Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận đấu kết thúc, các sinh viên sau khi hoan hô chúc mừng liền nối đuôi nhau rời khỏi nhà thi đấu. Uông Trác Thành chạy đến tùy ý bá vai Vương Nhất Bác, cao giọng thán phục: "Quá xuất sắc, hôm nay cậu đẹp trai tuyệt vời."

"Tôi lúc nào cũng đẹp trai có được không." Thiếu niên mặt dày đáp lời, Tiêu Chiến đứng một bên mỉm cười nhìn chăm chú vào cánh tay đang khoác lên vai bạn nhỏ, mở miệng khen Uông Trác Thành: "Cậu cũng không tệ."

"A, cám ơn." Hắn lập tức rùng mình vì nụ cười kia, may mắn thay Uông Trác Thành là người biết nhìn sắc mặt, chầm chậm buông tay ra, trong lòng âm thầm đánh trống: "Chỉ khoác có một chút thôi, đúng là bình giấm chua."

"Chiến ca, Lăng trợ lý đâu rồi? Sao anh ấy không ở đây?" Nam hài cứ có cảm giác thiếu thiếu người nào, sau đó mới nhớ tới vị trợ lý đi theo anh, giờ lại không thấy bóng dáng đâu.

"Cậu ta có chuyện đi trước rồi."

"Nhất Bác, Chiến... Chiến ca, vậy tôi cũng về ký túc xá trước đây, hai người đi thong thả." Uông Trác Thành mới không muốn ở lại làm bóng đèn, vừa nói xong liền chạy mất dạng.

Tiêu Chiến OS: Coi như cậu biết điều.

Trong tiết trời nồng đậm hương vị mùa thu, lá vàng rụng rơi đầy đường.

"Chiến ca Chiến ca, quà thưởng của em là cái gì vậy?" Vương Nhất Bác chắp hai tay sau lưng, đi lùi trước mặt người lớn hơn, khuôn mặt tràn đầy vẻ mong chờ.

"Em muốn được thưởng cái gì?" Tiêu Chiến ôn nhu nhìn bạn nhỏ, giọng nói ngọt ngào mang theo vô hạn sủng nịch, ánh mắt tựa hồ không thể chứa thêm bất kỳ ai.

"Đợi em nghĩ một chút, có thể..."

Vương Nhất Bác nhíu mày trầm tư nửa ngày trời cũng không nghĩ ra mình muốn cái gì. Ván trượt? Hay là lego? Nhưng mà cậu đều có cả rồi, vả lại mấy thứ này còn không mang ý nghĩa gì. Chợt một tia sáng lóe lên, nam hài cười hì hì nắm tay Tiêu Chiến lay lay, giọng nói càng mềm mại hơn bình thường.

"Chiến ca, bây giờ em cũng không biết mình muốn gì, vậy coi như anh thiếu em một món quà. Nếu sau này em nghĩ ra thì có thể yêu cầu anh làm bất cứ chuyện gì, anh nhất định phải đáp ứng, được không?"

Người lớn hơn khoanh tay nhíu mày: "Nếu em yêu cầu anh chuyện gì rất khó làm thì sao?"

"Ai da, không đâu, khẳng định là chuyện trong khả năng của anh mà." Thiếu niên ra sức lấy lòng lắc lắc tay đối phương, ngữ khí có chút nũng nịu.

"Vậy anh cũng làm một chuyện trong khả năng của em đi!"

"Cái gì? A... ưm..."

Tiêu Chiến cười tà, thấy xung quanh không có ai liền cúi đầu ngậm lấy cánh môi màu anh đào của bạn nhỏ, khẽ cười. Một nụ hôn nhẹ nhàng, ôn nhu, hơi thở cả hai dần giao hòa trong lúc môi lưỡi không ngừng quấn lấy nhau.

Một cơn gió thổi qua, lá vàng tới tấp bay xuống tựa như nhảy múa quanh hai con người đang trao cho nhau một nụ hôn nồng nàn. Hồi lâu sau, thanh niên rốt cuộc cũng buông tha cho Vương Nhất Bác, anh nhéo nhéo má sữa rồi nắm chặt tay cậu.

