Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, những tia nắng từ từ xuyên qua rèm cửa sổ bị gió lay động, lưu loát chiếu thẳng vào hai người đang nằm trên giường. Ánh sáng vàng nhạt đáp lên khuôn mặt nhỏ nhỏ thơm thơm còn đang say giấc của thiếu niên như một vầng hào quang.

Vương Nhất Bác bị nắng rọi đến nhíu mày khó chịu, vô thức rúc sang một bên, cánh tay tùy ý khoác lên eo người nào đó, co thành một cục bé xíu trong lòng đối phương, phát ra tiếng hít thở nặng nề.

Kỳ thực Tiêu Chiến đã sớm tỉnh, mỉm cười nhìn đứa nhỏ chui vào trong ngực mình. Anh đưa tay nhéo nhéo sống mũi cao thẳng tắp của cậu, không kiềm được mà cười ra tiếng. Bạn nhỏ trong ngực lại tiếp tục uốn éo, tay còn lại đắp lên lồng ngực thanh niên, có lẽ là thấy xúc cảm không tệ nên nhẹ bóp mấy cái.

Người lớn hơn khẽ cười thành tiếng.

Nam hài vừa mở mắt liền nhìn thấy một gương mặt phóng đại ngay đối diện, tay cậu khoác lên eo, chân lại đáp lên người anh, thiếu niên bị dọa đến giật mạnh chăn, liên tục lui về một bên giường, hét ầm lên: "A a a a a a a a a a!!!"

Ông ngoại Tiêu và chú Lý đang tập thể dục dưới lầu cũng nhìn theo hướng âm thanh vọng ra, chú Lý hỏi: "Nhất Bác làm sao vậy?"

Lão nhân gia cười nói: "Chắc là một loại tình thú thôi, kệ bọn nó đi."

Tiêu Chiến bị âm thanh này khủng bố đến mức phải bịt chặt tai, đứa nhỏ này rõ ràng là tông giọng trầm, không ngờ lúc hét cũng có thể lên nốt cao như vậy.

"Anh... anh... anh... đùa giỡn lưu manh!" Vương Nhất Bác tận lực cuộn mình vào chăn, vẻ mặt hoảng loạn lắp ba lắp bắp quay sang nhìn người bên cạnh.

Thanh niên vẫn gối đầu lên tay mình, tựa vào thành giường, dáng vẻ có chút lười biếng, khuôn mặt lộ vẻ ủy khuất: "Đúng rồi, đùa giỡn lưu manh, là em vừa phi lễ tôi chứ tôi không có làm gì hết."

"Anh... anh nói nhảm, tôi làm gì có."

Người lớn hơn bĩu môi nhìn thẳng vào mắt cậu: "Phải không? Vậy vừa nãy là ai nắm tay tôi, còn tùy tiện gác tay gác chân lên người tôi, dù sao cũng không phải tôi."

Thấy Vương Nhất Bác vẫn bày ra bộ dáng vừa khiếp sợ vừa mất mặt, anh lại muốn trêu chọc tiếp: "Còn nữa, là tôi bị em chiếm tiện nghi, sờ loạn, tôi còn không la mà em đã hét ầm lên, thiệt thòi rồi. Em mới là người có lời nha."

Nam hài cắn chặt răng, chui rúc vào chăn, "Mất mặt quá, sao mình lại làm vậy chứ?"

"Ai da." Tiêu Chiến kéo kéo chăn thấy không động, đứa nhỏ này nắm cũng thật chặt, khóe mắt anh cong lên: "Ra đây đi, một hồi sẽ khó chịu đến hỏng mất. Còn không thì tôi... phi lễ ngược lại..."

"Tôi dậy, dậy rồi." Thiếu niên nghe được câu sau liền bị hù đến tung chăn ra, quên mang cả dép lê mà chạy thẳng vào phòng tắm khóa trái, cậu tựa người lên cửa che lấy trái tim nhỏ: "Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra."

Người lớn hơn nhìn phòng tắm bị khóa, bỗng dưng cười thành tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.

Chờ Vương Nhất Bác hòa hoãn đi ra đã không còn thấy bóng dáng Tiêu Chiến đâu, cậu chậm rãi xuống lầu.

"Nhất Bác?" Ông ngoại Tiêu cầm chung trà đứng phía sau vỗ vỗ lưng cậu.

"A." Nam hài lại gào lên một cái, hù cho lão nhân gia giật mình run tay, trà cũng bị tràn ra chút ít.

Thiếu niên quay lại mới phát hiện là ông ngoại Tiêu, nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt áy náy lau lau nước trà vừa vung lên người đối phương: "Ông ngoại ông ngoại, con xin lỗi, làm người kinh sợ rồi."

"Không sao, không sao. Nhất Bác con có sao không? Làm gì ngạc nhiên như vậy?"

Vương Nhất Bác gãi gãi đầu, sờ lên chóp mũi, dáng vẻ giống như nói ra sẽ rất xấu hổ.

"À, ông hiểu rồi, đây là kiểu tình thú của thanh niên mấy đứa đúng không? Phải rồi, tối ngủ nhớ phải đắp chăn cho kỹ." Lão nhân gia vừa nhìn một giây đã hiểu, vỗ vai bạn nhỏ, cầm chung trà chầm chậm xuống lầu.

