Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm, bóng tối bao trùm hành lang cô nhi viện Thiên Ân.

1 chiếc bóng nhỏ nhắn như như mèo nhẹ nhàng đi giữa hành lang. Bước vào căn phòng hẻo lánh, bên trong phát ra tiếng khóc nho nhỏ.

" Tiêu Chiến.... Tiêu Chiến..." Cậu bé cố ý nhẹ giọng gọi vào trong " Tiêu Chiến...."

Tiếng khóc chợt ngừng lại. Không lâu sau có tiếng mắng của 1 cậu bé vang lên:" Tránh ra...."

" Tiêu Chiến, em đến rồi, anh đừng sợ..."

Vương Nhất Bác nhìn bóng cây lay động hắt lên tường, tim đập mạnh liên hồi. Dù cho bản thân đang rất sợ hãi nhưng cậu bé biết Tiêu Chiến sợ tối, không thể bỏ cậu lại 1 mình.

Trong phòng, Tiêu Chiến ngồi cạnh cửa, cuộn mình lại, chà mạnh tay áo lên mặt để lau khô nước mắt, phủ nhận sự yếu đuối của bản thân " Ai sợ chứ..... Tránh ra...."

Mấy tháng trước, 2 mẹ con anh vẫn nương tựa nhau mà sống, nhưng vì không chịu nổi nợ nần vây đuổi mà mẹ anh đã thắt cổ tự vẫn. 3 ngày sau, khi cảnh sát phá cửa xông vào nhà, ai nấy đều bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ.

Cậu bé ngồi yên lặng trên giường, nhìn chằm chằm vào thi thể đang treo cổ của mẹ, mặt ngơ ngẩn, hẳn là bị dọa đến mất hồn.

Sau đó, anh được đưa đến cô nhi viện Thiên Ân, dù cho mọi người có làm gì anh luôn yên lặng ngồi 1 góc, lạnh lùng quan sát mọi chuyện. Không ai biết đêm nào anh cũng bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, khóc thầm trong chăn.

Chỉ có Nhất Bác, chỉ có cậu nhìn ra nội tâm yếu ớt của anh.

Mỗi khi Tiêu Chiến ngồi 1 mình 1 chỗ, thì Nhất Bác nhất định sẽ lấy đồ chơi đến trước mặt anh, muốn anh chơi cùng mình, hoặc chỉ lẵng lặng ngồi cạnh anh. Tiêu Chiến luôn không thích Vương Nhất Bác đến gần. Thật ra, trong đám bạn học, chỉ có cậu là chủ động lại gần anh nhưng anh luôn trừng mắt liếc cậu hoặc đẩy cậu ra. Nhưng cậu vẫn không lùi bước, anh đi đâu cậu liền theo đó.

Tối qua, lúc đi ngủ, Nhất Bác  cũng dán sát bên anh, không chịu đi." Em muốn ngủ cạnh anh, như vậy anh sẽ không khóc...."

Chuyện anh khóc vào ban đêm bị người khác biết được, Tiêu Chiến tức giận, đá Nhất Bác 1 phát rớt xuống giường. Trán cậu bé bị va vào mép giường, máu chảy ròng ròng, 1 bạn nhỏ thấy vậy liền chạy đi báo với nữ tu sĩ.

Nhất Bác được đưa vào bệnh viện, Tiêu Chiến bị phạt nhốt trong phòng tối 1 đêm.

" Em muốn ở với anh, như vậy anh mới không mơ thấy ma quỷ...." Trán Nhất Bác phải dán băng gạc, cậu cúi xuống sàn nhà, cố gắng nhìn Tiêu Chiến qua khe hở dưới ván cửa.

" Tránh ra mau..." Anh quát lên.

" Không..." Nhất Bác chưa từ bỏ ý định.

" Tránh ra."

" Không."

Trong đêm tối yên tĩnh, cuộc đối thoại cứ như thế mà lập lại vài lần. Đến tận sáng hôm sau, nữ tu sĩ Terry đến mở cửa cho Tiêu Chiến  mới phát hiện Nhất Bác đang ngủ tựa người vào cánh cửa, sốt cao.

Thiếu chút nữa đã thành viêm phổi nên Nhất Bác phải nằm trên giường vài ngày, Tiêu Chiến luôn bên cạnh cậu, thế nào cũng không chịu rời đi.

Năm đó Tiêu Chiến 8 tuổi, Nhất Bác 5 tuổi.

*************
Hằng năm, cô nhi viện Thiên Ân được các công ty, xí nghiệp tài trợ. Cứ theo định kì, phu nhân của các xí nghiệp đó lại đến thăm các cô nhi trong viện.

