Chương 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đột nhiên cảm thấy tình cảm của mình thật rẻ mạt.

Giống như một nắm tiền kia.

Bị người đùa bỡn trong tay.

————————————

Tiêu Chiến

Tôi chưa từng nghĩ tới, lần nữa gặp lại Vương Nhất Bác , sẽ là ở phòng khách sạn.

Chúng tôi hai năm không gặp, câu nói đầu tiên của cậu ấy là: "Tiêu tổng, ngài khỏe."

Giọng nói hèn mọn lại cung kính, giống như là người xa lạ chưa từng quen biết vậy.

Tôi sớm biết tối nay sẽ có người xuất hiện ở phòng, cũng biết người này xuất hiện là vì cái gì, tôi chỉ không có nghĩ tới người này sẽ là cậu.

Tôi ngồi ở trên ghế sa lon, hai chân vắt chéo, có nhiều hứng thú nhìn người đứng trước mặt mình.

Cậu mặc áo choàng tắm, lộ vẻ chính là đã ở đây đợi thật lâu.

Cậu cúi xuống đầu, một bộ dáng thuận theo, hoàn toàn không còn kiêu ngạo cùng khoe khoang trước đây.

Thật châm chọc, đã từng là vạn người sủng ái Vương thị tiểu thiếu gia, hôm nay lại lưu lạc thành tiểu trong suốt trong vòng giải trí, tới nỗi phải bán mình.

"Vương Nhất Bác , đã lâu không gặp, hai năm không gặp qua được tốt không?"

Tôi là cố ý, biết rõ cậu rơi vào hoàn cảnh như vậy, nhất định là qua không được, nhưng vẫn muốn hỏi cậu cái vấn đề này.

Tôi biết cái vấn đề này nhất định sẽ làm cậu đau nhói, nhưng cái này thì thế nào? Tôi chính là muốn thời thời khắc khắc đâm chỗ đau của cậu, để cho cậu nhớ rõ, đùa bỡn tình cảm của tôi, là cuộc đời cậu lựa chọn sai lầm nhất.

Quả nhiên, chân mày cậu nhỏ không thể thấy giật giật, đầu cúi thấp hơn.

Đây là cậu thói quen, khẩn trương một chút thì sẽ cắn môi, hai tay siết chặt áo, ngay như bây giờ.

Cậu không trả lời tôi , nhưng không sao, bởi vì tôi biết, mục đích của tôi đã đạt đến.

Tôi khẽ cười một tiếng, lại tiếp tục lơ đãng hỏi: "Vương Nhất Bác, lần này lại cùng người khác đánh cược gì?"

Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi , sắc mặt một trận tái nhợt, môi khẽ nhúc nhích, muốn nói lại thôi.

Tôi không biết cậu có còn nhớ hay không những thứ kia, nhưng tôi là khắc cốt ghi tâm.

Mỗi đêm khuya vắng, tôi cũng sẽ bị những ký ức này hành hạ, trắng đêm khó ngủ.

Chia tay hôm đó, tôi đi quán rượu tiếp cậu, chuẩn bị đẩy cửa vào phòng trong nháy mắt, tôi bị bên trong đối thoại ngừng lại động tác.

"Vương thiếu, không hổ là ngươi, không nghĩ tới ngươi thật đem Tiêu thị cái đó cao cao tại thượng đại tổng tài đuổi được tới tay. Như thế nào? Kỹ thuật của hắn thế nào? So với những thứ kia bách chiến bạn trai cũ được không?"

"Là kém chút, nhưng cũng tạm được . Uy, ngươi chớ đổi chủ đề, nguyện thua cuộc a."

"Biết, không phải vẫn nguyện sao? Còn sợ ta thiếu ngươi sao?"

"Ngươi biết cái gì, mặt mũi vẫn là trọng yếu."

Khe cửa nhỏ hẹp cũng không có thể nhìn thấy bao nhiêu, nhưng trùng hợp nhìn thấy Vương Nhất Bác nhận lấy cộp tiền cứng rắn kia.

Cậu đưa cái tiền này tượng trưng cho thắng lợi ném đến không trung, lại lần nữa tiếp lấy.

