19. Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8h, điện thoại của Hải Khoan đổ chuông. Anh nhìn tôi với vẻ áy náy, đang định nghe thì tôi giằng lấy, tắt máy, tắt luôn cả điện thoại của tôi.

Trong không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng mưa rơi đầy đau thương. Tôi ngả lưng trên ghế, nhìn Hải Khoan chốc chốc lại xem đồng hồ, rất nhiều lần anh định nói rồi lại thôi.

Hồ thiên nga, 1 câu chuyện tuyệt đẹp! Nhưng đó chẳng qua chỉ là lừa bịp những cô bé, cậu bé mới lớn, tình yêu mới chớm nở.Thế giới này không có ác quỷ vô tình, tàn nhẫn, cũng không có hoàng tử đa tình, can đảm, càng không có nàng công chúa Thiên nga thánh thiện, xinh đẹp tuyệt trần.

Đây mới là hiện thực!

9h, cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm. Kế hoạch báo thù 8 năm, tôi không thể chờ đợi thêm được nữa, cũng không muốn tiếp tục chịu đựng nổi dằn vặt, mâu thuẫn giữa yêu và hận. Đêm nay, tôi  sẽ kết thúc tất cả để yêu và hận chấm dứt.

Tôi bảo Hải Khoan ở trong xe đợi, còn tôi vào siêu thị mua con dao sắc nhọn cho vào cặp sách.

Tôi còn gọi điện cho anh Cẩm nói chuyện phiếm cả tiếng đồng hồ.

Anh nói:" Người đàn ông như Tiêu Chiến khiến bao người say đắm, đối với anh ta những người bên cạnh là nước lã nhạt nhẽo, vô vị, chỉ là do nhu cầu sinh lý nên không còn cách nào.... Nhưng em không giống như vậy, đối với anh ta, em là cốc trà, hương thơm dìu dịu, có thưởng thức hay không chỉ cần xem có hợp với khẩu vị của anh ta không đã, cho nên lần đầu tiên em nhất định phải thể hiện cho thất tốt, phải khiến anh ta cảm thấy em là cốc trà chanh, mùi hương quyến rũ, uống vào khoai khoái, đem lại vị ngọt, vị chua man mát, tuyệt vời....."

Tôi cẩn thận ghi lại những điền anh dạy tôi, xem đi xem lại cho đến lúc thuộc lòng thì thôi.

Trước tiên nói những lời âu yếm.

Chủ động hôn anh ta.

Giúp anh ta cởi áo.

Anh nói phải nhẹ nhàng, từ từ cởi áo anh ta, vuốt ve cơ thể anh ta.

Cần chủ động hưởng ứng.

Anh nói đàn ông không thích người nằm dưới thẳng đuỗn như xác chết trên giường. Anh còn dạy cho tôi 1 tuyệt chiêu:" Tư thế đàn ông thích nhất là ngồi trên người anh ta.

Kích thích và thị giác và xúc giác. Lúc này, nên gọi tên anh ta, bộc bạch tâm tình, đàn ông sẽ hoàn toàn bị cuốn hút.

10h, Hải Khoan dừng xe ở sân, mở cửa xe để tôi xuống.

" Nhất Bác, anh không tiễn em nữa nhé!"

Giọng nói của anh thật hay những có lẽ sau này tôi không còn được nghe thấy giọng nói ấy nữa.

" Xin lỗi!" Tôi nói:" Em chưa bao giờ yêu anh mà chỉ coi anh như anh trai. Bất kể có chuyện gì xảy ra thì anh đừng buồn vì em, sau này chắc chắn anh sẽ gặp được người tốt hơn em."

" Anh hiểu, anh không ngờ người em yêu lại chính là ông ấy. Mai anh sẽ đến đón em."

Tôi ngây người nhìn chiếc xe rời đi, càng lúc càng xa.

Mưa to khiến người tôi ướt sũng.

Hôm nay, từ lúc gặp đến khi chia tay, anh không hề nói tìm tôi có việc gì, tôi cũng quên không hỏi, có lẽ anh muốn biết người tôi yêu là ai.

Chiếc xe dần mất hút, tôi hít 1 hơi thật sâu, vuốt nước trên mặt, bước vào nhà.

Ngoài trời tối tăm, mù mịt còn trong phòng khách, những ánh đèn thủy tinh lại lung linh, huyền ảo khiến tôi chói mắt.