Những chiếc xe hơi sang trọng chạy vào cô nhi viện Thiên Ân ở núi Trùng Khánh. Viện trưởng Terry dẫn các bạn nhỏ ra đón, sau đó tất cả ngoan ngoãn đứng xếp thành hàng, chờ các phu nhân đến phát quà tặng. Ngoại trừ Tiêu Chiến và Nhất Bác.

Tiêu Chiến từ đầu đã không muốn nhận đồ bố thí. Tuy Nhất Bác rất muốn nhận quà nhưng vì Tiêu Chiến không nhận nên cậu cũng không nhận theo.

Khi thấy cả 2 đứng lặng lẽ 1 bên, Trần phu nhân, người thường xuyên đến đây, đã mang 2 túi quà đến trước mặt cả 2.

" Tiêu Chiến, Nhất Bác, đây là quà cô chuẩn bị riêng cho 2 cháu, mở ra xem đi."

Nụ cười thân thiện của Trần phu nhân luôn làm tất cả mọi người trong viện yêu quý. Nhất Bác cười với bà, sau đó ngượng ngùng nhận lấy món quà, Tiêu Chiến lại thẳng thừng né tránh.

Nhất Bác do dự nhìn anh, cuối cùng trả lại quà cho Trần phu nhân rồi đuổi theo Tiêu Chiên.

Trần phu nhân luôn cảm thấy 2 đứa trẻ này thật đặc biệt, lòng tự trọng cao hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, nhất là Tiêu Chiến. Vẻ mặt lạnh lùng, luôn thờ ơ với tất cả. Mà gương mặt thanh tú của Nhất Bác lại tạo cảm giác rất thân thiết, luôn mỉm cười thẹn thùng. Cả 2 hợp lại tạo thành 1 thế giới riêng không ai có thể xen vào.

Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé nhắm mắt nhắm mũi chạy đi, lòng Trần phu nhân dâng lên nỗi chua xót và quan tâm.

Sau này, chỉ cần Trần phu nhân và mọi người đến, Tiêu Chiến tuyệt đối không lại gần, chỉ tránh 1 bên nhìn  trộm.

Nhất Bác đương nhiên luôn theo anh, nhưng cậu bé không hiểu vì sao Tiêu Chiến thà nhìn lén Trần phu nhân chứ không chịu nhận quà bà tặng.

1 ngày nọ, Trần phu nhân và những người khác lại đến. Vẫn như trước, Tiêu Chiến và Nhất Bác lại tránh 1 bên. Nhưng lần này, trên gương mặt Tiêu Chiến không còn vẻ lạnh nhạt như mọi khi, ánh mắt anh như bị vật gì đó hấp dẫn trở nên sáng long lanh.

Đó là sự xuất hiện của 1 cậu bé bên cạnh Trần phu nhân. Đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy Trần Gia Huy.

Gia Huy mặc bộ vest dành cho con nít màu trắng, đứng cạnh mẹ, nheo mắt nhìn mọi thứ xung quanh.

Rất nhiều bạn nhỏ tò mò vây quanh Gia Huy. Trần phu nhân khuyến khích Gia Huy cười đùa cùng các bạn nhỏ, nhưng cậu bé chỉ lắc đầu, nắm chặt góc áo mẹ.

Trên người 2 mẹ con họ tỏa ra thứ ánh sáng hạnh phúc chói lọi, như thứ được gọi là hạnh phúc gia đình trong truyện cổ tích, khiến cho Tiêu Chiến nhìn không rời mắt.

Lúc này, Gia Huy dường như đang cáu kỉnh, Trần phu nhân kiên nhẫn dỗ cậu, âu yếm hôn lên má, lên trán cậu. Cậu bé thì làm nũng trong lòng mẹ.

Bất giác, Tiêu Chiến lộ ra vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ, trong đó có cả 1 chút ghen tị.

Loại ánh mắt đó không chỉ có mình anh, Nhất Bác cũng thế. Cậu bé hi vọng mình là hoàng tử nhỏ được mẹ yêu thương. 

Tiếp đó, không biết Trần phu nhân đã nói gì với Gia Huy, chỉ thấy cậu bé bĩu môi lắc đầu. Trần phu nhân xoa đầu con trai, chỉ tay về hướng Tiêu Chiến và Nhất Bác, nói thầm bên tai cậu bé.

Không cam lòng, cầm món quà của mẹ trên tay, Gia Huy dậm chân đi về phía Tiêu Chiến và Nhất Bác.

" Cầm lấy! Mẹ cho nè." Gia Huy đưa thứ gì đó cho 2 người, không kiên nhẫn nói:" Cầm lấy mau, mỏi hết cả tay."

