Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Bạch Sư đế quân cảm thấy trong nhà chắc chắn có kẻ trộm đột nhập. Tự nhiên xuất hiện thêm một đống rác thì không nói nhưng rất nhiều bảo bối đã không cánh mà bay. Chỉ có điều, tên trộm này quả thật quá lợi hại, có thể tránh thoát được nhiều đôi mắt của những người trong phủ như vậy.

   Bạch Sư đế quân chống đầu nghĩ mãi mà không thông, thẳng đến khi các con hùng hùng hổ hổ đi tới mới lấy lại tinh thần.

- Phụ hoàng! Con nghi ngờ tiểu thập tam trở về.

- Ta cũng hoài nghi.

   Mồm năm miệng mười ầm ĩ thật lâu, Bạch Sư đế quân nghe một hồi mới nghe rõ bọn hắn nói cái gì, kích động từ trên ghế đứng lên:

- Các con nói tiểu thập tam trở về rồi sao?

    Đám sư tử con đang cười nói vui vẻ bỗng dừng hẳn, nhìn nhau hồi lâu rồi cuối cùng cũng nói lớn một chút.

- Không có! Chúng con chỉ là nghi ngờ.

Bạch Sư đế quân không nghe thấy, đi ra ngoài:

- Chỗ nào? Mau dẫn phụ hoàng đi gặp.

- "..."

- Đi nhanh! Các con đều không lo lắng cho đệ đệ của mình sao? Chắc chắn là vất vả lắm mới có thể trở về.

- "..."

Một chú sư tử con nhanh chân bước lên trước:

- Phụ hoàng! Tiểu thập tam chưa có trờ về.

- Cái gì? – Bạch Sư đế quân rống lên một tiếng – Vậy vừa nãy các con vừa nói... - Nói xong liền thất vọng, bước trở về bên bàn, tiếp tục ngồi.

...

   Sao Chổi bị Vương Nhất Bác khi dễ, một chút phản kháng cũng không có, sư tử con chơi đến mệt rồi mới từ thân thể người nọ đi xuống. Trước khi trở về con hướng đối phương nho nhỏ rống lên một tiếng thị uy:

- A ô

Ý vị cảnh cáo hết sức rõ ràng.

   Tiêu Chiến nhìn thời gian, căn thấy bảo bối có lẽ đã chơi đủ mới ra ngoài tìm y. Cục bông nhỏ vừa quay đầu lại liền thấy ca ca đẹp trai đang nở một nụ cười thật đẹp với mình. Cười đẹp như thế làm gì chứ? Oa! Sư tử con nâng móng vuốt nhỏ lên xoa xoa mặt rồi mới đi qua, nhảy vào trong ngực nam nhân ủi ủi.

Tiêu Chiến cười xoa xoa đầu sư tử con, xoa đến mức lông trên đầu đều rối tung lên mới buông ra:

- Mèo con bảo bảo! Chơi rất vui sao?

"..."

- Ai nha! Ta quên mất là ngươi không biết nói.

"..."

- Ngươi mới không biết nói, cả nhà ngươi không biết nói. Ta đây chính là không muốn nói chuyện.

"!"

- Mèo con bảo bảo! Hóa ra ngươi là mèo đực! – Tiêu Chiến sửng sốt trong nháy mắt, cả kinh nói.

   Cái này đúng thật là không thể trách hắn, tiểu gia hỏa cực kỳ xấu hổ, chưa từng để hắn nhìn, mỗi lần để hắn sờ bụng đều sẽ dùng đuôi che chỗ kia lại.

"..."

Đế Quân lúng túng nói lảng sang chuyện khác.

- Tốt! Tốt! Dẫn ngươi đi ăn đồ ăn.

- Ăn cái gì?

Vương Nhất Bác liếc mắt hỏi nam nhân, đáy lòng lẩm nhẩm: Ta đây là nể ngươi nhìn đẹp mắt nên mới không thèm tính toán với ngươi! Hừ!

- Cá! – Tiêu Chiến rất tự hào, hắn là từ chỗ Nguyệt Lão lấy được một quyển sách. Trong đó có viết: Hễ là mèo thì đều rất thích ăn cá!

Vương Nhất Bác: "@!#---&*(!@#$%--- ---&*"

Tiêu Chiến vô cùng nghi hoặc nhìn cục bông nhỏ trong ngực hỏi:

- Bảo bảo nói cái gì?

Vương Nhất Bác: "..." (Nội tâmTa là đang mắng ngươi).

Tiêu Chiến đưa tay vuốt vuốt lông của cục bông nhỏ:

- Ngươi phải ăn ngoan! Đây chính là ta tự tay nướng cho ngươi.

"..."

- Không ăn hết đêm nay không được lên giường ngủ.

   Sư tử con cuối cùng vẫn là mang một mặt oán niệm đem con cá bị nướng cháy đến không thể cháy hơn nuốt vào bụng. Vừa ăn vừa mắng Tiêu Chiến.

Đế Quân làm như mắt điếc tai ngơ, nhưng thật ra là hắn nghe không hiểu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net