Tôi nắm chốt cửa không ngừng run rẩy, rốt cuộc phát ra tiếng, đã quấy rầy hai người.

Bạn cậu rất thức thời rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi .

Tôi ngây người như phỗng đứng ở trước mặt cậu, còn không có tỉnh hồn lại từ trong đối thoại của bọn họ.

Cậu ngồi ở trên ghế sa lon, không ngừng đem khối tiền kia lặp lại vứt lên lại tiếp lấy, mỗi một lần cũng chính xác rơi vào lòng bàn tay.

Tôi đột nhiên cảm thấy tình cảm của mình thật rẻ mạt, giống như khối tiền kia, bị cậu đùa bỡn trong tay.

"Anh đều nghe được?"

Cậu một chút cũng không hoảng hốt, thậm chí còn có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Cậu biểu hiện như vậy, đủ chứng minh những thứ đối thoại kia là thật hay giả.

Tôi đột nhiên cảm thấy đồng cảm với khối tiền kia, giống tôi đáng thương, vì vậy quyết định giúp nó thoát khỏi khốn cảnh.

Xấp tiền bay lên không nửa đường bị tôi nhận lấy, lần này, không rơi vào tay cậu nữa.

"Cho nên, là thật sao?"

Tôi lúc ấy hỏi ra câu đó, sắc mặt đại khái cùng cậu như bây giờ tái nhợt đi.

Cậu lúc đó là như thế nào trả lời?

"Đúng vậy, chỉ là một cái đánh cược mà thôi."

Một câu trả lời khẳng định, nhiều nhẹ nhàng.

Tối hôm nay bất quá là gậy ông đập lưng ông thôi.

"Đánh cược gì? A ? "

"Không có, tôi ..."

Tôi nhìn cậu run rẩy đôi môi, ấp úng một trận, nhìn cậu rốt cuộc nhắm lại cặp mắt long lanh kia, lúc mở ra lần nữa chỉ còn lại tuyệt vọng.

"Tôi là thật cần tiền, cho nên tới cầu Tiêu tổng hỗ trợ."

Lúc trước Vương thị chưa phá sản, là chủ cả chuỗi cửa hàng tổng hợp, tiểu công tử duy nhất của Vương gia sao có thể cúi đầu đi cầu người khác hỗ trợ?

Huống chi, "hỗ trợ" như thế nào, trong lòng ai cũng rõ ràng.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, tôi thật không tin hai người là cùng một Vương Nhất Bác .

Nhìn cậu chán nản như vậy, tôi hẳn phải vui vẻ, nhưng vì cái gì tôi một chút vui vẻ cũng không cảm giác được, lại khó hiểu phiền não?

"Cầu tôi giúp sao? Vậy thì nên biết làm sao chứ ? Muốn từ nơi này cầm tiền của tôi, chẳng lẽ còn phải để tôi đến phục vụ?"

Tôi nhìn cậu đứng ở nơi đó thật lâu không động, liền không nhịn được nhắc nhở một chút chính cậu thời khắc này thân phận.

Từ một khắc chia tay tôi kia, cậu liền không còn là người bạn nhỏ tôi ngày ngày cưng chiều, hôm nay cậu cùng tôi ở giữa bất quá là cái đổi chác, hơn nữa quyền quyết định nằm ở tôi .

Là cậu chủ động, cho tôi một cái cơ hội trả thù.

Cậu cởi xuống áo choàng tắm, thân thể thon gầy không có chút nào che giấu bại lộ ở trước mặt tôi.

Cậu gầy rất nhiều, trước kia mặc dù cũng gầy, nhưng vẫn có một tầng mong mỏng bắp thịt, nhưng hôm nay ngay cả điểm kia thịt cũng không có.

Yếu ớt, dễ vỡ.

Là cảm giác đầu tiên lóe lên ở đầu óc tôi giờ khắc này.

Vương thị phá sản mới một năm, cậu rốt cuộc trải qua cái gì, mới có thể bị mài thành như vậy?

Cậu có tay có chân, thật ra thì tìm một công việc bình thường là có thể thật tốt sống qua ngày, bất quá có thể là cậu quen với cuộc sống tiểu thiếu gia, không cách nào thích ứng cuộc sống của người bình thường đi.