Nhất Bác nghĩ Tiêu Chiến sẽ không chịu cầm nên không đưa tay. Không ngờ vài giây sau, anh lại đưa tay nhận quà.

Nhất Bác kinh ngạc nhìn anh, cũng nhanh tay nhận quà.

Sứ mệnh đã hoàn thành, Gia Huy lập tức xoay người bỏ đi, miệng còn than thở:" Còn muốn người ta đem lại cho, đáng ghét."

Tiêu Chiến ôm quà vào lòng, mắt dõi theo Gia Huy, không rời 1 giây.

Lần đầu tiên, Nhất Bác phát hiện anh có hứng thú với người khác.

Năm đó, Tiêu Chiến 10 tuổi, Nhất Bác 7 tuổi.

****************************************

Nhân dịp cô nhi viện thành lập 20 năm, viện trưởng tổ chức lễ kỉ niệm, các nhà tài trợ đều được mời đến, cũng là để nhận bằng cảm ơn khen ngợi.

Tại bữa tiệc trà xã giao trong lễ kỉ niệm, tất cả các nữ tu sĩ trong cô nhi viện đều tự tay  làm 1 ít điểm tâm chiêu đãi khách quý. Tiêu Chiến phụ trách mang nước uống cho khách.

Lúc này, anh đã trở thành 1 đứa trẻ trưởng thành, dáng người cao gầy đứng trong phòng tiếp khách, có vẻ tài trí hơn người. Đôi mắt đen tinh tường nhìn xung quanh, đôi môi miễn cưỡng cong lên. Viện trưởng đặc biệt giao trọng trách này nên anh không thể không làm.

Cuối cùng, hình bóng mà anh mong đợi bấy lâu cũng xuất hiện. Lúc này, anh mới chính thức nở nụ cười.

" Tiêu Chiến! Chà! Cao vậy sao? Đẹp trai thế này sao..." Trần phu nhân có vẻ thật cao hứng.

Tiêu Chiến cười gượng nhìn bà:" Hoan nghênh cô! Cô có muốn uống chút gì không?"

Không biết vì sao mà Trần phu nhân đã lâu không đến, cuối cùng cũng nhìn thấy bà, thái độ của Tiêu Chiến so với trước cũng cởi mở hơn.

Lúc này, đột nhiên có 1 bóng người đi đến trước mặt 2 người, khủy tay đụng phải chiếc khay trên tay Tiêu Chiến, làm thức uống đều đổ cả xuống đất.

" Trời ơi! Bộ quần áo mới của tôi." 1 chàng trai trẻ bỗng thét lên, nước đổ ướt 1 phần trên người cậu." Quần áo mới của người ta đều bị bẩn hết rồi! Đều là tại anh."  Cậu ta giận dữ trừng mắt sang Tiêu Chiến, sau đó chuyển sang nhìn Trần phu nhân kể lể:" Mẹ, mẹ nhìn đi! Con đã nói trước là không muốn đến đây, mẹ lại cứ bắt con đến."

Trần phu nhân vội vàng lau giúp con trai:" Cưng à, không có gì đâu, mẹ giúp con lau là được mà."

Cậu ta là Gia Huy? Trái tim Tiêu Chiến đập nhanh hơn, ngây ngốc đứng nhìn Gia Huy đang nổi giận đùng đùng, chẳng để ý đến bản thân mình cũng bị ướt không ít.

" Tiêu Chiến, anh có sao không? Quần áo anh bị ướt hết cả rồi." Nhất Bác chỉ biết Tiêu Chiến làm đổ khay nước, chạy nhanh tới giúp đỡ. Khi cậu nhìn thấy Gia Huy, cả người cũng ngây dại.

Gia Huy càng ngày càng trở nên đẹp trai, thu hút ánh nhìn, gương mặt cân đối hoàn mỹ như được thượng đế tỉ mỉ chế tạo ra, dáng người cao dáo như người người mẫu thường xuyên xuất hiện trên tivi, bộ quần áo màu trắng càng tăng thêm nét thanh xuân tươi trẻ, khiến cho người nhìn không thể không bị cậu mê hoắc.

Bất giác, Nhất Bác nhìn lại chính mình. Bộ đồng phục thể thao của cô nhi viện đã quá nhỏ rồi, khiến cho cậu mặc nhìn rất không tự nhiên. Lúc Nhất Bác đang ngẩn người nhìn Gia Huy, phản ứng của Tiêu Chiến lại làm cho cậu cảm thấy ngoài ý muốn.

