Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẤT CẢ TRUYỆN CỦA MÌNH ĐỀU LÀ CHIẾN SƠN VI VƯƠNG.

===

Buổi tối.

Vương Nhất Bác đã sớm đem bài của ngày mai ra xem trước một lượt, hiện tại đang nằm ôm lấy điện thoại lăn qua lăn lại trên giường.

Điện thoại này là Tiêu Chiến mua cho cậu. Anh nói thế này sẽ thuận tiện hơn, chẳng hạn như Tiêu Chiến đi gặp đối tác về muộn sẽ nhắn cho cậu một tin nhắn bảo cứ ăn tối đừng chờ, và nếu Vương Nhất Bác cùng bạn ở lại phòng tự học muộn một chút cũng sẽ nhắn với anh một tiếng, hay lúc bọn họ có chuyện cần trao đổi trước sẽ dễ dàng hơn.

Ban đầu Vương Nhất Bác nghĩ điện thoại không có cũng không sao, dù sao thì trước đây cậu cũng chưa dùng qua. Nhưng ngay khi cậu vừa nói một câu từ chối, Tiêu Chiến lập tức ra đòn phủ đầu, đáng giận hơn nữa là còn rất hợp tình hợp lý.

"Có thể dễ dàng gọi về cho ông em."

Có lúc Vương Nhất Bác nghĩ, Tiêu Chiến, là đang đi trong bụng cậu sao? Chỉ mới biết nhau hai tuần, người đàn ông này dường như có khả năng chỉ liếc qua thôi cũng biết cậu đang suy nghĩ cái gì.

Đúng 8 giờ tối, điện thoại vẫn vô cùng chính xác reo lên. Vương Nhất Bác lặng lẽ đếm số bước chân mà mình sẽ đi từ trong phòng tắm ra rồi cẩn thận trượt phím nghe.

"A lô."

"Em đang làm gì?"

Là câu hỏi đầu tiên mà đầu dây bên kia sẽ truyền đến sau khi cậu bắt máy. Vương Nhất Bác cuộn người trong đống chăn mền trắng tinh êm dịu, cố ý bày ra giọng điệu không cao không thấp trả lời.

"Vừa học bài xong."

"Đã ăn tối chưa?"

"Ăn rồi."

"Có bỏ lại cơm thừa không?"

"Có... một chút."

"Không ăn hết cũng không sao, nhớ uống một chút canh nóng."

"Ừm."

Đầu dây bên kia đột nhiên không có phát ra một câu hỏi nào nữa, chỉ có thanh âm nhỏ của tiếng lật giấy. Vương Nhất Bác vùi nửa gương mặt nhỏ nhắn vào gối đầu, do dự nửa ngày mới mấp máy cánh môi.

"Anh... ăn cơm chưa?"

Ở một đất nước khác bên kia, Tiêu Chiến để điện thoại trên bàn làm việc trước mặt, một tay lật văn kiện sang trang kế tiếp, một tay vuốt ve tấm ảnh nhỏ trong ví tiền. Trong tấm ảnh là một thiếu niên mười bốn tuổi đang đứng dưới gốc cây bạch quả tung những chiếc là vàng tươi lên cao, nụ cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời khiến người nhìn kinh tâm động phách.

Thiếu niên này, là Vương Nhất Bác năm năm trước.

Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia, Tiêu Chiến bỏ văn kiện trong tay xuống bàn, ánh mắt cũng không rời khỏi tấm ảnh tuy đã lâu nhưng vẫn mới tinh. Trầm ngâm một chút, thay vì muốn trả lời cậu 'Không ăn cùng em, tôi không có khẩu vị.', anh lại cười khẽ một tiếng, chuyển thành trêu chọc.

"Em lo tôi chết đói rồi, không có người nuôi em sao?"

"..." Ai cần anh nuôi!?

Vương Nhất Bác tức giận đạp một cái vào gối nằm của Tiêu Chiến, xì một tiếng đầy khinh thường người đàn ông kia.

Tiêu Chiến đợi mấy phút trôi qua cũng không nghe thấy đầu dây bên kia hồi đáp, thình lình kêu một tiếng.

"Cơm nắm."

"Hả?"

Vương Nhất Bác còn nghĩ bên kia anh đã cúp máy rồi, đang lúc chuẩn bị tắt điện thoại liền nghe thấy âm thanh trầm thấp truyền tới, mà cậu lại không nghe rõ.

