Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa edit vừa cười xĩu vs 2 ông cháu nhà họ Tiêu :)))

-----

Sau khi rời khỏi cục dân chính, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi vào ghế sau xe, cậu vẫn nắm chặt cuốn sổ đỏ, trong lòng có chút bất ổn, tâm tình trập trùng lên xuống hệt như đang đi cáp treo, khẩn trương đến mức không biết phải làm sao.

Thiếu niên không biết quyết định của mình có chính xác không?

Sau này bà nội tỉnh lại có trách mình không?

Cứ đơn giản như vậy mà đăng ký kết hôn cùng một nam nhân mà chính mình còn chưa biết rõ?

Cứ đơn giản như vậy mà giao đi nhân sinh của mình rồi?

Người bên cạnh như nhìn thấu nội tâm nam hài, đôi mắt sắc bén mềm xuống, nhàn nhạt lên tiếng: "Làm sao? Hối hận rồi?"

"Không." Vương Nhất Bác khẽ đáp, trên mặt cơ hồ lại treo rất rõ hai chữ 'hối hận'.

Tiêu Chiến cười nhẹ: "Yên tâm, kết hôn với tôi, cả hai bên đều có lợi." Sau đó như nghĩ tới cái gì, anh nói tiếp, "Cậu hiện tại đang ở ký túc xá của trường à?"

Thiếu niên gật gật đầu.

"Không cần nữa, về nhà ở, việc quan trọng nhất là tôi phải báo cáo cho ông ngoại!" Anh càng cười tươi hơn, quay lên nói với Lăng trợ lý: "Đến trường học."

Không cho nam hài có bất cứ cơ hội phản kháng nào.

"Tôi thấy vẫn là..." Vương Nhất Bác muốn từ chối, ở ký túc xá rất tốt, sao phải về nhà anh. Cùng lắm chỉ là kết hôn trên danh nghĩa thôi, đến khi kết thúc hợp đồng, cậu và Tiêu Chiến cũng không có nửa điểm liên quan.

"Nghe lời!"

Thiếu niên bất đắc dĩ gật đầu, ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa xe dần dần vụt qua, cặp phượng nhãn có chút mỏi, cậu ngáp nhẹ một cái, tựa đầu lên cửa xe nhắm mắt.

Nghe được tiếng hít thở đều đều, Tiêu Chiến quay đầu nhìn sang cái người ngồi tựa lên kính xe mà cũng có thể ngủ được. Sườn mặt này thật sự quá đẹp, hàng mi dày cơ hồ bao trùm lên cặp mắt, đôi môi nhỏ màu anh đào hơi hé mở, khóe miệng Tiêu Chiến câu lên nụ cười nhẹ, thoáng qua rồi mất, anh chậm rãi nói với trợ lý ở ghế trước: "Lái chậm lại, mở nhiệt độ điều hòa cao chút nữa."

"Vâng." Trợ lý giảm tốc độ, cũng điều chỉnh xong nhiệt độ, nhìn qua kính chiếu hậu liền thấy thanh niên đã nhắm mắt lại, trong lòng lẩm bẩm, "Tiêu tổng quan tâm người khác sao? Mình gặp quỷ hả!"

"Bạn nhỏ, bạn nhỏ!" Anh là người tỉnh dậy trước, sau đó mới quay sang gọi thiếu niên bên cạnh. Vương Nhất Bác ngủ rất ngon, vừa mở mắt liền ngốc ngốc nhìn Tiêu Chiến, bộ dáng như đang tự hỏi 'mình là ai, đây là đâu.'

Trong đầu người lớn hơn đột ngột lóe lên một ý nghĩ, 'mình thật giống trâu già gặm cỏ non'.

Thanh niên khẽ cười nhìn dáng vẻ ngốc manh của người bên cạnh, ngữ khí lại ôn nhu thêm mấy phần: "Đến nơi rồi."