" Thực xin lỗi! Trần thiếu gia, tôi giúp cậu lau khô nhé?" Tiêu Chiến kéo tạp dề đến giúp Gia Huy chà lau, nhưng lại bị cậu khiển trách.

" Không được đụng vào tôi! Bị anh lau lại càng bẩn hơn." Gia Huy chán ghét nhìn bộ dạng chật vật của anh, sau đó quay sang phía mẹ." Mẹ, mình về nhà thôi. Ở đây thêm 1 phút nào nữa chắc con sẽ điên lên mất." Nói xong hướng Trần phu nhân như kiểu sắp bỏ đi.

Trần phu nhân tỏ vẻ xin lỗi nhìn Tiêu Chiến, không còn cách nào khác là để con trai kéo ra ngoài.

Tiêu Chiến buồn bã nhìn 2 người rời đi, không nói 1 câu. Cậu vì sự ngốc nghếch của chính mình mà cảm thấy ảo não, hơn nữa lần đầu tiên cảm thấy bản thân thật ti tiện.

Gia Huy tựa như 1 ngôi sao chói mắt trên cao, không phải dùng 2 bàn tay trắng của 1 cô nhi như anh mà có thể chạm tới, chẳng trách ánh mắt của cậu khi nhìn anh đầy sự khinh thường.

Anh không trách cậu, nhưng, đến 1 ngày nào đó, anh sẽ trở thành 1 người xứng đáng với cậu, tự tay hái xuống ngôi sao xinh đẹp này.

Tiêu Chiến âm thầm thề, trong lòng bỗng xuất hiện ra 1 nguồn động lực mà trước nay chưa từng có.

" Tiêu Chiến, anh có sao không?" Nhất Bác nhìn biểu hiện liên tục thay đổi của anh, lo lắng hỏi.

Bị Gia Huy nhục mạ như thế, trong lòng Tiêu Chiến nhất định rất khó chịu. Cậu nhìn ra được Tiêu Chiến có ý với Gia Huy, nếu không đã không bảo quản thật kỹ món quà mà chính tay Gia Huy đưa cho trước đây, ngay cả vỏ hộp cũng không vứt đi.

Lúc này, không hiểu sao Nhất Bác lại cảm thấy ghen tị, sợ Tiêu Chiến không hề thuộc về 1 mình cậu nữa. Nghĩ đến khả năng này, hốc mắt của cậu lập tức hồng hồng.

" Làm gì thế? Tự dưng khi không lại khóc làm gì? Nhanh đi thu dọn đi!"

Tiêu Chiến biết Nhất Bác đang vì chuyện Gia Huy mắng anh mà cảm thấy khổ sở, thô lỗ day day tóc cậu, xem như trấn an.

Gió xuân thổi man mác ý tình, gợi cho thiếu niên 1 chủ tâm, cũng làm gợi sóng tâm hồn 1 chàng trai trẻ.

Năm đó, Tiêu Chiến 16 tuổi, Nhất Bác và Gia Huy 13 tuổi.

************************************
" Anh không đi được không? Anh đi rồi em biết phải làm sao?"

Trong phòng chờ xe, Nhất Bác khóc sưng cả 2 mắt nhưng cũng không làm thay đổi được quyết định của Tiêu Chiến.

" Anh có thể ở trong viện đến khi 18 tuổi, vì sao phải đi lúc này?" Nhất Bác hỏi đi hỏi lại vấn đề này cũng đã 1 tháng nay.

Lễ kỉ niệm vừa qua đi được vài ngày, Tiêu Chiến bỗng nhiên đưa ra đề nghị rời khỏi cô nhi viên, lựa chọn lên Bắc Kinh vừa học trung học vừa đi làm thêm.

Nhất Bác rất bất ngờ. Trước đây chưa từng nghe qua anh nói muốn đi Bắc kinh, hơn nữa lại muốn đi sớm như vậy. Cậu vẫn luôn nghĩ anh vĩnh viễn sẽ không rời xa cậu.

" Không phải tôi đã nói, tôi muốn đến Bắc Kinh 1 lần sao, trưởng thành rồi, tôi không nghĩ sẽ ở mãi cái nơi bé tí này." Tiêu Chiến vươn cổ quan sát, sợ bỏ lỡ chuyến xe.

Phải xa nơi mình đã sống 8 năm, tuy biết rằng nơi này không phải nhà của anh, nhưng trong lòng vẫn có phần không nỡ, hơn nữa cũng không yên lòng về Nhất Bác.

Anh cố gắng không chú ý đến hàng nước mắt đã ướt của cậu, sợ khi nhìn thấy sẽ không đi được. Hơn nữa, anh rất muốn ôm cậu, muốn hôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào của cậu. Nhưng anh lại không dám.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net