiến." Sợ Bánh bao nhỏ bị đánh thức nên Vương Nhất Bác hạ thấp giọng.

"Tiên sinh, tôi không biết anh đang nói đến ai. Chắc anh nhận nhầm người rồi."

"Hôm nay Sweety đã khóc, nói rằng rất nhớ Dady. Bé con rất nhạy cảm. Tôi không biết phải làm thế nào để dỗ dành bé con. Nếu Tiêu Chiến không quan tâm đến con trai của anh ta... thì xem như tôi nhận nhầm người đi...!" Nói xong, Vương Nhất Bác quay người lại, dừng lại một lúc rồi nói tiếp, " Tôi là cảnh sát. Nếu thực sự không muốn bị phát hiện thì mỗi lần theo dõi anh nên thay một chiếc xe mới đi..."

Sau khi nhìn bóng dáng của Vương Nhất Bác khuất dần, vẻ mặt của chàng trai trẻ dần trở nên nghiêm túc, anh ta lấy điện thoại di động ra, "Boss, tôi... bị bại lộ rồi, tôi xin lỗi..."

Lúc ấy chỉ nghe thấy một tiếng hừ của Tiêu Chiến thông qua điện thoại, như thể hắn đã đoán trước được mọi thứ, "Phong Nguyên, còn chưa đến một ngày nữa..." Một câu nói đơn giản ngắn gọn nhưng lại triệt để đả kích tâm trí chàng trai trẻ.

"Boss, Vương tiên sinh nói hôm nay thiếu gia có khóc. Vương tiên sinh đưa thiếu gia trở về nhà ba mẹ sau khi tan ca, nhưng chưa đầy nửa giờ sau thì đã rời khỏi. Dường như đã xảy ra chuyện gì đó, Vương tiên sinh nói thiếu gia rất nhớ ngài... còn nói......" Chàng trai trẻ có tên Phong Nguyên do dự một hồi, không dám nói tiếp.

Tiêu Chiến đen mặt khi nghe nói rằng Sweety đã khóc. Bé con bình thường không dễ khóc đâu, nếu như vậy thì chắc chắn bé con đã chịu tủi thân gì rồi, "Em ấy còn nói gì nữa không ?" Ngay cả giọng nói của hắn cũng trở nên vô cùng lạnh lùng.

Phong Nguyên rùng mình một cái, "Vương tiên sinh nói, nếu ngài thật sự không quan tâm... thì xem như anh ấy nhận nhầm người rồi..."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
17.05.2021 ❤️💚❤️💚❤️💚❤️💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net