Bây giờ Vương Nhất Bác mới tỉnh táo xoa xoa hai mắt, cậu mở cửa xe, khom lưng nói với Tiêu Chiến: "Tôi có tên tuổi, đừng gọi là bạn nhỏ, cũng không còn nhỏ nữa. Tôi lên thu dọn đồ một chút, sẽ xuống ngay."

"Ừm. Một mình có làm được không?"

"Được!"

Đồ của thiếu niên ở ký túc xá rất ít, không bao lâu đã dọn xong. Vì cậu hay ở bệnh viện cùng bà nội, đôi lúc còn ngủ lại đó, hiếm khi trở về đây, bạn cùng phòng cũng không ngạc nhiên gì nên không hỏi nhiều.

"Đồ ít như vậy sao?" Tiêu Chiến nhìn thoáng qua cái va li mà nam hài kéo đến, có chút buồn bực.

"Ừm, những món khác đều ở bệnh viện." Vương Nhất Bác nhàn nhạt trả lời.

"Bà cậu đã được chuyển vào phòng VIP 318 rồi, còn thuê hộ lý chăm sóc, bác sĩ chính cũng là người có tay nghề cao nhất, yên tâm đi."

"Ừm, cảm ơn anh." Thiếu niên không ngờ tác phong làm việc của đối phương lại nhanh như vậy, cậu có chút sợ hãi. Bệnh viện này rất nổi tiếng, cơ hồ là không còn phòng trống, nhưng suy đi nghĩ lại, với gia thế của Tiêu Chiến, tùy tiện tìm một phòng bệnh cũng không phải vấn đề lớn gì.

"Không có gì, chúng ta cứ làm theo hợp đồng, cậu giúp tôi diễn kịch trước mặt ông ngoại là tốt rồi."

"Được."

Vương Nhất Bác im lặng ngồi trong xe, cậu phát hiện nhà của thanh niên ở ngoại thành, cách trường mình không xa lắm. Bên ngoài là những ngôi biệt thự tinh xảo thấp thoáng sau hàng cây xanh um, vừa nhìn vào liền có cảm giác bản thân đã tách rời khỏi thành phố ồn ào náo nhiệt, xung quanh được bao bọc bởi sự yên bình của nhịp sống chậm rãi.

Chiếc xe từ từ dừng lại, nam hài chăm chú nhìn ngôi nhà trước mặt, không, nói đúng hơn là một tòa biệt thự có tận bốn lầu. Vườn hoa phía sau vô cùng rộng, còn có đài phun nước ngay giữa sân, vừa nhìn đã biết đây là nơi ở của người giàu.

Theo chân Tiêu Chiến đi vào, Vương Nhất Bác lại bị chấn kinh lần nữa, khung cảnh bên trong không xa hoa đắt đỏ như cậu tưởng tượng mà được bài trí theo phong cách châu Âu. Sàn nhà lát đá cẩm thạch trắng, sáng bóng đến mức có thể soi rõ hình ảnh của chính mình. Trên chiếc sô pha bằng da gần đó, một vị lão nhân đang ngồi xếp bằng cúi đầu nhìn điện thoại, ngón tay linh hoạt thao tác trên màn hình vô cùng nhanh nhẹn, âm thanh của trò chơi kịch liệt phát ra, Vương Nhất Bác không khỏi bật cười.

"Ông ngoại, ông ngoại, ông ngoại..." Thanh niên bên cạnh kêu mấy tiếng liền, lão nhân lại rất hờ hững, hồi lâu sau mới trả lời.

"Đừng nói chuyện, ta đang trong trận!"

Tiêu Chiến không biết làm sao, chìa tay ra trước mặt Vương Nhất Bác.

"Cái gì?" 

"Giấy hôn thú."

"À." Thiếu niên đưa giấy hôn thú cho người lớn hơn, anh đặt nó lên sô pha, khoanh tay nói.

"Ông ngoại, xem giấy hôn thú."

