Chương 31: END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Bạch Sư đế hậu vui mừng khôn siết, cầm chiếc khăn nhỏ chấm chấm giọt nước trên khóe mắt:

- Cuối cùng cũng đã đem Đế Quân lừa được đến tay. Con trai ta thật là giỏi!

   Bạch Sư đế quân vẫn có chút mộng mị. Phút chốc bản thân trở thành người có thân phận tôn quý bậc nhất chốn Thiên Cung. Nhi tử ta thực sự đã lập gia đình?

. . .

   Vương Nhất Bác bị Đế Quân khi dễ hung ác. Vừa xuống được giường liền ầm ĩ đòi về nhà mẹ đẻ.

   Đế Quân đương nhiên không đồng ý, sợ Đế Hậu thực sự sẽ chạy mất, dứt khoát cả hội triều cũng không thèm tham dự.

   Chúng tiên ngơ ngác nhìn nhau, chẳng lẽ chúng ta dạo này đã nói nhảm quá rồi?

   Sư tử con ủy khuất: Ô ô ô! Ta muốn về nhà!

   Tiêu Chiến không biết lấy từ đâu ra được một xâu mứt quả:

- Bảo bảo ngoan! Ăn xiên mứt quả này rồi đừng quậy nữa, có được không?

- Hừ - Vương Nhất Bác ngoảnh mặt đi, nén nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay xoắn vạt áo đến nhàu nhĩ. Không được ăn! Không được ăn! Phải giữ cốt khí của sư tử! Không thể bị Tiêu Chiến tiếp tục lừa gạt!

   Thế nhưng mứt quả quả thực rất thơm!

   Lén nhìn bộ dạng nhẫn nhịn đến đáng thương của tiểu gia hỏa, nam nhân khẽ cười rồi lại lấy thêm ra mấy xâu mứt quả nữa. Sức dụ hoặc tăng gấp bội.

   Nội tâm Vương Nhất Bác: A! Cái thứ mứt quả chết tiệt, nhịn không nổi! Ơ! Mà việc gì phải nhịn?

   Nhanh chóng đoạt lấy mấy xâu mứt trong tay Tiêu Chiến, mứt quả vừa đến tay, sư tử con đã mở miệng cắn liền mấy miếng, hai má sữa phồng lên, nhấp nhô theo nhịp. Vừa ăn đến thỏa mãn vừa cất tiếng hầm hè:

- Đừng tưởng rằng chỉ với mấy xâu mứt quả là có thể lừa gạt ta!

- Vậy bảo bảo còn muốn bản đế làm gì nữa?

   Nam nhân xích lại gần tiểu gia hỏa, tại vành tai mẫn cảm, mờ ám thổi một ngụm khí nóng:

- Bảo bối ăn đủ chưa?

Vương Nhất Bác chẹp chẹp chẹp chẹp miệng:

- Cũng tạm.

  Một giây sau liền bị đế quân ôm chặt, đè nghiến xuống giường:

- Vậy... vi phu bây giờ lại thấy... thật đói.

- Tiêu Chiến!

- Phải gọi là phu quân!

...

   Đế Quân đã mấy tháng trời không ra khỏi tẩm điện. Ngày hôm đó, thời tiết vừa đẹp, nhiệt độ vừa ấm, Tiêu Chiến tâm tình lại rất tốt, đang lúc nằm ôm cục bông nhỏ ham ngủ trên giường, chợt nghĩ, có phải là nên đi nhìn mặt các thần tử một chút không? Lâu ngày không gặp, hình như có chút nhớ.

   Trong đại điện một mảng yên tĩnh đến bất ngờ. Không còn nghe thấy mấy tiếng xì xầm quen thuộc, Đế Quân hài lòng gật đầu:

- Cuối cùng các ngươi cũng nhận ra là mình đã nói quá nhiều rồi sao?

   Ôn nhu vuốt ve bộ lông của tiểu gia hỏa trong ngực, Tiêu Chiến hiên ngang bước vào. Cả đại điện trống trơn, không có lấy một bóng người.

". . ."

- Rất tốt! Các ngươi vậy mà dám không hội triều. Thật là không đem bản đế để vào mắt.

   Thiên Cung lại xuất hiện một chuyện chấn động lục giới: Chúng tiên thay phiên cầm chổi quét dọn Thiên Cung.

   Sao Chổi ôm cây chổi của mình run lẩy bẩy:

- Thời đại này, ngay cả công việc cấp thấp nhất cũng có người muốn cướp. Mệnh của ta thật là khổ. Huhu

   Nhị Lang Thần dắt theo Hao Thiên Khuyển đi tới, hôm nay đến phiên hắn quét dọn. Vừa vặn nghe được tiếng Sao Chổi phàn nàn, hắn liếc xéo một cái, hậm hực:

- Hừ! Lui ra để ta quét!

- Hừ cái gì mà hừ! Giờ này ngươi còn ra vẻ cho ai xem. Chẳng phải cũng đang cầm chổi quét dọn sống qua ngày giống ta sao?

   Nhị Lang Thần không thể tin vào tai mình, mở to mắt nhìn chằm chằm Sao Chổi:

- Ngươi... Ngươi... Ngươi...

- Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi trợn mắt cái gì? Chưa thấy ta ngầu thế này bao giờ à?

   Hao Thiên Khuyển miệng há hốc, biểu hiện hoàn toàn chấn kinh: Sao Chổi quật khởi?

