Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Bạch Sư đế quân ôm một cái đầu u trở về, Bạch Sư đế hậu cả kinh:

-          Ai? Là ai đã khi dễ chàng thành bộ dạng đáng sợ như thế này?

Bạch Sư đế quân xẹp xẹp miệng, điệu bộ ủy khuất không nói lên lời:

-          Còn ai vào đây được nữa chứ! Chỉ có thể là Nhất Bác mà thôi!

Bạch Sư đế hậu rất lâu mới phản ứng lại:

-          Là nhi tử của ta?

-          Ừ! – Bạch Sư đế quân gật gật đầu – Phu nhân! Mau đến xoa xoa cho ta!

-          Chàng... Chàng! – Bạch Sư đế hậu ấn một cái vào cái đầu sưng của phu quân, bất đắc dĩ trở về phòng lấy thuốc. Một bên chăm chú xoa thuốc, một bên hỏi:

-          Chàng tìm thấy nhi tử của chúng ta ở đâu? Đã qua nhiều năm như vậy, ta tưởng chúng ta thực sự mất con rồi chứ?

-          Ở chỗ Đế Quân. – Bạch Sư đế quân được xoa thuốc liền cảm thấy thoải mái. Đây là thuốc Đế Quân ban tặng, tác dụng tan ứ đọng, lưu thông máu rất tốt, công hiệu cực nhanh, chỉ một lát, Bạch Sư đế quân liền thấy hết đau, quay lại đối diện với thê tử:

-          Phu nhân! Nhất Bác nhà ta bây giờ quả thật rất mập. Ở chỗ Đế Quân chắc chắn đã ăn uống rất nhiều.

-          Đế Quân đã giúp chúng ta nuôi dưỡng nhi tử nhiều năm như thế. Dù sao cũng phải hướng Người cảm tạ thật tốt.

-          Đúng! Đúng! Đúng!  - Bạch Sư đế quân liên tục gật đầu  - Ngày mai hội triều ta liền mang một chút lễ qua cảm tạ Người.

-          Chàng đã gặp mặt nhi tử. Cớ sao nhi tử lại không cùng chàng trở về nhà?  - Bạch Sư đế hậu cuối cùng cũng phát hiện ra có điều không hợp lý.

-          Chính nó không muốn trở về.

-          Sao cơ?

-          Ta phát hiện, Đế Quân và Nhất Bác nhà ta hình như là mối quan hệ đó. – Bạch Sư lòng đầy ưu tư, chống tay lên cằm nghiêm túc ngồi suy ngẫm.

-          Dáng dấp của Đế Quân thế nào? – Là một người nhan khống, Bạch Sư đế hậu không ngại ngần hỏi trực tiếp.

-          Mỹ mạo chính là lục giới vô song.

-          Xem ra, mắt nhìn của Nhất Bác nhà chúng ta rất tốt.

Âu ôi! Sự chú ý của mình có phải có gì đó không đúng không? Chẳng phải bây giờ nên lo lắng xem con trai mình nằm trên hay nằm dưới sao?

-          Nhi tử là bị Đế Quân lừa gạt đến tay?

-          Cái này ta không rõ – Bạch Sư đế quân há to miệng, nói một câu khiến Bạch Sư đế hậu khiếp sợ: - Nhưng ta có thể khẳng định, hai người đó nằm ngủ trên cùng một chiếc giường.

-          "..."

Nhìn phu nhân vội vàng thu dọn hòm thuốc rồi cuống quýt trở về phòng, Bạch Sư đế quân có chút mơ hồ:

-          Phu nhân! Nàng đang làm gì vậy?

-          Thu dọn một chút! Chúng ta nhanh chóng đi ôm cháu.

-          Sao???

...

Đế Quân rất tức giận. Bạch Sư đế quân ấy vậy mà ngay trước mặt mình muốn cướp tiểu gia hỏa trở về. Làm gì có cửa. Hừ!

Còn may là tiểu gia hỏa không có đồng ý. Aiiii. Thật không uổng công mình mấy trăm năm nay hầu hạ, sủng ái.