Chẳng qua là, vì tiền mà bán đứng mình, a a...

Vương Nhất Bác, cậu thật cái gì cũng có thể làm a.

Cậu đi tới trước mặt tôi quỳ xuống, "Ken két" một tiếng mở ra thắt lưng da, đem cái quần của tôi chuẩn bị kéo xuống.

Tôi biết cậu chỉ đang giả bộ trấn định, bởi vì tôi thấy tay cậu đang không ngừng run rẩy.

Thời điểm cậu sắp sờ tới vị trí đó của tôi, tôi giữ lại tay cậu.

Có lẽ là tôi từ đầu đến cuối đối với cậu có một chút xíu mềm lòng, lại có lẽ là dáng vẻ cậu quá hèn mọn để cho tôi không lên được cái gì hứng thú, tôi cầm cổ tay cậu là muốn ngăn lại một bước cuối cùng, nhưng khi mùi thơm nhàn nhạt quen thuộc kia bay vào mũi , tôi theo bản năng đổi ý.

Đó là mùi của silver mountain water.

Nước hoa mà tôi đã từng tặng cho cậu, nhưng là ở đêm chia tay , cậu rõ ràng bày tỏ qua cậu không thích.

"Tiêu Chiến , mọi người đều là người lớn, anh chẳng lẽ cho là tôi thật yêu anh, yêu đến chết đi sống lại sao, kiếp này không phải là anh không thể sao? Nếu không phải nhìn anh đẹp mắt,anh nghĩ tôi có thể cùng anh chơi lâu như vậy sao?"

"Cho nên, những thứ cậu khẩu khẩu thanh thanh kêu thích, đều là giả, đúng không?"

"Đó không phải là một chút tình thú thôi sao, anh còn coi là thật. Giống như anh đưa tôi nước hoa, tôi căn bản cũng không thích, nếu không phải anh cả ngày nói thích hợp, tôi cũng sẽ không vì nghênh hợp anh mà dùng."

Cậu lúc đó còn nâng lên cánh tay, tiến tới mũi ngửi một cái, mặt đầy chán ghét nhún nhún vai.

Tôi còn nhớ mình lúc đó rất không có tiền đồ cười ra nước mắt.

Ban đầu lúc đưa cậu làm quà sinh nhật, tôi là thật cảm thấy rất thích hợp với cậu.

Mùi trà thanh đạm, như tuyết vậy không có một tia tạp chất, sạch sẽ lại có thể phát hiện mang một chút ngọt nhàn nhạt ấm áp.

Cực kỳ giống cậu, bề ngoài cao lãnh, nhưng thật ra là cái hoạt bát cùng ôn nhu đứa bé trai.

Trong suốt, thuần khiết, sạch sẽ.

Đáng tiếc, nước hoa là thật, cậu nhưng là giả.

Nhưng nếu đã không thích, hôm nay vì sao phải dùng?

"A, Vương Nhất Bác , tôi nhớ cậu không thích mùi này mà ?" Tôi giọng nói chuyện là cười, nhưng không che giấu được con tim tức giận, "Thế nào? Lại là vì nghênh hợp tôi , lấy lòng tôi , phải không?"

Cũng không biết cậu nghĩ gì, đầu tiên là lắc đầu một cái, nhưng lập tức liền giống như phát hiện cái gì không đúng, cắn cắn môi dưới lại nặng nề gật đầu.

Tôi cực kỳ bất đắc dĩ cười, lồng ngực cũng đang run rẩy.

"Vương Nhất Bác , có người hay không nói cho cậu, cậu bộ dáng bây giờ, ngay cả chó cũng không bằng, ác tâm để cho người buồn nôn."

Tôi không khách khí chút nào chế giễu cậu, hai tay đem cậu kéo đến té ở trên giường.

Tôi không ôn nhu.

Tôi không thể nào giống như trước ôn nhu.

Cậu cũng không giống như trước, thích dùng ánh mắt si mê nhìn tôi.

Cậu dùng cánh tay chặn lại cặp mắt, là không muốn thấy tôi chứ gì?

