16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ là do nỗi đau khắc cốt ghi tâm kia, ba năm qua Tiêu Chiến đều dành hầu hết thời gian để tính toán cho kế hoạch phản kích lần này, bởi vậy mỗi một chi tiết hành động của đặc đội đều được bố trí nghiêm cẩn chặt chẽ, giống như anh đã sớm nghĩ qua ngàn lượt vạn lần.

Song trong cuộc hội nghị cuối cùng lần này, Tiêu Chiến đột nhiên tuyên bố: "Ngày mai trời vừa rạng sáng, tôi cần một đội viên đi cùng để mở đường thăm dò tình huống."

Vương Nhất Bác gấp không kịp chờ, nghe vậy lập tức giơ tay: "Đội trưởng, tôi đi với anh."

"Không được." Nào ngờ Tiêu Chiến thẳng thừng cự tuyệt, sau đó dời mắt sang một đội viên khác, "Nghệ Hiên, chúng ta đi cùng nhau."

Chu Nghệ Hiên nghiêm túc gật đầu, "Rõ!"

"Tại sao?" Vương Nhất Bác sốt ruột, xét về năng lực điều tra lẫn năng lực chiến đấu hắn đều vượt trội hơn so với Chu Nghệ Hiên, dĩ nhiên không phục, "Tôi..."

Thế nhưng Tiêu Chiến lại dùng ngữ khí cứng rắn, hoàn toàn không cho phép thương lượng: "Vương Nhất Bác, phục tùng mệnh lệnh."

"...Rõ."

-

Vương Nhất Bác đương nhiên biết, trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất chính là: bất kể gặp phải tình huống gì đều phải thời thời khắc khắc giữ được sự tỉnh táo, nếu không không chỉ có bản thân tự loạn trận cước, còn khiến cho quân địch dễ dàng lợi dụng sơ hở.

Đây là tố chất mà một cảnh sát phòng chống ma tuý sống chết treo trên chỉ mành nhất định phải có.

Thế nhưng buổi tối cùng ngày, khi Chu Nghệ Hiên lẻ loi trở về điểm tập hợp, hắn cuối cùng vẫn mất khống chế.

Vương Nhất Bác hùng hổ xông lên phía trước, một tay túm cổ áo Chu Nghệ Hiên mà nghiêm nghị chất vấn.

"Tại sao chỉ có mình anh trở về? Tiêu Chiến đâu!? Mẹ kiếp, tôi hỏi anh Tiêu Chiến đâu!?"

Các đội hữu còn lại vội vàng tiến lên kéo hai người ra, "Nhất Bác! Cậu tỉnh táo một chút! Thả tay ra đi, nghe anh Nghệ Hiên thuật lại tình hình cái đã!"

Đội trưởng đại đội phòng chống ma tuý M thị trước nay cảm xúc không lộ, lúc này hai mắt huyết hồng, quai hàm cắn chặt, bị đồng đội ngăn cản nhưng vẫn như cũ gắt gao tiếp cận Chu Nghệ Hiên, ánh mắt giống như muốn đem người nhìn thủng.

Chu Nghệ Hiên mặc cho Vương Nhất Bác níu lấy cổ áo mình, thần sắc hoảng hốt, "Bọn tôi tìm được căn cứ điểm của bọn buôn lậu, sau khi điều tra ngoại vi xong, Tiêu đội bảo tôi trấn thủ tại chỗ, một mình cậu ấy đi vào thăm dò tình hình. Tiêu đội nói, nếu trước bốn giờ còn chưa thấy người trở ra...thì tôi hãy quay về tìm mọi người."

"Vậy tại sao anh để một mình Tiêu Chiến đi vào?! Hành động đơn độc nguy hiểm cỡ nào anh không biết sao?"

Nếu người cùng đi điều tra với Tiêu Chiến là Vương Nhất Bác, hắn tuyệt đối không có khả năng để cho người kia đặt mình vào tình thế nguy hiểm, mà Tiêu Chiến cũng không cần lo lắng năng lực của hắn sẽ gây ra sai sót, càng không phải đi đến bước không rõ sống chết như hiện tại.

Vương Nhất Bác căn bản không dám tưởng tượng, nếu đám buôn lậu kia phát hiện Tiêu Chiến chính là cảnh sát nằm vùng đã đào thoát lúc trước, bọn chúng sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn cỡ nào để tra tấn anh.

"Vương Nhất Bác cậu bình tĩnh xem! Tiêu đội không rõ tung tích chúng ta ai ai cũng nôn nóng, thế nhưng hiện tại không phải thời điểm để gà nhà đá nhau!"

Các đội hữu giữ chặt Vương Nhất Bác, "Tiêu đội tạm thời mất tích, nhưng ai nói nhất định là bị bọn buôn lậu bắt đâu? Không chừng đã thành công xâm nhập vào căn cứ địch cho nên chưa quay về rồi cũng nên? Bây giờ điều quan trọng nhất chính là chúng ta nên làm như thế nào!"

Giả thiết này khiến Vương Nhất Bác thoáng bình tâm trở lại, hắn lạnh giọng hỏi: "Vậy kế tiếp phải làm sao?"

Chu Nghệ Hiên bởi vì áy náy mà trầm mặc thật lâu, lúc này bỗng nhiên lên tiếng: "Trước khi đội trưởng đi có bàn giao lại một câu, nếu như không thấy cậu ấy trở lại..."

Trước mắt phảng phất hiện ra một thân chiến phục anh tuấn thẳng tắp, Vương Nhất Bác tựa hồ thấy được ý cười vừa yếu ớt lại kiên định trong tròng mắt của người kia.

"Nếu tôi không trở lại, vậy Vương Nhất Bác chính là đội trưởng của kế hoạch Sóng Thần lần này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zsww