Tiêu Chiến khoanh tay, nghiêng người tựa vào tường gần cửa ra vào. Hắn mặc bộ đồ ngủ màu trắng, xem ra có vẻ vừa mới tắm xong, mái tóc ướt hơi rối trông thật gợi cảm, cơ thể tỏa ra mùi thơm dịu, dễ chịu.

Trái tim tôi loạn nhịp.

" Tại sao đến giờ mới  về?" Giọng hắn rõ ràng là không vui.

Tôi nắm chặt lấy cặp sách. Nếu không nắm chặt có lẽ tôi sẽ vứt xuống nền nhà mất!

Hắn nhìn đôi mắt sưng đỏ của tôi, ngọn lửa trong mắt hắn dần tắt, biến thành ánh trăng diệu dàng sau những đám mây:" Không phải con lại bị nó vứt bỏ đấy chứ?"

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cúi gằm mặt nhìn xuống sàn nhà thì thấy chiếc điện thoại bị tan thành nhiều mảnh.

Chiếc cặp sách trong tay tôi nặng dần.

Ngoài trời gió giật mưa rào, trong phòng lại im lặng khác thường, im lặng đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng hắn thở nhẹ:" Muộn rồi, đi tắm rồi ngủ sớm đi!"

" Con.... con........." Tôi muốn nói những lời ngọt ngào nhưng lúc đó không nói được câu nào, phải đối mặt với hắn khiến tôi thấy chóng mặt, đầu óc quay cuồng không biết nên làm gì, nên nghĩ gì, chỉ loáng thoáng nhớ được bước thứ 2 là hôn hắn.

Tôi ôm lấy vai hắn, trong lúc hắn giật mình, đơ người thì tôi kiễng chân hôn lên môi hắn. Khi môi chạm môi, ngòi thuốc nổ của tình yêu như bùng nổ, sự cuồng nhiệt của hắn khiến tôi hoàn toàn mất đi lý trí.

Môi với môi quấn quyện, cọ xát, tôi chỉ có thể đáp trả, hưởng ứng. Hắn ôm eo tôi, ép tôi vào tường, hôn cuồng nhiệt như cuồng phong bão táp như muốn nuốt chửng tôi, lưỡi hắn len lỏi trong miệng tôi không chút dè dặt.

Chiếc cặp sách trong tay tôi bỗng rơi xuống, tôi ôm chặt lấy cổ hắn.

Hơi ấm tỏa ra từ cơ thể hắn làm cơ thể lạnh giá vì ngâm nước mưa của tôi ấm dần lên, làm tan ý chí kiên định của tôi. Tôi nép vào lòng hắn. Người hắn nóng rực như ngọn lửa, dần thiêu đốt tôi khiến tôi có cảm giác không chịu nổi.

Bỗng bàn tay hắn luồn vào áo tôi, bàn tay ấm áp đưa lên lưng tôi, vuốt ve sống lưng tôi. Tôi như bị hút hồn trong sự giày vò của bàn tay hắn. Tôi không kìm nổi mà kêu khẽ 1 tiếng, chìm đắm trong tình yêu của hắn, cơ thể như hòa vào lửa nóng.

Môi hắn hôn dọc xuống cằm, cổ rồi lần theo những chiếc cúc áo được cởi tới ngực tôi, để lại những nụ hôn nồng nhiệt và hơi thở gấp gáp. Khi hắn ngậm vào đầu nhũ hoa thì tôi như quên đi mọi thứ, không nhớ mình là ai, không nhớ những giây phút trước tôi định làm gì, chỉ nhớ người đàn ông trước mặt tôi nói với tôi rằng hắn yêu tôi.

Tôi cũng yêu hắn.

Khi cơ thể tôi đang chìm đắm trong khát vọng, hắn bỗng thả tôi ra.

Dùng mu bàn tay vuốt ve má tôi, hắn nhếch môi, nở nụ cười mỉa mai:" Bị nó vứt bỏ thì nhớ đến ta?!"

Tôi thở gấp, khối não như bị thiêu thành tro bụi, đờ đẫn nhìn hắn, không nói được lời nào.

Hắn quay mặt đi hướng khác khiến tôi không nhìn rõ mặt, hắn lạnh lùng nói:" Muộn rồi, về phòng ngủ đi!"

" Người con yêu là chú!" Trong lúc hắn định xoay người, tôi vội kéo tay hắn. Tôi không muốn lừa dối hắn, cũng không muốn nói những lời âu yếm như anh Cẩm đã dạy, tôi chỉ muốn nói lời tận sâu thẳm trái tim mình.