Lúc này lão nhân mới không tin ngước mắt nhìn anh rồi lại cúi xuống hai quyển sổ đỏ, ông ném điện thoại qua một bên. Lại quan sát đứa nhỏ đứng cạnh cháu ngoại mình, trông thấy bộ dáng vừa nhu thuận vừa vui vẻ của cậu, ông mới cầm giấy hôn thú lên tỉ mỉ xem, vẫy tay nói: "Tới đây, ngồi cạnh ông."

"Ông ngoại, người thoát game, không sợ bị báo cáo sao?" Tiêu Chiến cầm quả táo cắn một cái, ngồi xuống.

"Cút, mặc kệ treo hay thoát, còn nữa, ai bảo con ngồi, ta gọi Nhất Bác đây. Nhất Bác, đến ngồi cạnh ông ngoại một chút!" Ông ngoại Tiêu trợn mắt nhìn đứa cháu trai bên cạnh, thấy anh gặm táo một mình liền cau mày: "Tiêu Chiến, ăn táo một mình ngon chứ? Nhất Bác hay ta cũng không cần ăn hả?"

Người bị điểm tên lập tức ngừng hành động cắn quả táo, lạnh mặt bĩu môi, lặng lẽ cầm một quả khác lên ngồi gọt.

Nam hài để lộ nụ cười thương mại tiêu chuẩn, ngồi xuống cạnh ông ngoại Tiêu, vẻ mặt có chút lúng túng.

"Nhất Bác đúng không, ôi, đứa nhỏ này lớn lên thật dễ nhìn. Ta rất thích con, yêu đương với tiểu Chiến bao lâu rồi, bây giờ mới kết hôn. Tiêu Chiến tiểu tử thúi này, yêu đương cũng không cho ta biết, kết hôn cũng lén lút làm sau lưng ta, hôm nay mới chịu khai!" Ông ngoại Tiêu cười tủm tỉm cầm tay Vương Nhất Bác, bộ dạng thể hiện rất rõ ràng đây là cháu rể của mình.

"Con và Tiêu... không, Chiến... ca... quen nhau được một thời gian rồi, vẫn chưa tới hỏi thăm ông ngoại, mong người không trách tội." Vương Nhất Bác mím môi thoáng nhìn Tiêu Chiến, vừa nói dối xong đã sợ lộ, sắc mặt cậu càng trở nên mất tự nhiên.

"Không trách không trách nha. Có trách thì cũng trách Tiêu Chiến, là nó cứ không chịu dẫn con về." Ông ngoại Tiêu trợn mắt trừng cháu trai một cái, sau đó còn định tiếp tục nói, anh liền ngăn lại, kéo thiếu niên về phía mình, cười hì hì nhìn người đối diện.

"Lão nhân gia, đừng nói nữa, cho người quả táo nè, ngọt lắm. Con dẫn Nhất Bác lên lầu trước đây, ông ngoại cứ từ từ chơi."

Dứt lời liền dắt nam hài mang theo va li lên lầu.

"Tiêu Chiến, Tiêu Chiến. Một mình ta ăn không hết, ta còn chưa nói chuyện với Nhất Bác đủ con đã dẫn người đi rồi, Tiêu Chiến, tên tiểu tử thúi kia!" Ông ngoại Tiêu cầm quả táo, giả vờ tức giận hô lên.

Sau khi vào phòng anh liền buông tay Vương Nhất Bác, vắt chéo chân ngồi lên sô pha, nhìn bạn nhỏ đang xoắn xuýt trước mặt: "Tầng ba là phòng của tôi, phòng ông ngoại thuộc tầng hai, ông thích yên tĩnh nên mới chọn ở ngoại thành. Mặc dù chúng ta chỉ giả vờ kết hôn, nhưng để diễn đạt một chút, cậu cứngủ ở phòng tôi đi, ghế sô pha..."

Thiếu niên chợt lên tiếng: "Tôi ngủ trên sô pha!"

"Tùy cậu." Tiêu Chiến nói xong liền đứng dậy, cởi từng cúc áo sơ mi bước vào phòng tắm, tiếng nước ào ào vang lên.