"Đi thôi, về nhà."

Khuôn mặt nhỏ của nam hài ửng lên màu hồng nhàn nhạt, cậu tò mò: "Bây giờ anh không đến công ty sao?"

"Hôm nay trốn việc."

"A, anh chắc chắn tiêu đời."

"Vậy tiểu bằng hữu phải bảo vệ anh cho tốt nha."

-----

Tại Tiêu thị.

"Xin chào, tôi muốn gặp Tiêu Chiến."

"Thứ lỗi, hôm nay Tiêu tổng không có ở công ty." Lễ tân lịch sự trả lời nữ nhân đang kéo theo va li đỏ, không khỏi nhìn đối phương chăm chú, vì cô gái trước mặt thật sự rất đẹp, rất có khí chất.

"Vậy ngày mai tôi có thể gặp được anh ấy không?"

Nhân viên lễ tân đáp trả theo khuôn mẫu: "Không biết tiểu thư đây đã có hẹn trước chưa? Vì không hẹn trước thì không thể gặp Tiêu tổng được. Nếu như có số điện thoại, tiểu thư cũng có thể gọi thẳng cho anh ấy."

Nữ nhân cắn môi lắc đầu.

Số điện thoại Tiêu Chiến, cô đã sớm đánh mất, ba năm trước liền không còn nữa.

"Tiểu thư có muốn tôi hẹn trước giúp không?"

"Vậy nhờ cô." Nữ nhân lịch sự đáp.

"Mời tiểu thư ghi cách thức liên lạc vào đây giúp tôi." Lễ tân đưa cho cô gái một tờ đơn nhỏ.

Nhân viên lễ tân nhìn đồng hồ trên tay, nhẹ gật đầu: "Được rồi, mời tiểu thư ngày mai quay lại! Đi thong thả." Bỗng nhiên phát hiện phần họ tên còn để trống, lễ tân liền níu lấy đối phương: "Tiểu thư, cô tên gì?"

Nữ nhân xoay người, khuôn mặt tuyệt mỹ có chút do dự, tay nắm chặt tay cầm va li như đang xoắn xuýt, cuối cùng vẫn trả lời: "Lộc Hi."

Lộc Hi kéo va li lững thững đi trên đường, không có mục đích, mọi thứ nơi đây đều trở nên lạ lẫm, thời gian ba năm tuy không dài nhưng cũng không ngắn.

Trước kia cô có thể tùy ý ra vào Tiêu thị, đến tìm người nọ bất cứ lúc nào cũng được, hiện tại muốn gặp lại khó khăn như vậy.

Không biết Tiêu Chiến bây giờ thế nào rồi?

Lúc trước vì sự nghiệp, vì muốn sóng vai cùng anh, không thể chịu nổi sự châm chọc của người khác nên vừa có cơ hội ra nước ngoài học tập, cô lập tức không nói hai lời muốn đi là đi.

Mà bây giờ Lộc Hi thành công rồi. Sự nghiệp có thành tựu, cô quyết định quay về, cô đã trở thành người xứng đáng để bước cùng với Tiêu Chiến, rốt cuộc không còn ai có thể xem thường mình nữa, cô cũng không cần kiêng kị gì khi ở cạnh anh.

Chỉ là trong lòng cô không chắc, Tiêu Chiến còn trách mình hay không?

Màn đêm dần buông.

Vừa ăn tối xong, Vương Nhất Bác đã gối đầu lên đùi thanh niên nằm nghịch điện thoại, đôi chân nhỏ bắt chéo, trông dáng vẻ vô cùng thoải mái. Tiêu Chiến an tĩnh ngồi đọc sách, có lúc lại cúi đầu nhìn bạn nhỏ nhà mình. Ông ngoại và chú Lý ở một bên hàn thuyên, lâu lâu lại quay sang xem đôi tiểu tình lữ ngọt ngọt ngào ngào, mọi chuyện đều rất tốt, rất yên bình.

