07.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái độ của A Nguyện sau khi biết bọn họ ly hôn là điều Vương Nhất Bác không sao ngờ đến.

Nội trong hai ngày, cậu tranh thủ sắp xếp ổn thoả tất cả mọi thứ, căn nhà ở ngoại ô cũng thuê người đến dọn dẹp sạch sẽ, lại mời người lớn hai bên một bữa cơm để trình bày việc mình cùng Tiêu Chiến đã ly hôn.

Ba mẹ Vương tựa hồ đã sớm dự liệu được kết cục này, nghe xong chỉ lắc đầu chứ không nói gì thêm, mẹ Tiêu ngược lại là khóc không thành tiếng, khiến cho cậu ray rứt trong lòng cho tới tận bây giờ.

Vương Nhất Bác biết, nếu như mình và Tiêu Chiến ly hôn, bị tổn thương chắc chắn không chỉ có hai người bọn họ.

Trong ấn tượng của cậu, A Nguyện vẫn luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, đến cả việc làm ầm ĩ hay không thèm nói đạo lý như trẻ con nhà người khác cũng chưa từng. Nhưng lần này cậu nhóc lại khóc đến tê tâm liệt phế, nức nở giống như sắp hít thở không thông, hai tay bám chặt lấy rương hành lý không cho Vương Nhất Bác khiêng đi.

"Con không cần biết, không cần biết, con không muốn đi!"

A Nguyện gắt gao giữ chặt lấy bàn tay đang nắm cán vali của Vương Nhất Bác, thậm chí còn cố gắng bẻ từng ngón tay ra, lúc này tiếng khóc đã khản đặc ở trong cổ họng, từng giọt nước mắt thẳng tắp rơi xuống.

"Xin ba mà, đừng đem đồ của A Nguyện đi..."

Tiêu Chiến từ phía sau ôm lấy A Nguyện, nhẹ nhàng gỡ tay cậu nhóc ra, lại duỗi ống tay áo lau đi khuôn mặt lấm lem không còn phân biệt được là mồ hôi hay nước mắt.

"A Nguyện, nghe lời ba ba."

"Con sẽ nghe lời, sẽ nghe lời!" A Nguyện hô lên, âm cuối đều là vỡ vụn nghẹn ngào "Ba ơi con ngoan mà, tại sao lại ly hôn? Tại sao bỏ daddy ở lại! A Nguyện không muốn sống xa daddy!"

Cậu nhóc vùng ra khỏi người Tiêu Chiến, sau đó chạy như điên đến chỗ Vương Nhất Bác, vội vàng ôm lấy cánh tay ba mình, miệng không ngừng van nài "A Nguyện không đi công viên chơi, không đi nữa, về sau nhất định sẽ nghe lời ba và daddy...sẽ, sẽ học thật giỏi, không quấy không nháo..."

A Nguyện nức nở "Xin ba mà, chúng ta đừng đi ba ơi? A Nguyện không muốn bỏ daddy ở nhà một mình, daddy sẽ sợ lắm..."

Tiêu Chiến câm lặng đứng nguyên tại chỗ, nhìn đứa trẻ trước mặt, anh vừa không đành lòng vừa ẩn ẩn cảm thấy hạnh phúc, mặc dù cảm giác hạnh phúc này đến quá không đúng lúc. Ngày thường Tiêu Chiến rất bận rộn, hiếm khi nào rảnh rỗi để chơi cùng A Nguyện, hoàn toàn khác với Vương Nhất Bác luôn thời thời khắc khắc chăm lo cho con. Hơn nữa bình thường Tiêu Chiến đối với A Nguyện rất nghiêm khắc, đến nỗi cậu nhóc nhìn thấy daddy liền có chút e dè, nguyên nhân lần này bọn họ ly hôn mà cả hai đều thống nhất trao quyền nuôi dưỡng cho Vương Nhất Bác cũng là vì vậy.

Tiêu Chiến quả thực không ngờ, con trai mình sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, A Nguyện tuy còn nhỏ nhưng đã nhận thức được cái gì gọi là ly biệt.

Tiêu Chiến miễn cưỡng cười cười, lần nữa ngồi xuống ôm cậu nhóc vào lòng, sau đó đưa tay vuốt vuốt tóc A Nguyện "Không sao, sau này mỗi cuối tuần daddy sẽ tới thăm con."

A Nguyện đặt cằm lên vai Tiêu Chiến khóc thút thít, muốn ngừng cũng ngừng không được, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng, Tiêu Chiến liền vuốt vuốt lưng cho cậu nhóc.

