Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với một thành phố nhộn nhịp mà nói thì bốn mùa cũng không có gì khác biệt. Cây xanh thì luôn xanh, đèn giao thông thì bố trí để điều khiển phương tiện, điều hòa trong xe buýt thì lạnh ngột ngạt, nắng chiều thì lại chói chang khó chịu.

Tiêu Chiến ngột ngạt ở trong đám đông, hắn cầm vô lăng, lái xe về phía trước, mọi thứ trong mắt hắn dường như mờ dần đi.

Hắn không nhớ rõ lúc mình còn là một đứa trẻ liệu mình có sống vui  hay không và rồi bánh răng của năm tháng kia chầm chậm quay khiến hắn một lần nữa nhớ lại.

Lúc nhỏ, Tiêu Viễn Sơn rất hay vội từ công trường chạy về nhà rất muộn, và rồi một người đàn ông đã làm việc chăm chỉ cả ngày giờ phải nấu ăn, lúc này Tiêu Chiến liền muốn đi tìm gặp người mẹ câm điếc của mình, mẹ hắn sẽ luôn biến mất lúc không ai để ý, thế là Tiêu Chiến phải vội buông sách bài tập xuống rồi chạy nhanh đi qua nhà hàng xóm kiếm hoặc trong ngõ để tìm nàng.

Hắn từ khi còn nhỏ cho đến lớn, cảm giác tìm mẹ của mình một mực không thay đổi.

Trời tối, ngõ nhỏ dơ dáy bẩn thỉu, hắn đứng trong con hẻm bảy lượt tám lối, nhìn tối mờ mịt hết thảy, chân hắn như máy móc mà đi lên phía trước, hắn một tay ôm ngực, một tay dùng đèn pin tìm kiếm xung quanh.

Loại cảm giác đầu óc rất nhiều suy nghĩ nhưng lại rất trống rỗng, nhưng hắn chỉ khóc đúng 1 lần khi hắn mười tuổi.

Bởi vì mẹ hắn lại trốn ra khỏi nhà từ cánh cửa đóng kín, nên khi hắn tìm kiếm ở khắp những nơi thường ngày sẽ không thấy, sau đó Tiêu Viễn Sơn cũng vội vàng vứt mớ rau củ đang cắt dở đi, cùng hắn dùng đèn pin tìm kiếm.

Cuối cùng cả hai cũng tìm được chỗ mà mẹ hắn trốn, mẹ hắn bẩn thỉu nằm trong ổ chó mà ngủ, bị chiếm chỗ chú chó to kia ngồi xỏm ở bên cạnh vừa bực vừa sủa.

Tiêu Viễn Sơn vội vàng bế mẹ hắn ra, còn Tiêu Chiến ở phía sau thì một tay cầm đèn pin một một bên thì lau nước mắt.

Khi đó loại cảm giác đó rất khó nói, mà hắn chỉ cảm thấy quá mệt mỏi.

Trong nhà bầu không khí lúc nào cũng luôn kỳ quái, bởi vì mẹ của hắn rất kỳ quái, có khi ngu ngu dại dại mà cười to, có khi lại hung ác sinh khí.

Tiêu Chiến khi còn nhỏ từng có rất nhiều suy nghĩ xấu.

Hắn nghĩ…..

Nếu như không có mẹ thì có phải sẽ tốt hơn không?

Bởi vì hắn luôn luôn bị chế giễu, luôn luôn phải nhẫn nhịn khi bị người khác xé tập của mình như một món đồ chơi, đồ ăn thì bị vứt bỏ, cùng vô tận những con đường mà hắn phải đi kiếm mẹ của mình.

Tiêu Chiến thỉnh thoảng sẽ có những suy nghĩ này, nhưng mỗi khi mẹ hắn vụng về lại buồn cười vì muốn làm hắn vui lòng, vì muốn thân cận với hắn với đứa con trai lúc này, thì hắn kiểu gì cũng sẽ kháng cự vì vừa xấu hổ vừa day dứt.

Sau này, khi hắn dần lớn lên hắn cũng dần học được cách chấp nhận cùng với sự bình tĩnh, nhưng mẹ của hắn lại thật sự rời đi.

Hắn cuối cùng cũng không còn cảm giác chán ghét lại hoảng hốt đi tìm nàng nữa bởi vì nàng đã vĩnh viễn rời đi rồi.