Người lớn hơn đột nhiên nhớ ra gì đó, anh đóng sách lại, cúi đầu nhìn nam hài, cong môi cười, nói nhỏ với thiếu niên: "Nhất Bác, chúng ta rủ ông ngoại và chú Lý chơi game đi."

Vừa nghe đến hai chữ chơi game, Vương Nhất Bác liền ngồi bật dậy, đưa tay sờ trán nam nhân, vẻ mặt viết rõ mấy chữ không thể tin được: "Anh không bị sốt chứ?"

"Anh muốn xem thử khả năng luyện tập của mình thế nào rồi." Tiêu Chiến nhíu mày: "Vậy có chơi hay không?"

Bạn nhỏ lập tức đáp ứng: "Cũng được, để xem trình độ tự luyện của anh sau khi được em dạy ra sao." Dứt lời cậu liền gọi lớn: "Ông ngoại, chú Lý, nhanh lên nhanh lên, Chiến ca lần đầu tiên rủ con chơi game, chúng ta cùng lập tổ đội đi."

Lão nhân gia vừa nghe thấy chơi game liền hăng hái cả người, ông vén tay áo nhắc nhở: "Tiểu Chiến, con đừng hại bọn ta là được!"

Bốn người nhanh chóng lôi điện thoại ra, đặng nhập vào game, chọn tướng. Tiêu Chiến chốt pháp sư đường giữa, chọc cho ba người còn lại cười to một trận.

"Chiến ca, bây giờ là lúc kiểm tra kiến thức kỹ thuật mà em đã dạy nha."

"Tiểu Chiến, tướng này nhìn không hợp với con chút nào."

Chú Lý cười ngặt nghẽo đến nỗi suýt rơi điện thoại.

Kết quả thanh niên đã dùng thực lực chứng minh khả năng chỉ dạy của Vương Nhất Bác là không tệ. Ban đầu thao tác còn có chút chậm, nhưng hỗ trợ rất tốt, giúp ông ngoại thu được không ít mạng, cộng thêm tốc độ chơi sát thủ cực kỳ nhanh của bạn nhỏ, thỉnh thoảng cũng đi trợ giúp ăn mạng, so sánh với sát thủ của bên đối thủ là cả một sự chênh lệch về trình độ. Bên kia lập tức đánh lên một câu trong khung chat.

『 Chú ý sát thủ. 』

Trận đấu càng về cuối, số tiền tích lũy càng nhiều, thêm vào việc Tiêu Chiến chơi tướng pháp sư, lực sát thương càng tăng lên. Anh trực tiếp núp bụi chờ lấy mạng địch, thế cục liền biến thành 5v4, sau đó toàn đội xông lên giành chiến thắng.

Anh kiêu ngạo thả điện thoại xuống: "Thế nào? Con rất lợi hại đúng không, cũng không có kéo chân mọi người, sau này mà chơi game nhớ rủ con nữa."

Thì ra lần trước chơi tổ đội ba không rủ Tiêu Chiến, không ngờ con người này vẫn ghi nhớ đến tận bây giờ.

Cả ba cười cười gật đầu: "Sau này đánh trận sẽ mời con/anh."

Còn nhớ ngày trước có thanh niên họ Tiêu nào đó cứ quấn lấy bạn nhỏ mà kêu: "Dạy tôi!"

"Thái độ này của anh, tôi không thích." Vương Nhất Bác dứt lời liền định rời đi.

Người lớn hơn vội kéo tay bạn nhỏ, giọng nói cũng mềm xuống mấy phần: "Vương lão sư, dạy tôi một chút đi mà."

"Vậy còn tạm được. Anh chơi tướng dễ điều khiển trước đã."

"Không phải, đừng mua món này, mua trang bị hút máu, giai đoạn này anh phải tiến công thẳng lên, không thể ngồi xổm chờ địch..."

Nam nhân nhìn thiếu niên cười đến ngây người, trong lòng thầm cảm thán mình thật may mắn, thật sự rất may mắn.

Tiêu Chiến có được Vương Nhất Bác thật tốt!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net