" Hôm nay con tự hỏi vô số lần rằng nếu cuộc đời này chỉ còn 1 ngày thì con muốn làm gì? Câu trả lời đều là muốn quay trở về sinh nhật thứ 18 để con và chú cùng thực hiện mộng ước đó. Con muốn dâng tặng thứ tốt đẹp nhất cho chú, con muốn chú biết rằng con yêu chú thực lòng, yêu đến mức không thể dứt ra, yêu đến mức nguyện quên đi mình là ai, quên đi chú là ai, toàn tâm toàn ý yêu chú, cho dù chỉ có 1 ngày đó thôi...."

Tôi vẫn chưa nói hết thì hắn đã ôm chặt tôi vào lòng, những ngón tay len lỏi vào mái tóc ướt của tôi. Tôi áp đầu vào ngực hắn, nghe nhịp đập rộn ràng của con tim hắn.

" Nhất Bác, những lời con nói có thật không?"

Tôi không chút do dự đáp lại:" Thật!"

Đó là những lời thật nhất mà tôi đã nói trong đời mình. Tôi không lừa dối hắn, thậm trí không lừa dối chính mình!

" Ta tin con lần nữa." Hắn bế tôi, bước lên cầu thang. "Chúng ta sẽ quay về sinh nhật thứ 18 của con, tất cả sẽ làm lại từ đầu."

Lúc đến ngã rẽ của cầu thang tôi nhìn thấy chiếc cặp sách nằm trơ trọi trên nền đá Đại Lý sạch bóng như gương. Tôi bỗng rùng mình, khẽ run lên.

" Lạnh không?"

" Một chút!"

Khi bước vào phòng, tôi cứ ngỡ hắn sẽ đặt tôi lên giường, ôm hôn tôi cuồng nhiệt. Nhưng hắn lại ôm tôi vào phòng tắm, ấn công tắc ở bồn nước nóng. Đợi 1 lúc, hắn mới đặt tôi vào bồn tắm vời dòng nước cuộn trôi.

" Á!" Nước ấm giội vào mặt, tóc và chiếc áo sơ mi bị hở mấy cái cúc trên. Tôi định né tránh nhưng lại bị hắn giữ chặt.

" Con vừa ngấm nước mưa, phải tắm nước ấm để không bị lạnh."

Tôi vuốt nước trên mặt, cố thích nghi với tốc độ và nhiệt độ của dòng nước.

Nhìn thấy hắn ngồi bên bồn tắm, không định bỏ lỡ cảnh tôi tắm, tôi đang suy nghĩ có cần cởi đồ không thì hắn từ từ giúp tôi cởi chiếc áo trắng mặc mà như không trên người tôi, ngón tay men theo cơ thể nửa trần của tôi đến tận eo, nhẹ nhàng tìm phần khóa của chiếc quần rồi kéo xuống.

Tôi cắn môi, 2 má nóng bừng, không biết nói gì với tốc độ làm việc xấu của hắn. Đối diện với đôi mắt tràn đầy dục vọng còn trắng trớn hơn của hắn, tim tôi càng loạn nhịp, thần hồn điên đảo. Trong lúc tôi vẫn còn đắn  đo suy nghĩ, hắn đã lột sạch quần áo của  tôi như người ta lột 1 con nhộng.

Ngoài trời mưa to gió lớn thì trong phòng tắm nước chảy xối xả càng mạnh, bọt bắn tung tóe. Những giọt nước long lanh lăn trên làn da mịn màng, trắng trẻo rơi xuống, không ngừng men theo những đường cong, lấp lánh sắc màu tươi đẹp. Trong làn hơi nước, trông hắn như thoát khỏi sự u tối, tàn bạo, đặc biệt là đấy mắt như tỏa sáng, bỗng chốc hút hồn tôi.

Hắn say đắm nhìn tôi, dòng nước nóng như thấm sâu vào trong da đến tận mạch máu, len lỏi trong cơ thể. Tôi không thể làm chủ được mình, bắt đầu chờ đợi, chờ đợi thực hiện lời nguyện ước tốt đẹp.

Không biết có ly kỳ như trong tiểu thuyết hay không.

Tôi đang thầm mong mỏi, bỗng hắn đưa tay với lấy chai dầu gội đầu. Tôi trở nên mê muội, bắt đầu hoài nghi, có phải do tôi suy nghĩ quá nhiều không?! Không phải hắn chỉ giúp tôi tắm xong rồi đặt tôi lên giường, nói lời chúc ngủ ngon đấy chứ?!