Khi đó, nhìn thi thể sưng vù của mẹ, hắn chợt sống lại trong quá khứ, ngày thường nàng vừa cười vừa mắng to, nhưng cũng sẽ viết chữ "con" xuống đất, rồi ngẩng đầu nhìn hắn cười nhếch mép, bài tập về nhà của hắn luôn bị người xé nát, các bữa ăn luôn bị hất tung nhưng rồi cũng sẽ lấy vài đồng và đi đến căng tin để mua những miếng cay rẻ tiền, sau đó xé ra, nhất quyết đưa cho hắn.

Mà Tiêu Viễn Sơn trong sinh hoạt so với hắn mệt mỏi hơn nhiều, Tiêu Chiến trước kia rất muốn biết cha mình liệu có hối hận hay không vì đã cưới người vợ kì quái này, gánh vác gánh nặng này hay không.

Ngày đó Tiêu Viễn Sơn khóc không thành tiếng, ôm thi thể vợ mình khóc như một đứa trẻ.

Mà mất đi mẹ, cuộc sống sinh hoạt của Tiêu Chiến ngày càng nhạt nhòa.

Ánh mắt của Tiêu Viễn Sơn mất đi sự sống, ông ấy ráng chống đỡ vì đứa con trai này mà sống qua ngày, ngày qua ngày ở công trường phơi gió phơi nắng.

Ông ấy như một máy móc mà sinh hoạt.

Từ tiểu học đến cao trung, tránh không được viết lý tưởng thiên luận văn này.

Tiểu học hắn chắp vá viết lung tung xong liền muốn đi tìm mẹ, đến nay không nhớ nổi lúc trước viết về cái lý tưởng gì, sơ trung vì có thể đạt điểm cao, hắn viết đàng hoàng, từ ngữ trau chuốt hoa lệ ngay ngắn, cũng vẫn như cũ không nhớ nổi nội dung cụ thể. Cao trung lúc hắn làm xong bảy, tám tờ bài thi, lần đầu hắn đưa mắt  nhìn về phía ngoài cửa sổ, sau đó đặt bút xuống, viết câu cuối cùng.

Lớn lên, cùng cha sống một cuộc sống tốt đẹp.

Mặc dù hắn không có bất kỳ suy nghĩ cụ thể nào về một cuộc sống tốt đẹp, nhưng như Tiêu Viễn Sơn đã nói qua, hắn muốn vào một trường đại học tốt và tìm được một công việc tốt.

Đây dường như chỉ là hy vọng của Tiêu Viễn Sơn  đối với hắn, mà Tiêu Chiến thì chỉ hy vọng rằng sau tất cả những gì đạt được, Tiêu Viễn Sơn có thể nghỉ ngơi thay vì đến công trường.

Nhưng Tiêu Chiến chưa từng nghĩ tới, một ngày nào đó hắn sẽ đi tìm Tiêu Viễn Sơn.

Tiêu Viễn Sơn giống như một ngọn núi bất động, luôn im lặng mà chờ đợi hắn.

Nhưng bỗng một ngày, Tiêu Chiến leo hết ngọn núi này đến ngọn núi khác, đi hết con phố này đến con phố khác, rồi lạc vào thành phố bê tông cốt thép, nhưng lại không thấy ngọn núi kia đâu nữa.

Tiêu Viễn Sơn có một lần xem tivi trông thấy gấu trúc lớn, ông khi đó ý thức được rằng đứa con trai của mình luôn có thành tích đứng hàng đầu, là người cha ông cũng nên khen thưởng và cổ vũ hắn.

Thế là ông nói với Tiêu Chiến rằng, chờ hắn thi đại học xong, ông nhất định sẽ dẫn hắn đi đến vườn sở thú để nhìn gấu trúc lớn.

Ông ấy khi đó không hề nhận thức được rằng Tiêu Chiến lúc đó đã không còn muốn đi sở thú như lúc nhỏ nữa, mà hiện tại không lâu, sẽ có một con gấu trúc lớn bằng pho tượng sẽ xuất hiện.

Tiêu Chiến là như vậy, hết lần này đến lần khác, luôn tìm kiếm và luôn đánh mất.

Mà Vương Nhất Bác tựa như là duy nhất đặc biệt nhưng lại giống như không có cái gì khác biệt.

Nếu nói 18 năm qua là nhạt nhòa, nữa năm ngắn ngủi chạy trốn cùng Vương Nhất Bác, thì cũng chỉ là nhạt đi một chút để sáng sủa hơn mà thôi.