Tiêu Chiến lại không biết người nào đó đang ngây người suy nghĩ, chỉ cúi đầu thấp giọng cười khẽ một tiếng, sau khi bảo cậu ngủ sớm thì cũng ngắt máy.

* * *

Cuối tuần không đi học, Vương Nhất Bác chỉ nằm ở thư phòng đọc sách.

Thư phòng của Tiêu Chiến có rất nhiều loại sách, chủ yếu là loại tư duy tính toán gì đó cậu không hiểu nổi. Các giá sách cũng rất nhiều, rất cao. Ngoài ra, còn có một kệ sách nhỏ chứa một số truyện tranh hay truyện thần thoại. Hiện tại thì nó thuộc về Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến còn chuẩn bị cho cậu một cái ghế sô pha lớn gần đó đề phòng cậu ngồi bệch dưới sàn đọc sách đến ngủ gật.

Đang lúc Vương Nhất Bác muốn đọc thử xem những quyển sách khô khan mà Tiêu Chiến hay đọc qua có gì thu hút thì dì Trần nói vọng lên, Vu Bân và Chu Tán Cẩm đến chơi với cậu.

Cho nên hiện tại, chính là cảnh tượng ba tên ngốc ngồi giữa phòng khách cùng chơi trò chơi mà Vu Bân mang đến.

"Tiểu Bác, cậu làm sao lại thu phục được họ Tiêu kia thế?"

"..." Tôi bị bắt về đó.

Trong lòng mạnh mẽ kháng nghị, nhưng Vương Nhất Bác chỉ cười cười, tay nhanh chóng kết thúc ván đấu trên màn hình lớn.

Hai người bạn mới này đối với Vương Nhất Bác mà nói đúng là có chút nhiệt tình, nhưng lại khiến cậu cảm thấy rất ấm áp. Trước đây, sau mỗi giờ học, Vương Nhất Bác chỉ ở nhà cùng ông tưới rau chăm gà, tuyệt đối không ra ngoài chơi bời hay đi là cà quán xá như các bạn học, nên bạn bè cũng như bèo nước gặp nhau.

Hiện tại, hình như thế giới của Vương Nhất Bác dường như đã mở rộng ra để tiếp thêm vài người bạn ngoài ông ra.

Còn có... Tiêu Chiến?

Hai tuần nay được chăm sóc cẩn dực như vậy, nói không cảm động là quá vô tâm. Có những đêm bị Tiêu Chiến ôm chặt trong lòng đi ngủ, Vương Nhất Bác dù không còn gặp ác mộng nhưng vẫn hoảng hốt nghĩ.

Tại sao Tiêu Chiến lại đối với cậu tốt như thế? Bọn họ trước đó không phải chưa từng gặp nhau sao?

Lần đầu tiên gặp mặt, Tiêu Chiến dùng cách gần như ép buộc mang Vương Nhất Bác về đây.

Sau đó giống như đặt cậu trong lòng son mà chăm sóc, thậm chí so với hai vị song thân mà cậu chưa từng gặp còn bỏ ra tâm tư trên người cậu nhiều hơn.

Nhất Bác nghĩ, nếu như cậu buông xuống phòng bị, có phải sẽ mê luyến vòng tay của anh, có phải sẽ quen được chăm sóc như vậy hay không?

"Tiểu Bác, mau lên! Sắp cạn máu rồi kìa!!"

Thanh âm gấp gáp của Chu Tán Cẩm kéo Vương Nhất Bác quay ngược lại hiện tại. Cậu giật mình liên tục nhấn vào nút xanh trên tay cầm, trách mình khi không tự dưng lại nghĩ đến người đàn ông kia làm gì. Nhìn nhân vật trong trò chơi bị đối thủ chém trúng ngã lăn ra chết, Vương Nhất Bác đột nhiên tức giận mắng một tiếng trong lòng.

Đàn ông thúi!

Ở nơi nào đó phương xa, 'đàn ông thúi' đang ký tên vào tập tài liệu đột nhiên hắt xì một tiếng, làm chữ ký nữa đường bị xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tiêu Chiến trầm mặc nhìn chữ ký quái dị trên góc giấy, trợ lý đứng bên cạnh thở cũng không dám. Sau đó, liền thấy ông chủ trẻ tuổi mặt không đổi sắc đưa tờ tài liệu kia cho mình.

"Làm lại."

"Ông chủ, Trần tổng đã ký tên rồi..."

"Kêu ông ta ký lại."

"..." Trợ lý trong lòng đau đến đổ máu, nhận mệnh ôm tài liệu làm lại lần nữa.

Tôi muốn tăng lương!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zsww