Cho nên nói, bởi vì tiền, thật có thể vô điều kiện bán đứng mình, rõ ràng đối với tôi đã là ghét đến nhìn cũng không muốn nhìn, nhưng vẫn có thể vì tiền, trái lương tâm ở dưới người tôi chịu đựng hoan ái.

Nhưng là, Vương Nhất Bác , tôi có như vậy để cho cậu chán ghét sao?

Đùa bỡn tình cảm là cậu, nếu thật muốn ghét, cũng nên là tôi ghét cậu mới đúng a.

Loại này cảm nhận, để cho đáy lòng tôi càng thêm mấy phần tức giận.

Nếu cậu không muốn nhìn tôi , tôi cũng không cần cùng cậu mặt đối mặt.

Tôi để cho cậu trở mình, kéo eo cậu từ sau mà vào.

Trên gáy cậu là một cái vết muỗi đốt hấp dẫn tôi chú ý.

Cậu là một người rất thu hút muỗi, tôi đã từng trêu ghẹo cậu: "Vương ngọt ngào, em thật rất ngọt, ngọt đến trong xương, ngọt đến trong máu, cho nên con muỗi mới có thể thích em như vậy."

Nếu như là lúc trước, tôi sẽ hôn hôn cái vết đó, hút nó, liếm nó, để tăng thêm khoái cảm.

Nhưng hôm nay, tôi chỉ muốn cắn nó, hung hãn cắn nó, để cho cậu đau.

Tôi nghĩ như vậy, cũng liền làm như vậy.

Tức giận cùng dục vọng làm đầu óc mê muội, tôi không biết đã dùng tới bao nhiêu khí lực, nhưng hẳn không chút nào lưu tình, bởi vì những chỗ tôi cắn qua đều đang rỉ máu.

Tôi biết cậu đang ẩn nhẫn, vì nghênh hợp tôi .

Nhưng tôi cũng biết, khoái cảm cuối cùng sẽ đến.

"Vương Nhất Bác , nếu như hôm nay người ở chỗ này, không phải tôi , mà là những người khác, cậu cũng sẽ giống như bây giờ, ở dưới thân những người đó ngoắc đuôi xin xỏ, tìm giúp đỡ sao?"

Ở thời điểm cậu ý loạn tình mê, tôi không nhịn được ở bên tai cậu đặt câu hỏi.

Cậu chỉ cắn môi thật lâu không trả lời.

Không chối chính là ngầm thừa nhận.

Tôi thật khờ, tôi liền không nên hỏi.

Một người vì tiền, trong mắt chỉ có tiền, tại sao sẽ còn quan tâm đối tượng là ai ?

Tôi thật là ngu si, đến lúc này mà còn một tia vọng tưởng, hy vọng ở trong lòng cậu tôi vẫn có một chút đặc biệt.

Nào ngờ, ở trong mắt cậu, tôi bất quá cùng những người kia như nhau, chỉ cần có tiền liền có thể có được cậu.

Tự rước lấy, đại khái chính là hình dung tôi .

Từ bỏ ý định đi, Tiêu Chiến , ngươi sớm nên chết tâm.

"Vương Nhất Bác , cậu thật rất ti tiện, rất ti tiện..."

Tôi đã sớm mất lý trí, run rẩy lặp lại mấy chữ đó, cũng không phát hiện động tác của mình có nhiều ác.

Xong chuyện, cậu đã hôn mê bất tỉnh, tôi mơn trớn mấy sợi tóc trên trán cậu, kìm lòng không được hôn qua đôi môi cậu.

Chỉ có ở thời điểm không muốn người biết, tôi mới dám bại lộ đáy lòng không cách nào xóa nhòa tình yêu.

Tôi muốn ôm cậu đi dọn dẹp, nhưng khi tôi vừa đụng phải da cậu, lý trí liền nói với tôi không nên đối với cậu tốt như vậy.

Liền lưu lại, cho chính cậu sau khi tỉnh lại dọn dẹp đi, như vậy mới sẽ không để cho cậu hiểu lầm tôi đối với cậu vẫn còn tâm tâm niệm niệm.

Buổi sáng ngày hôm sau, thật ra thì tôi so với cậu tỉnh sớm, chẳng qua là khi cậu tỉnh lại, tôi lại nhắm mắt giả bộ ngủ.