Con tin này, vô số lần chạy trốn, là  phiền lòng phiền phức, nhưng dù cho vết thương chồng chất cũng muốn hướng đến phía trước, Tiêu Chiến lần đầu cảm thấy nghi hoặc cùng tò mò, cậu ta líu ra líu ríu các loại yêu cầu, nhưng lúc ở trên lưng Tiêu Chiến thì nhịp tim còn sống, giọng nói tràn đầy sức sống, lúc cười lên thì gò má bên cạnh chất đầy thịt,  ánh mắt sáng ngời.

Nếu để Tiêu Chiến trở thành kẻ bắt cóc phạm tội có khi hắn còn viết lại ý tưởng của mình.

Hắn lái một chiếc xe tải bên cạnh là một đứa trẻ đang nhắm mắt ngủ,  hắn chạy vào bóng tối, vừa nghĩ,

Ý tưởng, là có Vương Nhất Bác trong tương lai.

Lúc bị bắt, hắn ở trong xe cảnh sát quay đầu lại nhìn thấy thiếu niên kia rõ bối rối nước mắt thì lại đầm đìa.

Tiêu Chiến một mực không nỡ quay đầu, thẳng đến triệt để không nhìn thấy nữa.

Cuộc sống trong tù nhàm chán, dưới sự đánh đập và sự đấu đá của những người khác, hắn lúc nào cũng mông lung trong đêm tối, nhưng đều là nghĩ đến Vương Nhất Bác mà vượt qua.

Lúc đầu còn oán hận, nhưng dần dần nỗi nhớ chiếm lĩnh, nỗi nhớ mong ngày đêm khó quên mỗi ngày đều tra tấn hắn, khiến hắn đau đớn không chịu nỗi.

Nỗi nhớ khiến hắn hy vọng cũng phát điên, tuyệt vọng giảm án và tìm thời gian để học hỏi những kiến ​​​​thức khác. Tất cả những điều này đều dựa trên ba chữ Vương Nhất Bác

Sau khi ra tù hắn kỳ thật đã gặp qua Vương Nhất Bác một lần, nhìn cậu tại yến hội bên trong là xuyên âu phục thành thạo điêu luyện.

Cũng chính vào ngày hôm đó, hắn vô tình cứu được Phó Nhã đang gặp nguy hiểm, kể từ lúc đó kế hoạch được hình thành.

Hắn từng bước một đem Vương Nhất Bác đến Phó gia

Hắn bị ám ảnh đến mức chiếc mặt nạ mang cũng không tồn tại được bao lâu.

Nhưng vẫn là khiến người ta sợ hãi, Tiêu Chiến nhìn căn hộ trống rỗng và nghĩ

Cánh cửa lại đóng sầm vào một góc tường, một nửa số hành lý trên sàn phòng đã được thu sếp, Tiêu Chiến chớp mắt tim đập nhanh, đôi tay run run bấm điện thoại 

"Ông bắt cóc Vương Nhất Bác?"

Lão nhân bên kia cười một cái rồi nói.

"Ta không làm những chuyện phạm pháp, chắc là  trợ lý Vương thấu hiểu sự tình nên rời đi cũng nên."

"A Chiến, trở về đi, Phó thị sau này sẽ thuộc về cậu và Phó Nhã."

Tiêu Chiến tháo cà vạt ra, cầm chìa khóa xe lên, hắn cười lạnh nói

"Ông bất quá chỉ là sợ những việc làm đen tối trong quá khứ sẽ bị bại lộ thôi, với lại là ai cho ông cái ảo giác rằng Vương Nhất Bác chủ động rời đi là tôi sẽ từ bỏ?

Điện thoại cúp máy, xe lần nữa tràn vào dòng xe cộ, Tiêu Chiến tức giận nhìn chiếc vòng tay điện tử mất tín hiệu.

Vương Nhất Bác, thực sự muốn rời xa hắn thêm một lần nữa.

Một giờ trước.

Cổng an ninh phát hiện kim loại của nhà tù kêu bíp bíp, giám ngục thấy vậy liền chỉ vào cổ tay của Vương Nhất Bác rồi nói:

"Thăm tù nhân cần phải loại bỏ các đồ vật bằng kim loại."

Vương Nhất Bác gật đầu phối hợp, tùy tiện gỡ xuống chiếc vòng tay điện tử.

Cũng không phải là gỡ không được, chỉ là một mực không có gỡ.

Nửa giờ cũng không sao, Tiêu Chiến hẳn là đang đưa Phó Nhã trên đường.

Vương Nhất Bác cẩn thận đi qua cửa kiểm tra an ninh rồi đi theo quản giáo vào phòng thăm nuôi.