Vương Nhất Bác yên lặng rũ mắt nhìn A Nguyện đang khóc không ra hơi, không hiểu vì sao bỗng dưng có cảm giác mình là kẻ ác phá hoại tình cảm cha con của người khác. Cậu nới lỏng bàn tay đang nắm cán vali, nhất thời cảm thấy thật vô nghĩa, biểu tình thất vọng trên mặt không sao giấu được.

"Tiêu Nguyện, ba với daddy thật sự phải ly hôn" Vương Nhất Bác hỏi "Cho nên, rốt cục con muốn theo ai?"

Có lẽ là ánh mắt của Vương Nhất Bác quá lạnh lẽo, A Nguyện vừa thoáng nhìn thấy đã vội siết chặt cánh tay vòng quanh cổ Tiêu Chiến thêm vài phần, một giây sau lại phát giác mình làm vậy là không đúng. A Nguyện nới lỏng tay, rụt rè nhìn sang daddy, Tiêu Chiến liền vội vàng lắc lắc đầu, ra hiệu cho con trai đừng nên nói bừa.

Vương Nhất Bác lại cười lên, trong mắt ngập tràn trào phúng.

"Con không nỡ bỏ anh như vậy, anh bất ngờ lắm đúng không?" Cậu nói "Em cũng không ngờ, thật sự đấy."

Vương Nhất Bác thương cảm cho chính bản thân mình, từ lúc nhận nuôi A Nguyện đến nay, đại đa số thời gian là một tay cậu chăm sóc. Trong nhà còn có dì Vương, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến A Nguyện, cậu cơ hồ chưa từng mượn tay người khác. Bởi vậy cho nên Vương Nhất Bác mới có mười phần nắm chắc, cảm thấy A Nguyện sẽ muốn đi theo mình.

Nhìn đứa nhỏ trước mắt chỉ cao đến thắt lưng cậu, làm thế nào Vương Nhất Bác cũng không thể tức giận.

Nhưng suy cho cùng A Nguyện vẫn luôn thông minh hiểu chuyện, nhìn thấy sắc mặt ba ba không tốt, cậu nhóc liền giang tay chạy tới, trên mặt còn mang theo nước mắt chưa kịp rơi xong.

"Ba ba, ôm con!"

Nội tâm Vương Nhất Bác nháy mắt liền mềm nhũn, lập tức đưa tay bế A Nguyện lên, còn nhịn không được mà hôn hôn khuôn mặt múp míp kia một cái. Cậu nhóc dụi đầu vào hõm cổ cậu, nức nở nói "Con không muốn theo ai hết, cũng không thể bỏ ba ba..."

A Nguyện ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, cậu cũng đưa tay vuốt vuốt cái gáy trơn nhẵn của con trai, mồ hôi đã ướt dầm dề một mảnh. Trong lúc nhất thời, Vương Nhất Bác sinh ra một tia do dự, cậu nhìn rương hành lý lại nhìn sang Tiêu Chiến, khoé môi giật giật như muốn nói gì, đối phương thấy thế liền thuận nước đẩy thuyền.

"A Nguyện đang tuổi hình thành tính cách, không thể chịu được đả kích quá lớn, bằng không...em với con ở lại thêm một thời gian đi?"

Vương Nhất Bác cũng không hiểu sao mình lại đồng ý, đợi cho đến khi cậu lấy lại được ý thức, Tiêu Chiến đã đem vali chuyển về trong phòng A Nguyện. Lúc này cậu nhóc mới nín khóc, mỉm cười kéo kéo tay Vương Nhất Bác.

"Ba ba với A Nguyện không thể đi, đây là nhà mình, một nhà ba người nha~"

Cậu nhóc nói đến chữ một nhà ba người, Tiêu Chiến cũng vừa vặn đóng cửa đi ra. Hai người bọn họ liếc nhìn nhau nhưng không nói gì, vẫn là A Nguyện hết sức hào hứng mà hô lên "Con đi đọc sách đây!", nói xong liền chạy không thấy bóng dáng.

Phòng khách thật to lần nữa trở nên yên tĩnh, Vương Nhất Bác nhìn qua Tiêu Chiến, không được tự nhiên mà quệt quệt mũi mấy cái, sau đó hắng giọng nói "Chờ đến khi con nghĩ thông rồi em sẽ dẫn nó đi, không quấy rầy anh."

Vương Nhất Bác luôn lặp đi lặp lại chuyện hai người bọn họ hiện tại đã cắt đứt quan hệ, nhưng càng cường điệu tâm càng thêm phiền, vừa nói dứt lời liền cảm thấy cực kỳ ảo não. Cậu dứt khoát dời ánh mắt từ trên người Tiêu Chiến đi nơi khác, lúc này mới thoáng bình phục được đôi chút.