Tiêu Chiến lại xuống bếp. Để ban thưởng cho sư tử con, hắn quyết định tự tay làm cho tiểu bảo bối một bữa cơm thật thịnh soạn.

Vương Nhất Bác ngồi nhìn đĩa thịt sống đã bị cháy đen thì bỗng thấy nhân sinh không còn gì luyến tiếc. Ta đến cùng là vì cái gì mà ở lại chứ??? Đẹp thì có thể ăn được sao? Hay là cứ thử một miếng nhỉ???

Tiêu Chiến bị nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, hắng giọng một cái, tay chỉ chỉ vào đĩa thịt cháy đen trên bàn:

-          Bảo bảo! Nhìn ta làm gì? Mau ăn đi. Vẫn còn nóng đó.

Vương Nhất Bác: ". . ."

...

Ngày hôm sau, lúc Bạch Sư đế hậu trên lưng vác bao to bao nhỏ lễ vật bước vào, Vương Nhất đang tại phòng bếp ợ hơi một cái. Nhìn thấy người đi tới chỉ lười biếng kêu một tiếng:

-          Mẫu hậu!

Bạch Sư đế hậu vội vàng đem đống đồ trên lưng ném xuống, cấp tốc ôm nhi tử vào lòng:

-          Ai nha! Sao có thể ngồi ở chỗ này chứ? Cháu của ta bị lạnh thì làm thế nào?

-          "? ? ?"

Vương Nhất Bác nửa ngày sau mới phản ứng:

-          Cháu... cháu nào ạ?

-          A ôi! Nhi tử ngốc của mẫu hậu. Thì chính là nhi tử của con và Đế Quân đấy!

-          "? ? ?"

-          Là phụ hoàng của con không hiểu chuyện. Sao có thể nói là con mập chứ? Không hiểu chuyện một chút nào hết.

-          "? ? ?"

-          Nào có bụng nào mập được như vậy. – Bạch Sư đế hậu ho khan một cái, có chút ngượng ngùng  - Đây chính là đang mang thai nha!

-          "? ? ?"

-          "! ! !"

Một giây sau, Bạch Sư đế hậu một tay ôm đầu, một tay chỉ chỉ vào quả cầu mập vừa nhảy từ lòng mình xuống đất:

-          Ngươi! Cái đứa nhỏ này! Sao lại tự tiện đánh người như thế chứ?

Sư tử con vẫy vẫy đuôi, ngạo kiều đem đầu ngoảnh sang một bên: "Hừ"

Bạch Sư đế hậu: ". . ." – Nhẫn! Nhất định phải nhẫn. Nhi tử là đang trong thời kỳ mang thai, khó ở, không thể tức giận, phải chú ý đến tâm lý của thai sư.

Nhìn mẫu hậu một mặt mỉm cười hiền hòa, Vương Nhất Bác trong lòng bỗng hoảng sợ tột độ, vội lui về phía sau, lép mình trong góc.

Lúc Tiêu Chiến trở về, nhìn đống hành lý vất ngổn ngang dưới đất:

-          Bảo bảo! Ngươi thế nào lại chạy khắp nơi, tha về một đống...rác!

Nữ nhân trong nhà làm Đế Quân có chút bối rối, lại thấy trong góc nhà ,sư tử con đang giương đôi mắt tròn xoe đầy ủy khuất nhìn mình.

Kẻ nào dám làm càn?

-          Xin hỏi! Ngươi là...?

-          Ngươi chính là Đế Quân? – Bạch Sư đế hậu quay lại quan sát thật kỹ nam nhân – Quả thật là mỹ mạo phi phàm.

Bạch Sư đế hậu liên tục gật đầu, biểu hiện rõ ràng là bản thân đang hết sức hài lòng.

Đế Quân tiến tới, ôm sư tử con vào lòng:

-          Vị này là...?

-          Mẫu hậu của ta.

-          Ồ! Ah

Thế là, Đế Quân ôm sư tử con đứng trong góc phòng, cùng run lẩy bẩy.

...

Bạch Sư đế quân vừa trở về nhà, qua chốc lát, trong phòng liền truyền ra một tiếng hét chói tai, tê tâm liệt phế:

-          A a a a a a ... Phu nhân của ta đâu rồi???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net