Vương Kiến Nghiệp vào ngục giam được một năm, đây là Vương Nhất Bác lần đầu tiên tới thăm.

Đợi gần hai mươi phút, tiếng bước chân mới kéo dài tới chậm.

Phòng thăm nuôi nhỏ, ngăn cách bởi một hàng rào sắt, đèn trắng trên đầu chói mắt, Wang Jianye bước ra dưới sự áp giải của cai ngục trong tay còng.

Vương Nhất Bác phải mất vài giây để bình tĩnh lại.

Sắc mặt tang thương, ánh mắt âm tàn, Vương Kiến Nghiệp lạnh lùng nhìn cậu.

"Còn biết tới thăm cha cậu sao?"

Vương Nhất Bác nhất thời trầm mặc, Vương Kiến Nghiệp gặp cậu không nói lời nào giận không chỗ phát tiết, nhưng cậu ở bên ngoài hiện tại là hy vọng duy nhất, nghĩ vậy nên ông chỉ có thể đem khí nuốt xuống phàn nàn nói:

"Chăn bông con gửi cho ta quá mỏng, con trai, con không biết ván giường ở đây cứng như thế nào, mỗi ngày ta sống như thế nào! "

"Hơn chục người chen chúc nhau, ta già rồi, nằm giường cứng như vậy sao ngủ được, thức ăn cũng không bằng..... Ăn uống ngủ nghỉ đều có người theo dõi, mỗi ngày còn phải làm bao nhiêu việc …"

Vương Kiến Nghiệp mang theo tức giận nói liên miên lải nhải, còn Vương Nhất Bác thì lại chỉ ngồi im lặng mà nghe.

Cha của cậu nói đến chỗ kích động như muốn đập bàn, nhưng ngay lập tức liền bị giám ngục cảnh cáo, chờ bĩnh tình lại ông ta liền nói:

"Con trai, con mau nghĩ cách cứu ta ra khỏi nơi này đi, nơi này không phải của ta, những người kia.......khi dễ ta, luôn luôn vụng trộm đánh ta, nè con xem một chút, nơi này nơi này, đều là bị đánh, con mà không cứu ta, ta sẽ chết ở nơi này đấy....."

Vương Nhất Bác không nói, bức tường bên cạnh đổ bóng sau lưng cậu, cậu bình tĩnh hỏi:

"Cha, cha có biết mình phạm tội gì không?"

Vương Kiến Nghiệp dừng lại, nhíu mày mắng cậu.

"Ta bây giờ chỉ cần con nghĩ cách cứu ta ra ngoài ngay bây giờ."

Vương Nhất Bác nhìn lại ông, gằn từng chữ

"Trốn thuế, lừa gạt, còn có......mạng người!"

Vương Nhất Bác nghĩ đến người công nhân đứng trên tòa nhà cao tầng ở Bác Viễn một năm trước, sắc mặt thảm hại muốn nhảy xuống, trong hoảng sợ của chính mình cậu dường như nhìn xuyên thấu hình ảnh của cha Tiêu Chiến mười năm trước, có lẽ cũng tuyệt vọng như người đàn ông này. Sau khi bị bọn tư bản lừa gạt, ông không còn gì cả, chỉ có thể dùng gánh nặng sinh mạng của mình uy hiếp.

Vương Kiến Nghiệp ánh mắt âm lãnh, nói:

"Im miệng."

Vương Nhất Bác dừng lại, bầu không khí lạnh lẽo.

Vương Kiến Nghiệp khó chịu chuyển biến sắc mặt, kéo ra một nụ cười.,

"Các đối tác trước đây có sẵn sàng giúp chúng ta không? Con đã tìm được người giúp đỡ chưa? Có thể cứu ta ra không?"

"Con đang ở hằng bờ." Vương Nhất Bác bỗng dừng lại.

Vương Kiến Nghiệp ánh mắt hiện ra lấp lánh,âm lãnh mà tham lam ác ma

"Hằng bờ? Phó thị? Ha ha con ngoan, vậy mà leo lên được cái cành cây cao, con bây giờ chức vị gì? Có thể để cho Phó gia giúp ta ra không?"

Vương Nhất Bác vậy mà lại giội cho ông ta một chậu nước lạnh

"Con hiện tại là trợ lý của Tiêu Chiến."

Vương Kiến Nghiệp nhíu mày, thanh âm quái dị nói:

"Tiêu Chiến? Tiêu Chiến nào? Cậu ta không phải là còn đang ở trong tù sao?"