"Không vội." Tiêu Chiến cười với cậu, đầu mày đuôi mắt đều cong lên "Em muốn ăn gì không? Hôm nay cơm trưa để anh làm."

Lúc này Vương Nhất Bác mới phát hiện người trước mắt không ăn mặc nghiêm chỉnh như thường ngày, trên người là bộ quần áo thoải mái mặc ở nhà, một thân màu chàm, là đợt mới vừa vào hạ cậu đón A Nguyện đi ngang một tiệm đồ ngủ đã thuận tiện ghé mua. Lần đầu tiên nhìn thấy bộ quần áo này, Vương Nhất Bác liền cảm thấy rất hợp với Tiêu Chiến, cho nên không hề do dự mà mua về nhà.

Thế nhưng Tiêu Chiến là người rất lưu luyến vật cũ, áo ngủ mua mấy năm trước cứ không nỡ đổi, còn nói màu này cậu mua anh không thích. Khuyên như thế nào cũng vô dụng, Vương Nhất Bác bỗng nhiên cảm thấy thật không có ý nghĩa, bèn ném bộ quần áo này vào trong góc tủ, không ngờ hôm nay lại bị Tiêu Chiến lôi ra.

Cậu chăm chú nhìn người trước mặt một lát, giống như vô ý mà thấp giọng hỏi "Không phải anh không thích màu này sao?"

"Bộ áo ngủ lúc trước không mặc được nữa, cho nên..." Tiêu Chiến nói "Cho nên muốn đổi mới. Làm người mà, thứ gì không tốt thì phải bỏ đi, hơn nữa sau khi mặc vào anh còn cảm thấy màu này rất được."

"À." Vương Nhất Bác nhếch miệng.

-

Rõ ràng đã ly hôn nhưng vẫn còn phải cúi đầu gặp mặt ngẩng đầu thấy, Vương Nhất Bác cứ cảm thấy quai quái. Thời gian này cậu luôn thừa dịp A Nguyện ngủ thiếp đi mới lén lút ôm gối chăn ra phòng khách.

Khái niệm của trẻ nhỏ đối với hai chữ ly hôn này không sâu, chỉ cảm thấy là người lớn cãi nhau, nếu mâu thuẫn giải quyết xong mà ba ba cũng nguyện ý ở lại, như vậy có nghĩa là hai người hoà hảo rồi.

Vương Nhất Bác không dám tưởng tượng, nếu A Nguyện biết bọn họ chia nhau ra ngủ sẽ nháo thành cái dạng gì.

Gần đây Tiêu Chiến giống như đổi tính, ít khi nào đi đến công ty, một ngày có hơn phân nửa thời gian là ở nhà chơi với A Nguyện. Dĩ nhiên Tiêu Chiến rất vui vẻ thanh nhàn, chỉ có Uông Trác Thành là đứng ngồi không yên, sau khi gọi bao nhiêu cuộc cho kẻ đầu sỏ cũng không có kết quả, cậu ta bèn trực tiếp lái xe đuổi đến tận nhà.

Vương Nhất Bác vừa mở cửa liền trông thấy Uông Trác thành cầm theo cục gạch, thở hồng hộc mà xông tới, cậu phản ứng nhanh cho nên lập tức lách người sang bên.

Uông Trác Thành giắt cuống họng gào lên "Tiêu Chiến! Anh cút ra đây cho tôi!"

Vương Nhất Bác nhận ra cục gạch trong tay đối phương là lấy từ bồn hoa nằm ở dưới lầu.

"Có còn cần cái công ty này nữa không hả? Lại không đi làm lão tử liền giết vua soán ngôi, có tin không?!"

"Chộn rộn cái gì vậy?"

Tiêu Chiến từ trong phòng A Nguyện thong thả bước ra, còn thuận tay đóng cửa lại, ánh mắt tuỳ ý liếc xuống dưới lầu "Cầm gạch doạ tôi? Nếu như cậu đánh thức A Nguyện, tôi không dám cam đoan cục gạch này có bay vào đầu cậu hay không đâu."

Uông Trác Thành chán nản vô cùng, lại không làm gì được Tiêu Chiến, chỉ có thể xoay người lại càm ràm với Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác, cậu nhìn xem anh ta có chỗ nào giống ông chủ hay không? Thời gian này tôi bận tối mặt tối mày, cái ả lần trước muốn nhào đến trên người Tiêu Chiến gần đây lại làm ra chuyện xấu, đi vào quán rượu với tiểu minh tinh tuyến mười tám bị phóng viên chụp ảnh, điện thoại trong phòng làm việc của tôi sắp bị cánh truyền thông gọi đến phát nổ rồi!"