Nhìn những hành động chậm rãi của hắn thì rất có thể là như vậy. Hắn cúi đầu nhìn tóc tôi, ánh mắt lướt qua bộ ngực phẳng lì của tôi, rồi nhìn đến eo, ho 1 tiếng rồi đặt chai dầu gội đầu về vị trí cũ, thay bằng 1 chai sữa tắm.

Bọt sữa tắm tràn ra khỏi lòng bàn tay hắn, tỏa hương chanh thơm dịu, xoa lên cơ thể thật mềm mại. Tiếc rằng cảm giác đó chẳng mấy chốc đã bị làn nước cuốn trôi đi, chỉ còn lại hơi nóng trong lòng bàn tay hắn lướt trên cơ thể tôi. Khi tay hắn xoa từ cổ xuống bờ vái gầy, tôi bỗng có cảm giác như thiếu oxi, phải mở miệng để hít thở. 

Tôi nắm lấy tay hắn, hoang mang nhìn hắn nói:" Không được."

Đôi mắt hắn như tối lại. Hắn giữ lấy gáy tôi, cúi xuống hôn lên môi tôi, cánh tay kia vượt mọi chướng ngại đưa sâu vào giữa cặp đùi tôi đang khép chặt.

( Cảnh H kéo rèm nha, tại dài qua 🤣🤣🤣🤣🤣)

Vừa mở mắt tôi nghĩ ngay đến việc xem hắn có ngủ bên cạnh tôi không? Tôi cảm thấy tiếc nuối vì bên cạnh trống trải. Sau đó tôi nghĩ đến con dao trong cặp sách, hắn có phát hiện ra không? Tôi vội vàng mặc đồ, chạy xuống dưới, trên nền đá Đại Lý được nhuốm nắng vàng không có thứ gì. Cặp sách của tôi đã được ai đó đặt lên sofa, may mà khóa vẫn đóng kín, xem ra nó chưa bị mở.

Tôi thở phào, xoay người nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi bên bàn uống cà phê. Hình như hắn không có ý định đi ra ngoài, chỉ mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng đục, dáng vẻ có chút uể oải. Hắn không nói gì với tôi, chỉ mỉm cười.

Nụ cười thật hiền hòa. Lúc đó tôi có hàng nghìn hàng vạn điều muốn nói nhưng lại không nói nên lời.

" Chào buổi sáng!" Tôi lo lắng ngồi xuống, đối diện với hắn, chỉ là 1 chiếc bàn không to lắm nhưng cứ như kẻ góc biển, người chân trời.

" Dậy sớm vậy sao?" Hắn đặt tờ báo trên tay xuống, mỉm cười, đẩy bát cơm rang trứng vẫn còn nóng đến trước mặt tôi. " Anh vừa làm món cơm rang trứng cho em, vẫn còn nóng đấy!"

Những hạt cơm bóng bẩy, trứng gà vàng óng dậy mùi, đó chính là mùi vị thơm nhất trong ký ức của tôi.

Khi ăn, không phải mùi vị của cơm  mà là mùi vị của tình yêu.

" Có ngon không?" 

Tôi khẽ gật đầu. Ăn bữa sáng hắn làm cho tôi, tận hưởng tình yêu cảm động của hắn, hạnh phúc tôi đã đánh mất trở về rồi.

Hắn với tay, vuốt ve bàn tay tôi đang đặt bên cạnh bát cơm rồi hỏi:" Lúc em đi học, trong cặp sách cần để dao à?"

Tôi bỗng ngồi thẳng người, sống lưng lạnh toát, cố nuốt miếng cơm như nuốt miếng thuốc độc, làm ra vẻ bình tĩnh:" Con.......à, em sợ có người bắt cóc."

"À!" hắn nghịch những ngón tay tôi, lại hỏi 1 câu khiến tôi chẳng hiểu gì:" Có phải khi Hải Khoan bảo vệ em, em không có cảm giác an toàn?"

Tôi nghĩ hồi lâu, vẫn không hiểu ý của hắn liền nói thẳng:" Em không hiểu ý của anh."

" Hải Khoan nói em hỏi nó có súng không..... Nếu em thấy nó cần phải có thì anh sẽ cho nó 1 khẩu."

" Em chỉ hỏi linh tinh thôi, em nghĩ chắc anh ấy không cần dùng."