Nam hài bên ngoài lại ngồi nghịch ngón tay, mọi âm thanh trong phòng tắm cậu đều có thể nghe rõ, không biết phải làm gì, cứ cảm thấy đây không phải nhà mình nên có chút mất tự nhiên.

Cửa phòng tắm bật mở, nam nhân cầm khăn lau khô mái tóc đẫm nước, một mùi thơm hòa hợp giữa dầu gội và sữa tắm tỏa ra xung quanh. Thấy Vương Nhất Bác vẫn an tĩnh ngồi trên sô pha cùng khuôn mặt khẩn trương lo lắng, anh liền muốn trêu chọc một chút: "Làm sao? Cậu chờ tôi à? Hay là muốn..."

Thiếu niên chợt đứng lên, mắt nhìn thẳng: "Không có!"

"Vậy cậu muốn làm gì thì làm đi, cứ xem nơi đây như nhà mình, không cần kiêng kỵ gì hết. Thêm nữa, chúng ta nên biểu hiện thân mật một chút, nếu không ông ngoại sẽ nghi ngờ." Tiêu Chiến tiến đến gần nam hài, thì thầm vào tai đối phương. Mùi hương trong lành trên người anh xộc vào mũi người nhỏ hơn, cậu lui về sau một bước.

"Biết rồi." Vương Nhất Bác dứt lời liền nhanh chóng lấy quần áo trong va li chạy thẳng vào nhà tắm, đóng cửa lại. Cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, hai tay chống lên bồn rửa mặt nhìn chính mình trong gương, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó, không nhìn ra cảm xúc.

Chờ thiếu niên tắm xong, người lớn hơn đã ngồi vào bàn làm việc nhìn máy tính, cùng nhân viên công ty họp online. Trong lúc nói lâu lâu sẽ xuất hiện một vài từ chuyên ngành, Vương Nhất Bác không hiểu, xoa xoa tay mình, cầm điện thoại lên chơi một lúc cũng thấy vô vị.

Tiêu Chiến ngước mắt nhìn nam hài ngồi trên sô pha, khuôn mặt nhỏ lộ rõ biểu cảm chán chường, anh thấp giọng nói vào màn hình: "Đợi một chút."

"Có phải buồn chán không?" Thanh niên gỡ tai nghe bluetooth, quay sang hỏi bạn nhỏ.

"A. Tôi hả?" Vương Nhất Bác quay lại nhìn anh, chỉ chỉ ngón tay vào người mình.

"Ừm."

"Chút chút."

"Trong hộc tủ màu trắng bên kia có rất nhiều máy chơi game, cậu tự chọn đi, chỉnh âm lượng nhỏ lại." Tiêu Chiến chỉ vào ngăn tủ ở gần TV.

"Được." 

"Đi đi."

Thiếu niên phát hiện rất nhiều máy chơi game cực kỳ lóa mắt, đôi đồng tử lập tức bừng sáng hệt như một đứa trẻ trông thấy kẹo, tâm tình liền tung tăng như chim sẻ. Cậu cắn cắn móng tay nghiêm túc chọn lựa, cố hết sức nhẹ nhàng ôm máy game xuống, ngồi xếp bằng trên nền nhà tự mình chơi, lâu lâu lại nghiêng đầu nhìn người lớn hơn vẫn đang họp online đến thất thần, "Dáng vẻ làm việc chăm chỉ của anh ta đúng là có chút đẹp trai... Nghĩ gì vậy Vương Nhất Bác, tập trung vào chơi game đi."

Bạn nhỏ nhanh chóng lắc lắc đầu, muốn đem suy nghĩ này vứt đi thật xa.

Thanh niên làm việc một hồi, thấy không có động tĩnh gì liền quay sang nhìn nam hài đang ngồi xếp bằng trên sàn nhà chơi game. Khuôn mặt nhỏ lộ rõ sự vui vẻ, trong mắt tràn đầy ý cười, Tiêu Chiến không khỏi lắc đầu, nhỏ giọng: "Đúng là bạn nhỏ dễ dỗ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net