Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Hai người cứ như vậy ở lại giúp thôn dân trồng cây, xây tường đá. Bận rộn, thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua.

   Đương nhiên, bận rộn cũng là chỉ mình Tiêu Chiến bận rộn mà thôi, còn Vương Nhất Bác thì lại đang vui vẻ ăn đống quà cảm ơn mà thôn dân mang tới. Tất cả đều là đồ ăn vặt do họ tự làm, coi như là chút tâm ý. Bọn họ không có nhiều ngân lượng, lại nghe nói tiểu gia hỏa thích đồ ăn vặt, liền ùn ùn cầm qua biểu đạt sự cảm kích.

   Tiêu Chiến sau một ngày tối mắt tối mũi trở về, thấy tiểu gia hỏa vẫn đang ngồi ăn miệt mài. Sư tử con sức ăn đã gấp người thường đến mấy lần, huống hồ đây lại là sư tử đã đến tuổi trưởng thành. Vương Nhất Bác gần đây bụng luôn trong tình trạng đói cồn cào, trên bàn ăn lại có chút giữ ý, không dám ăn quá nhiều. Hơn nữa, đống đồ ăn này quả thật không đủ cho sư tử lót dạ.

- Chỉ ăn đồ ăn thôi mà cũng mồ hôi đầy mặt là sao? – Đế Quân lắc đầu, từ trong ngực rút ra một cái khăn, cẩn trọng lau mồ hôi cho thiếu niên.

   Vương Nhất Bác cảm thấy rất ủy khuất. Lâu rồi y không được ăn thịt. Bây giờ mà có thịt, dẫu là thịt cháy đen sì do Tiêu Chiến làm thì y cũng nguyện ý ăn.

- Thế nào? – Nhìn đôi mắt đã  sớm dâng lên một tầng hơi nước của thiếu niên, Tiêu Chiến thấy tim mình quặn thắt, vội vàng đem người ôm vào trong ngực – Làm sao vậy? Nói cho ca ca nghe!

- Ta muốn về nhà!

- Được! Được! Qua ngày mai chúng ta liền về nhà! - Nam nhân nhẹ vỗ lưng đứa nhỏ dỗ dành – Mấy ngày nay bận quá! Còn chưa cho ngươi xem quà trưởng thành mà ca ca chuẩn bị.

   Vương Nhất Bác bĩu môi:

- Chiến ca! Kỳ thật ta biết là ngươi lạc đường.

- Ách! - Tiêu Chiến lùi ra một chút, đem tay đặt lên vai thiếu niên – Nghĩ gì vậy chứ? Ta dù gì cũng là đế quân, làm sao có thể làm ra việc lạc đường mất mặt như thế được chứ?

   Vương Nhất Bác: ". . ."

- Vậy quà của ta đâu? - Vương Nhất Bác lấy tay áo lau lau nước trên khóe mắt.

   Tiêu Chiến vẻ mặt đầy thần bí, từ sau lưng chìa ra một cái vòng hoa nhỏ xinh.

"?!"

- Cái này... Đây là cái gì?

- Vòng hoa – Gương mặt Đế Quân vậy mà lại đỏ lên một tầng – Mấy tỷ tỷ trong thôn nói với ta, ở đây ai cũng sẽ tự tay tếp một cái vòng hoa cho người mình thích.

- Cái này...! Đây là vòng hoa ngươi tự bện sao? Chiến ca!

- Cái này là cái đầu tiên ta tếp, tay nghề còn chưa tốt, thời gian cũng không có nhiều, ngày mai, ngày mai ta sẽ...

   Vương Nhất Bác xích lại gần Tiêu Chiến, tại khóe miệng nam nhân lén lút hôn lên một cái:

- Cảm ơn Chiến ca! Không cần! Lễ vật trưởng thành này ta rất thích!

- Thật?

- Thật!

  Hai người cứ như vậy mà hiểu tâm ý của nhau, không ai nói thêm bất kỳ điều gì nhưng trong lòng mỗi người đều cảm thấy thật hạnh phúc. Trong lòng ta có người, trong lòng người có ta, mấy lời yêu thương có nói ra cũng vô dụng. Một hành động, một ánh mắt của người, ta đều hiểu thấu.

...

   Ngày trở về, Tiêu Chiến được tặng một đống mứt hoa quả, hắn liên tục xua tay nói không cần.

   Người đàn ông trung niên lại nói:

- Người cầm đi! Tiểu hài tử rất thích ăn.

   Chưa đến nửa ngày hai ngươi đã về đến nhà. Vương Nhất Bác đem vòng hoa treo lên cành cây ngày nhỏ đã cùng Tiêu Chiến trồng. Đế Quân ngắm đi ngắm lại vẫn thấy món quà này quả thật rất xấu. Lấy tay đỡ trán rồi nhanh chóng cúi đầu tếp một vòng hoa mới.

   Vương Nhất Bác biến trở thành cục bông tròn, tiến đến chân nam nhân cọ cọ, ý vị muốn được ôm ôm hết sức rõ ràng. Lại thấy Tiêu Chiến đang ngẩn ngơ suy nghĩ, không để ý đến mình, sư tử con liền đưa chân kéo kéo vạt áo: "Mau ôm ta! Mau ôm ta!"

   Đế Quân ngồi xổm xuống, đưa tay giật giật tai tiểu gia hỏa mấy cái, sư tử con hết sức phối hợp, tai rung nhẹ.

- Lại lười biếng!

- A ô! A ô!

- Thật hết cách với ngươi.

   Sư tử con khẽ vẩy bộ lông của chính mình, tiến đến trước mặt nam nhân, lấy đầu dũi dũi vào tay hắn:

- Không được có ý kiến với vòng hoa mà ngươi tặng ta.

- Ừm?

- Không được phép vứt bỏ nó.

- Được! Được! Được! Chỉ cần ngươi không chê.

- Không chê! – Vương Nhất Bác mở miệng ngáp một cái, giọng đầy tự hào – Đây là vòng hoa do tự tay Đế Quân tếp, người khác có nằm mơ cũng không có được.

- Phốc! - Tiêu Chiến bật cười, đưa tay vuốt vuốt bộ lông của tiểu gia hỏa trong lòng – Đợi ca ca học thành tài, ngươi muốn bao nhiêu liền tếp cho ngươi bấy nhiêu, được không?

- Được!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net