Vương Nhất Bác: "Đắp chăn kỹ là sao???"

"Ông ngoại, Chiến ca lại đến công ty trước rồi sao?" Thiếu niên vừa ăn bánh bao vừa hỏi.

"Ừm, mấy ngày này công ty có hội nghị sớm."

"Vâng, vậy con đi học đây ông ngoại." Nam hài uống hết ly sữa bò liền đi ra cửa.

"Chờ chút Nhất Bác, hôm nay chú Lý đưa con đi học, tiểu Chiến đã dặn chú rồi."

"Dạ."

Tối hôm đó.

Bạn nhỏ ôm chăn đứng kế bên giường chờ Tiêu Chiến ra khỏi phòng tắm, cậu ấp a ấp úng: "Tôi vẫn nên ngủ trên sô pha vậy."

"Sao vậy? Xấu hổ? Người bị chiếm tiện nghi là tôi mà." Trong đôi mắt đen láy của thanh niên toát ra vẻ trêu chọc, càng ngày càng thích đùa với đứa nhỏ da mặt mỏng này.

"Anh... anh, đó là việc tôi làm sau khi ngủ, cũng không phải tôi tự nguyện, không nói với anh nữa, tôi đi ngủ."

Tiêu Chiến cũng không nói tiếp, nằm thành hình chữ đại (大) trên giường, chân đá lung tung, lại nhìn sang đứa nhỏ đang quay lưng về phía mình, khóe miệng anh cong lên nụ cười tà mị, ngón tay gõ gõ từng nhịp.

Cửa phòng vang lên tiếng cộc cộc, Vương Nhất Bác hoảng sợ mở mắt, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai trộm chuông* chạy lên giường, quy quy củ củ cuộn tròn trong ngực anh giả vờ ngủ say, còn đem tay khoác lên eo người lớn hơn.

*Sét đánh không kịp bưng tai trộm chuông là câu được kết hợp giữa hai thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ hành động nhanh nhẹn để đánh lừa người khác.

Thanh niên đạt được âm mưu nhắm mắt cười thầm.

Ông ngoại Tiêu chỉ nhìn thoáng qua rồi rời khỏi phòng, nam hài liền nhanh đẩy người kia ra chạy về sô pha ngủ. Cách một hồi lại có tiếng bước chân lên lầu, bạn nhỏ không thể làm gì khác ngoài việc chạy lên giường, lão nhân gia vẫn nhìn sơ rồi đi.

Việc này cứ lặp đi lặp lại vài lần, lúc thì là ông ngoại Tiêu, khi thì là chú Lý.

"Hôm nay ông ngoại và chú Lý làm sao cứ cách một chút lại vào xem vậy? Hay chúng ta khóa cửa lại?" Vương Nhất Bác nhịn không nổi liền hỏi Tiêu Chiến, cậu thấy mọi người cứ kỳ kỳ quái quái thế nào.

"Sao tôi biết. Không được đâu, khóa cửa chứng tỏ trong lòng có quỷ." Thanh niên chững chạc đáp lại.

"Ỏ. Vậy không phải..."

"Suỵt, lại tới nữa." Người lớn hơn làm ra vẻ mình cái gì cũng không biết, đột nhiên đặt tay lên môi.

"Nữa sao?" Bạn nhỏ rầu muốn chết, lại lần nữa chạy lên giường.

"Hay em cứ ngủ ở đây đi, không biết lúc nào ông ngoại và chú Lý vào, lỡ như ngay lúc chúng ta đang ngủ thì xong đời." Tiêu Chiến tỏ vẻ tốt bụng suy nghĩ cho đối phương.

Thiếu niên nhíu mày, bất đắc dĩ đồng ý.

Nhắc đến là khó hiểu, những ngày tháng sau đó, ông ngoại và chú Lý hầu như tối nào cũng vào xem làm cho Vương Nhất Bác đều phải nằm sát bên người lớn hơn mà ngủ, dù không muốn cũng không còn cách nào khác.

Dần dần cậu cũng bắt đầu quen với việc này.

Tối nay Tiêu Chiến lại ngắm nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn say giấc trong ngực mình, hơi thở đều đều vang lên, bờ môi hồng nhuận còn hé mở, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. Anh liền nhớ lại chuyện mình nói với ông ngoại vào một buổi sáng nọ.

"Ông ngoại, chú Lý! Chuyện là Nhất Bác đi ngủ hay đạp chăn, mà con lại ngủ rất say, nếu được thì buổi tối hai người có thể lên xem một chút không? Tốt nhất là vào xem nhiều lần, lỡ Nhất Bác có đạp chăn thì hai người cũng có thể chỉnh lại cho em ấy được, tránh bị cảm mạo."

Lão nhân gia gật gật đầu: "Đứa nhỏ này được nha, buổi tối lúc hai đứa ngủ chúng ta sẽ lên xem, giúp Nhất Bác đắp chăn, nếu Nhất Bác mà sinh bệnh thì xem ta có đánh con không."

Tiêu Chiến (ngạo kiều): Không bày mưu thì làm sao bắt được bạn nhỏ về tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net