"Nếu chút chuyện này cậu cũng giải quyết không xong thì tôi còn cần cậu để làm cái gì?" Tiêu Chiến xuỳ một tiếng "Cầm cục gạch kia cách xa Nhất Bác ra một chút."

Vương Nhất Bác nhún vai, biểu thị mình cũng không rành chuyện công ty, chỉ rót ly nước đưa cho Uông Trác Thành "Vất vả rồi."

"Vậy thì mau khuyên nhủ vị này nhà cậu vài câu đi chứ! Đừng có suốt ngày chỉ tay năm ngón, cục diện rối rắm gì cũng đổ lên đầu tôi!" Uông Trác Thành khát cực kỳ, ừng ực ừng ực nuốt xuống mấy ngụm lớn "Nếu không thì bảo anh ta tăng lương cho tôi!"

Biểu tình trên mặt Vương Nhất Bác lập tức ngưng kết, sau đó như có như không mà cười nói "Ở đâu ra nhà tôi, ly hôn rồi."

Uông Trác Thành sặc một ngụm nước trong cuống họng: ......

Tính toán thời gian, Vương Nhất Bác tranh thủ chạy tới bệnh viện thăm ông bạn già của dì Vương.

Chân ông bị bó thạch cao, nằm lì trên giường không thể động đậy, nhưng cánh tay vẫn còn cố gắng giơ lên vỗ vỗ vai cậu "Uất ức thì nói cho dì với chú nghe, bà ấy nói cháu có cái gì cũng thích giấu ở trong lòng, đó không phải là thói quen tốt."

"Dạ."

Vương Nhất Bác cười cười, cũng không giải thích gì nhiều, trước đó cậu tự tiện phát thông báo ly hôn lên weibo, nháo ra sóng gió không nhỏ, dì Vương chắc hẳn đã nhìn thấy.

Vương Nhất Bác biết, dì Vương luôn thương mình.

-

Cuối tháng tám, thời gian phảng phất chậm đi rất nhiều, chậu lan trên ban công đã nở ra mấy đoá hoa nho nhỏ.

Cuộc tranh tài càng lúc càng gần, Vương Nhất Bác vùi đầu huấn luyện ở trong đội cả ngày, thời gian về nhà càng ngày càng muộn. Nhưng tính tình của cậu trước giờ vẫn luôn rắn rỏi, vất vả bao nhiêu lại cố gắng bấy nhiêu, giống như hận không thể bù lại toàn bộ quãng thời gian để phí trước kia, huấn luyện đến hai ba giờ sáng đã là chuyện như cơm bữa.

Vì vậy cho nên ngày nào Tiêu Chiến cũng ngồi chờ ở phòng khách, chỉ cần thoáng nghe được tiếng bước chân ngoài cửa liền tức tốc chạy vào bếp hâm nóng canh. Ban đầu Vương Nhất Bác còn rất gượng gạo, bộ dạng này của Tiêu Chiến cậu thật sự không quen. Nhưng Vương Nhất Bác không chịu nỗi đối phương mỗi ngày đều bưng bát canh đến, một mặt cầu được khen ngợi mà nhìn chằm chằm vào cậu, cho nên lần nào cũng cố uống sạch chén canh, không thừa giọt nào.

Thành thật mà nói, tay nghề nấu nướng của Tiêu Chiến tốt hơn cậu không biết gấp bao nhiêu lần.

Chỉ là Vương Nhất Bác đoán không được ý đồ của người này, trong lòng ít nhiều cảm thấy bối rối cùng bi ai. Đã rất lâu rồi, Tiêu Chiến không ở nhà nhiều như vậy, chớ nói chi là tự mình xuống bếp.

Tựa hồ hai người hiện tại đã hoán đổi vị trí cho nhau.

Nhưng cảm giác an toàn cùng sự tín nhiệm đã bị thời gian bào mòn gần sạch, Vương Nhất Bác căn bản không tin Tiêu Chiến vẫn còn yêu mình. Nếu như những thứ anh làm chỉ để bù đắp cảm giác tội lỗi vì mấy năm này vô tâm xem nhẹ tình cảm giữa bọn họ, cậu thà rằng không cần.

Loại ăn năn đến muộn này là không đáng giá nhất, Vương Nhất Bác tuyệt đối không thiếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net