Lòng bàn tay tôi rịn mồ hôi, lạnh buốt khác thường, không biết hắn có nhận ra không?! Tôi muốn nhìn thấy biểu hiện của tình cảm khác biệt trên nét mặt hắn nhưng trông hắn vẫn rất điềm tĩnh, nụ cười hiền hòa.

" Ăn cơm đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa!"

Tôi cúi đầu ăn cơm, không thấy có chút hương vị nào.

Tôi chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, muốn nhanh chóng trốn khỏi đây.

Cuối cùng cũng ăn hết bát cơm, tôi cố gắng để nhịp thở bình thường.

" Em đi học đàn đây!"

" Em đừng đi nữa, ăn cơm xong lên phòng nghỉ 1 lúc nữa đi!"

" Em đã hẹn với cô giáo rồi!" Thực ra tôi không hề hẹn với cô, hình như hôm nay là buổi học của học sinh khác.

Hắn mỉm cười, đưa tay tôi lên miệng thơm 1 cái, vuốt tóc tôi. "Hải Khoan vừa đến công ty, hôm nay anh đưa em đi."

" Vâng!"

Suốt dọc đường đi hắn không hề để ý đến sự kinh ngạc của lái xe, cứ ôm chặt tôi, cử chỉ vô cùng thân mật, hắn nói nhỏ vào tai tôi:" Tối nay về sớm chút nhé, anh đợi em."

" Vâng, em biết rồi!"

Tôi chỉ thuận miệng nói vậy, còn trong lòng vô cùng sợ hãi như sắp kề cận cái chết.

Tôi rất hiểu người suy nghĩ cận kẽ như Tiêu Chiến chắc chắn không tin trong cặp sách của tôi có dao chỉ để đề phòng kẻ khác bắt cóc. Với tính đa nghi, nhất định hắn sẽ nhanh chóng điều tra lai lịch của tôi. 1 khi hắn điều tra ra được tôi là ai, việc hắn trả thù tôi như thế nào không quan trọng, quan trọng là tôi sẽ không còn cơ hội để giết hắn.

Trước mắt tôi chỉ còn có 2 con đường. 1 là chạy trốn, nếu may mắn, hắn sẽ không tìm thấy tôi, cho dù tỉ lệ đó rất thấp, nếu không bố mẹ tôi đã không phải suốt ngày nơm nớp lo sợ, nay đây mai đó, chạy trốn khắp nơi mà vẫn bị tìm ra. 2 là coi như không có việc gì mà quay trở về, đêm nay sẽ ra tay giết hắn, tuy tỷ lệ thành công gần như bằng không nhưng dù thế nào tôi cũng đã cố gắng, coi như xứng đáng với bố mẹ nơi chín suối, xứng đáng với chính mình.

Ruột gan tôi rối bời, ngón tay bỗng lạnh ngắt, tôi cúi đầu thì phát hiện trên ngón áp út có 1 chiếc nhẫn, hoa loa kèn nhện đỏ tinh tế, kim cương lấp lánh, chính là chiếc nhẫn tôi đã vứt đi.

" Anh?"

" Nhất Bác, chúng ta kết hôn nhé!"

" Hả?"

Hắn nhìn tôi đắm đuối:" Vu Bân từng nói với anh, con người chỉ tin vào những lời hứa hẹn trong ngày cưới, không tin người đàn ông không chịu lấy họ mà cứ mở miệng ra là nói trọn đời trọn kiếp."

" Nhưng chẳng phải anh đã nói...."

" Anh nghĩ rồi, anh có thể đưa em rời khỏi đây, đến 1 nông trường ở nước ngoài mà không ai nhận ra chúng ta, bắt đầu 1 cuộc sống mới."

Tôi nép vào ngực hắn, nghe nhịp đập của con tim trân thành. Nếu có thể, tôi mong rằng hắn mãi mãi không biết tôi là ai, cả đời không biết tôi đã cố tỏ vẻ lương thiện và thông cảm để đánh lừa hắn suốt 8 năm qua.

Xe dừng lại, tôi bịn rịn không muốn xuống xe. Vừa xuống xe, nghe thấy tiếng xe khởi động, tôi chạy đến áp vào cửa sổ xe lừa dối hắn lần cuối:" Đến lúc đó, em muốn trong nông trường trồng 1 vườn hoa loa kèn nhện đỏ. Nếu anh đồng ý chúng ta sẽ sinh 1 đứa con."

" Chỉ cần em đồng ý ở bên anh!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net