Nhưng ông ta ngay lập tức nhận ra điều gì không ổn sau khi nói, sau đó lo lắng nhìn con trai mình

Vương Nhất Bác cúi đầu im lặng, lát sau mới giương  ánh mắt nhìn lên ông ta

"Cha đã nói dối con."

"Cha nói con bị Stockholm, nên năm mười sáu tuổi cha đã đưa con đến Mỹ để tiếp nhận cái gọi là trị liệu, năm đó cha không hề mang cái lá thư của con giao cho tòa án, ngược lại còn lợi dụng thân phận người giám hộ để nói Tiêu Chiến đã gây tổn hại tới tinh thần của con, cha đã yêu cầu tăng thêm hình phạt không những thế còn tìm ra mối quan hệ của anh ấy mà khiến anh ấy phải bị phán quyết tới mười năm tù.

Vương Nhất Bác thanh âm khàn khàn, cậu thẳng thắn nhìn về phía cha mình mà nói:

"Cha, sao cha lại nhẫn tâm tới như vậy hả?"

Vương Kiến Nghiệp bị cậu chọc giận, liền mắng

"Là ai không biết xấu hổ, van xin người bắt cóc, con có biết cậu làm ta mất bao nhiêu tiền không? Cha cậu ta suýt chút nữa khiến ta bại lộ, cả con nữa, nếu không phải vì cậu ta thì con có trở thành như bây giờ không, còn chất vấn ta?"

Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng,

"Cho nên cha đã nói dối con, cha  nói anh ấy chỉ bị hình phạt năm năm, còn đem con nhốt tại nước Mỹ trị liệu không cho phép trở về? Về sau lại gạt con, nói anh ấy đã ra ngục không biết tung tích, cho nên dù có đến con cũng chẳng tìm thấy ai cả...."

"Là con quá ngốc, làm sao lại cùng mẹ đồng dạng, lần lượt tin tưởng cha hết lần này đến lần khác chứ?"

Hô hấp tăng thêm, Vương Nhất Bác đỏ  mắt nhìn cha mình,  Vương Kiến Nghiệp xiết chặt nắm đấm, tránh đi ánh mắt của cậu.

"Đó cũng là đáng đời, đều là do các người đáng đời."

Không khí đột nhiên yên tĩnh, Vương Nhất Bác mím môi, đột nhiên mở miệng hỏi:

"Cha, sinh hoạt trong ngục giam có phải là rất khó chịu?

Vương Kiến Nghiệp ngẩng đầu, Vương Nhất Bác lại không chờ ông ta trả lời, nhìn ông ta gằn từng chữ

"Nhưng Tiêu Chiến……bảy năm qua…..tại sao.......từ đầu đến cuối cha đều không cho rằng mình có lỗi ? Là cha đã hủy hoại gia đình anh ấy trước mà."

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thấy thời gian nhanh đến,Vương Kiến Nghiệp thần sắc chuyển biến, đột nhiên kích động nói:

" Con trai, con trai là cha sai, đáng lẽ ra cha không nên phạm tội, không nên hại người khác!"

Thấy Vương Nhất Bác không hề thay đổi, ông ta liền vội vàng nói tiếp.

"Là cha sai, là cha không nên nói dối con..... Trước kia, trước kia cũng không nên vượt quá giới hạn, coi nhẹ mẹ con, không nên nói con có bệnh, đem con qua nước Mỹ, lại càng không nên lợi dụng con, đem con đưa cho Giang Hề....."

"Im miệng"  Vương Nhất Bác đột nhiên cắt lời ông ta.

Vương Kiến Nghiệp không dám nói lời nào, mắt thấy thời gian sắp tới, ông ta vội nói:

"Con trai, con phải cứu ta, con phải cứu ta ra, cha là bị người khác hại, con nhất định phải cứu ta ra a......"

Giây phút cuối cùng, Vương Nhất Bác giương mắt, nhìn ông ta bình tĩnh nói:

"Cha, cha có biết ai là người đưa ra bằng chứng kết tội không?"

Vương Kiến Nghiệp gắt gao đưa mắt nhìn cậu.

" Là ai! Có phải là Tiêu Chiến! Cậu ta có phải ra tù trả thù ta! Khẳng định là cậu ta..... Khẳng định là cậu ta, cậu ta chính là muốn báo thù ta, bọn hắn những người này......

Vương Kiến Nghiệp còn đang điên điên khùng khùng thì thầm, hắn ngẩng đầu nhìn thấy con của hắn nửa gương mặt lâm vào trong bóng tối, nhìn xem hắn nói khẽ

Cha đoán thử?

Thời gian đến.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net