5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà ăn nhân viên.

Khẩu phần ăn của Tiêu Chiến rất lành mạnh, một ít đồ mặn, một phần salad, một chén canh rong biển, cộng thêm một miếng dưa hấu tráng miệng.

Anh vừa định thanh toán thì Vương Nhất Bác lại tiến lên giành trước, nhanh tay lẹ chân mà đem thẻ cơm quẹt vào máy thu tiền.

Mười ba đồng rưỡi, không biết có cái gì đáng để giành trả.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn tươi cười khéo léo như cũ, xuân phong hoá vũ mà nói: "Cảm ơn Vương đội."

"Đừng khách khí." Vương Nhất Bác quay đầu, nói với bà bác đang chờ hắn chọn thức ăn, "Lấy cho cháu một phần giống vậy."

Hai người bưng mâm cơm, tìm một bàn trống rồi mặt đối mặt ngồi xuống, sau đó không hẹn mà cùng cúi đầu an tĩnh ăn cơm. Trong khung cảnh tất cả mọi người đều nói nói cười cười, dùng cơm với nhau vô cùng náo nhiệt, bọn họ trông có vẻ khá lạc loài.

Tiêu Chiến nhai kỹ nuốt chậm, canh mặn phối hợp, như thể đồ ăn đối với anh mà nói chẳng qua chỉ là dùng để thu nạp năng lượng, duy trì thân thể khoẻ mạnh, cũng không đặc biệt yêu thích. Hình tượng này rất phù hợp với suy nghĩ của Vương Nhất Bác về một vị bác sĩ chuyên nghiệp.

Hắn không hề ý thức được, bản thân vậy mà lại bắt đầu chú ý đến thói quen sinh hoạt của Tiêu Chiến.

-

Hôm sau, Tiêu Chiến mặc sơmi màu lam nhạt đến cảnh đội, vừa tiến vào đã gặp Hạ Chi Quang dẫn đội đi chạy bộ buổi sáng trở về, đang hô khẩu hiệu giải tán.

"Chào buổi sáng, bác sĩ Tiêu!"

Hạ Chi Quang tính tình hướng ngoại, thích cười lại còn vui tính, rất dễ hoà hợp. Hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt, Hạ Chi Quang còn bảo Tiêu Chiến gọi cậu ta là Quang Quang giống như mọi người, miễn cho "ma mới" cảm thấy gượng gạo.

Tiêu Chiến thấy thế cũng vui vẻ chào: "Buổi sáng tốt lành, Quang Quang."

"Làm quân y hạnh phúc ghê" Hạ Chi Quang vừa vận động xong, đầu đầy mồ hôi, giọng nói xen lẫn tiếng thở hồng hộc lại còn có chút ai oán, "Ít ra không cần thẩm vấn nghi phạm suốt đêm, sáng ra còn phải chạy bộ."

"Đội trưởng của các cậu cũng đâu có chạy?"

Ban nãy anh không nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng trong đội ngũ.

"Theo nguyên tắc là cũng phải chạy, có điều đội trưởng đang bị thương mà, hôm qua lại bận việc suốt cả đêm, bây giờ còn đang nằm trong phòng nội vụ ấy."

Hạ Chi Quang lẩm bẩm: "Nhắc tới cũng thật kỳ quái."

"Chỗ nào kỳ quái?"

Hạ Chi Quang giải thích: "Có lẽ bác sĩ Tiêu mới tới không lâu cho nên không biết, đội trưởng của bọn em ấy, nổi danh là tảng đá của cảnh khu Tây Nam, mềm không ăn cứng cũng không ăn. Chưa kể mấy việc khác, nói đến vết thương trên bụng đội trưởng đi, từ trong rừng đi ra mất hơn nửa giờ, một đường đều cắn răng không nói tiếng nào, còn không cho ai đỡ, ai dám quan tâm mấy câu liền bị chê là lắm mồm. Cả đội thậm chí đã từng âm thầm hoài nghi, đội trưởng căn bản là không có dây thần kinh đau."

Tiêu Chiến nghe xong liền sững sờ.

"Không nói tiếng nào? Không cho người ta đỡ? Không có dây thần kinh đau?"

"Đội trưởng ấy hả, trừ phi là gãy chân, nếu không khẳng định sẽ không xin nghỉ chạy bộ buổi sáng. Ít nhất ba năm nay làm việc chung, gió mặc gió, mưa mặc mưa, em chưa bao giờ thấy đội trưởng nghỉ ngày nào. Vậy mà sáng nay anh ấy lại đột nhiên nói: hôm nay không chạy."

Hạ Chi Quang vỗ tay đánh bẹp, "Bác sĩ Tiêu, anh nói xem có kỳ quái hay không?"

"Vương đội không giải thích nguyên nhân?" Tiêu Chiến truy vấn.

"Có thì có đó, nói là cái gì...bị thương nên không thể vận động mạnh." Hạ Chi Quang bày ra vẻ mặt excuse me, "Nói như thể trước kia bị thương không tính là bị thương vậy?"

Khoé môi Tiêu Chiến nhiễm lên mấy phần ý cười, như có như không.

"Vậy cũng tốt, ỷ vào tuổi trẻ mà lì lợm chống đỡ sau này thân thể sẽ hỏng hết, để bản thân nghỉ ngơi một chút vẫn tốt hơn."

Hạ Chi Quang gật gù như gà con mổ thóc: "Bác sĩ Tiêu nói đúng, bọn em đều hy vọng đội trưởng có thể chăm chút bản thân. Chỉ có điều lần này đổi tính quá đột ngột, em nghi ngờ đội trưởng đã bị cái gì đó kích thích rồi!"

Cậu ta không biết, "kích thích" đang đứng sừng sững ngay trước mắt mình.

"Quang Quang, sao còn ở đấy? Đội trưởng bảo đi họp kìa!"

Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tào Thừa Diễn ôm mũ cảnh sát trong tay, một đường chạy chậm từ cuối hành lang đi tới.

Tiêu Chiến đang định cáo từ, lại nghe thấy Tào Thừa Diễn bổ sung thêm: "Ấy? Bác sĩ Tiêu cũng ở đây sao? Đội trưởng nói, anh cũng phải đi họp."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zsww