Tôi có thể cảm giác được cậu ở trên môi tôi hôn một cái, rất nhẹ, như hời hợt.

Cảm giác cậu muốn xuống giường, tôi híp mắt nhìn, quả nhiên, một khắc liền rơi xuống đất không có thể đứng vững, cả người ngã ngồi trên mặt đất.

Mặc dù tôi chỉ thấy gò má của cậu, nhưng vẫn thấy rõ giọt nước mắt kia từ khóe mắt lộn rơi xuống đất.

Cậu ngồi một hồi, điều chỉnh lại hô hấp, mới chậm rãi vịn tường đi vào phòng tắm.

Vương Nhất Bác , sớm biết như vậy cần gì ban đầu phải làm vậy?

Đây đều là lỗi do cậu tự mình chuốc lấy..

Sau khi cậu từ phòng tắm ra ngoài, tôi đã rời đi, liền để lại một tấm thẻ bạch kim, đặt ở bên cạnh điện thoại di động cậu, còn có một cái tin nhắn phát đến điện thoại cậu.

"Trong thẻ có tiền, tùy tiện dùng. Còn nữa, cậu cùng công ty nói, tôi sẽ cho cậu tài nguyên. Chỉ cần mỗi lần tôi gọi cậu đến, tiền cùng tài nguyên cũng sẽ không đứt đoạn. Đúng rồi, từ nay không cho phép tiếp xúc người khác, tôi ghét bẩn, hiểu không?"

Nói như vậy, cậu không có lý do gì còn không biết, cũng không nên mượn cớ khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Trước kia cậu làm cái gì, cùng ai qua, tôi không muốn truy cứu, nhưng nếu trở thành đồ tôi chọn trúng, không thể lại bị những người khác đụng vào.

Cậu thật nghe lời, trừ lúc có buổi diễn không đến được, trên căn bản đều thật là gọi là đến.

Mà những truyện cần phải làm, cậu cũng càng ngày càng thành thục.

Cậu sẽ tranh thủ lúc tắm làm xong khuếch trương, sẽ chủ động giống như con mèo nhỏ ỷ lại trên người tôi mặc cho tôi muốn gì cứ lấy.

Tôi cực kỳ thích cậu chủ động ở trên người tôi, thích cậu lúc ý loạn tình mê ánh mắt mê ly, thích cực kỳ cậu rên rỉ lại nãi thanh nãi khí còn làm bộ khóc thút thít.

Tôi bị cậu khôn khéo đánh động, dần dần đối với cậu cũng không dữ như vậy.

Thậm chí, tôi còn có loại ảo giác, có lẽ cậu sẽ thích tôi .

Cho dù là thích tiền của tôi,thì đó cũng là tôi tiền, mà không phải là tiền của người khác a.

Vương Nhất Bác, nếu như cậu có thể thích tôi , tôi liền cho cậu thêm một cơ hội nữa.

Cậu đừng lần nữa để cho tôi thất vọng mới phải.

Nhưng mà, thực tế luôn là cho tôi một gậy.

Khi tôi nhìn thấy Nhị thiếu gia Uông gia ôm cậu từ kịch tổ đi ra, tôi thiếu chút nữa liền xông tới đánh người.

Tôi không biết mình là như thế nào nhịn xuống, chỉ biết là sau khi chiếc xe của bọn họ lái đi , xe tôi bị hỏng một khối cửa sổ thủy tinh.

Dĩ nhiên, tay tôi cùng cửa sổ thủy tinh cùng nhau lưỡng bại câu thương.

Cậu treo ở trên người Uông Trác Thành, vùi đầu vào trong cổ hắn ta, hình ảnh đó ở trong đầu tôi thật lâu không tiêu tán.

Được a, Vương Nhất Bác, nếu cậu cố chấp không thay đổi, cũng đừng trách tôi vô tình.

Thật ra thì tôi cũng không làm gì, bất quá là đóng hết thẻ tôi đưa cậu, cùng đẩy tài nguyên của cậu thôi.

Cắt hết thảy mọi liên lạc của cậu, từ đây liền không dây dưa.
****
Mỗi chương sương sương 6000-7000 từ. 😥😥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net