   Ngay sau đó, Thiên Cung đặc biệt cho người loan tin: Thần Quân Nhị Lang Thần bị Sao Chổi khi dễ đến khóc.

"? ? ?"

   Sau khi nổi danh vì mắng chửi người, Sao Chổi được Đế Quân đặc biệt cất nhắc, phong lên làm thân cận của Đế Hậu. Chính thức trở thành tay sai của tiểu gia hỏa. Cuộc sống bị chèn ép muôn hướng của Sao Chổi từ đây mới bắt đầu.

   Vương Nhất Bác cứ buổi tối bị Tiêu Chiến khi dễ hung ác bao nhiêu thì ban ngày Sao Chổi bị đày đọa khốn khổ bấy nhiêu. Sao Chổi không nhịn được mà một lần nữa cảm thán:

- Mệnh của ta thật khổ! Huhu

   Buổi tối, Sao Chổi lại ôm chặt cây chổi của mình vào lòng, lặng lẽ rơi lệ:

- Ta vì cớ gì mà lúc đó lại mắng chửi Nhị Lang Thần chứ? Hối hận! Quá hối hận!

   Nhị Lang Thần ngược lại lại đang rất vui vẻ: Quả là không uổng công ta dâng nhiều lễ vật như vậy cho Đế Hậu.

   Nhưng sau đó, hắn liền hối hận không thôi! Vương Nhất Bác ăn càng ngày càng nhiều, mỗi lần danh sách đồ ăn được chuyển đến đều là dài đến hoa cả mắt chóng cả mặt.

   Nhị Lang Thần ôm lấy Hao Thiên Khuyển bật khóc:

- Thật xin lỗi, nhi tử! Cha không nuôi nổi ngươi nữa rồi!!!

   Hao Thiên Khuyển: ". . ." – Trên đầu là vô số dấu hỏi chấm "????"

   Tiêu Chiến cảm thấy tiểu gia hỏa càng ngày càng mập, bắt đầu lén lút điều tra nguyên nhân. Lập tức phát hiện ra sự tiếp ứng của Nhị Lang Thần.

  Tiểu gia hỏa vậy mà phía sau lại có nhiều hơn một tên tay sai. Khá lắm!

...

   Vương Nhất Bác: Đồ ăn vặt mà Nhị Lang Thần tặng cho ta đâu?

   Tiêu Chiến: Không còn.

   Đế Quân đưa tay túm lấy gáy sư tử con, nhấc lên:

- Không gầy thành hình dáng lúc trước sẽ không cho phép ngươi ăn thịt, không cho phép ngươi ăn đồ ăn vặt.

- ? ? ?

   Sư tử con vô cùng tức giận:

- Được! Ngươi...

   Vừa nói xong liền mở miệng muốn đớp lấy cổ tay của nam nhân, nhưng ngặt một nỗi, vì cơ thể quá mập, nên sau một hồi quơ cào hồ nháo, người thì không cắn được mà bản thân mình lại mệt gần chết.

   Sư tử con hết cách, đành bày ra vẻ mặt ủy khuất đáng thương:

- Chiến ca! Ta mệt!

- Sẽ không cắn ta nữa??? – Tiêu Chiến mỉm cười.

- Không

- Có nghe lời không?

- Nghe lời.

   Vừa được đặt trở lại giường, tiểu gia hỏa lập tức lăn người vào góc:

- Cho đến khi ta gầy lại như trước, không cho phép ngươi động vào người ta.

- ???

   Ta có phải vừa đem hạnh phúc của mình ném đi rồi không?

   Cho nên, bảo bảo! ngươi nhất định phải nhanh gầy lại đấy!

   Từ đây, cuộc sống sinh hoạt nhàm chán của Đế Quân lại có thêm một việc quan trọng: Nhìn chằm chằm xem tiểu gia hỏa nhà mình đã gầy được chút nào chưa?

   Sau mấy tháng chua xót, nỗ lực rời xa thịt và đồ ăn vặt, sư tử con cuối cùng cũng đã gầy lại. Đế Quân gắt gao ôm lấy tiểu gia hỏa nhỏ nhắn, lén lút lau nước mắt:

- Huhu! Đói chết ta!

   Sư tử con liếc mắt nhìn lên, không nói không rằng, nâng chân sau hướng đúng giữa hai chân của nam nhân mà đạp vào:

- Dám không cho ta ăn thịt này! Dám không cho ta ăn đồ ăn vặt này!

Tiêu Chiến kinh hãi lùi về phía sau, hốt hoảng vỗ vỗ lồng ngực:

- Bảo bảo! Hỏng rồi lấy gì mà dùng hả?

- Hừ! – Sử tử cáu kỉnh quay đầu sang chỗ khác – Để xem ngươi sau này còn dám cấm ta ăn nữa không?

...

   Sau khi thành thân, Đế Quân phát hiện địa vị của mình càng ngày càng thấp. Vương Nhất Bác ngày càng tự tung tự tác, có vẻ rất hài lòng với tay sai Sao Chổi của mình.

   Đế Quân: Bản đế bây giờ hối hận còn kịp không?

   Sao Chổi và Nhị Lang Thần ngồi bên cạnh Đế Quân, rì rầm bàn kế sách đối phó.

   Ngày hôm sau, trên đầu họ không biết từ đâu xuất hiện thêm vài cái u.

   Đế Hậu quả thật dũng mãnh.

END


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net