Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Ở New York bốn ngày, Vương Nhất Bác được như nguyện đi rất nhiều địa phương, cũng coi là không uổng chuyến đi này. Ngày mai hai người liền phải về nước.

Lúc này Vương Nhất Bác đang nằm sấp ở trên giường, xem mấy tấm hình trong điện thoại. Đa số đều là phong cảnh, có một ít là Tiêu Chiến giúp cậu chụp, có chút là cậu chụp lén Tiêu Chiến. Bất quá vẫn là có tiếc nuối, hai người hoàn toàn không có một bức ảnh chung.

"Đang làm gì vậy? Người bạn nhỏ Vương Nhất Bác."

"Anh đi tại sao không có thanh âm. Làm em giật cả mình." Vương Nhất Bác trợn mắt nhìn Tiêu Chiến.

"Là em quá nhập tâm, đang làm gì vậy chứ ?"

"Xem hình nha. Ngày mai sẽ phải trở về. Thật không nỡ."

"Luyến tiếc như vậy a, vậy lần sau anh lại mang em đi ra chơi."

Vương Nhất Bác nghe được vô hình hưng phấn, cậu từ 17 tuổi xuất đạo, một mực bề bộn nhiều việc, từ khi còn bé còn cùng cả nhà ra ngoài du lịch, bây giờ cũng không có cơ hội nữa.

"Thật sao? Thật sao? Chiến ca anh nhưng không được gạt em. Em công việc rất bận rộn."

"Anh lừa em làm gì. Anh bây giờ là người đại diện của em, tự nhiên có thể điều chỉnh thời gian làm việc của em a."

"Vậy chúng ta nói xong. Ai gạt người người đó là tiểu cẩu." Vương Nhất Bác vừa nói liền cười ra dấu ngoặc nhỏ.

"Hảo hảo hảo. Bảo đảm không lừa gạt em." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ánh mắt lóe sáng, ý muốn nhất thời, "Đứng lên, cùng anh đi." Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, kéo cậu đứng dậy.

"Đã trễ thế này, còn đi đâu?"

"Ngày mai sẽ trở về nước, còn tối nay nữa mang em đi cái địa phương. Không thể để cho người bạn nhỏ có tiếc nuối."

Tiêu Chiến muốn mang Vương Nhất Bác đi nhà ga trung tâm. Bởi vì dòng người khá nhiều, ban đầu hai người từ bỏ ý định đi đến đây. Nhưng tóm lại vẫn là có chút tiếc nuối, ở ngày cuối cùng Tiêu Chiến quyết định mang Vương Nhất Bác đi.

Bởi vì mấy năm này du khách càng ngày càng nhiều, lại đúng dịp năm mới ở Trung quốc, nên cũng không thiếu những màn biểu diễn mang văn hóa Trung Hoa.

Vương Nhất Bác là nghệ sĩ, đối với nhà ga trung tâm tự nhiên có một loại cảm giác thân thiết vô hình, đại sảnh nhà ga có một phong cách thiết kế riêng, thật nhiều điện ảnh Hollywood mượn để đưa vào trong phim. Phía trên đỉnh là 12 cung hoàng đạo, 2500 vì sao, dưới ánh đèn lấp lánh.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn chằm chằm những ngôi sao trên đỉnh, mà Tiêu Chiến thì quay đầu nhìn cậu, Vương Nhất Bác không biết, ở trong mắt Tiêu Chiến, cậu chính là ngôi sao sáng chói nhất.

Trong đại sảnh nhộn nhạo du dương tiếng đàn violon, người New York cùng khách qua đường đến từ bốn phương, cũng sẽ thỉnh thoảng dừng lại, nghe một chút màn trình diễn này. Tiếng đàn xuyên qua từng lớp cửa phủ sơn xanh, vòng qua hành lang dài phủ đầy ánh đèn, xông qua dòng người không ngừng vội vã trên đường, quanh quẩn trong gió lạnh ở nhà Ga .

" Ở đây nhiều người, chớ đi lạc." Tiêu Chiến vừa nói, vừa kéo qua tay Vương Nhất Bác, cùng nhau bỏ vào trong túi áo của mình.

Động tác thân mật như vậy, để cho Vương Nhất Bác trong nháy mắt đỏ mặt. Cũng may có khẩu trang, Tiêu Chiến sẽ không phát hiện. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hô hấp một cái, dần dần bình phục nhịp tim .

"Chiến ca, anh trước kia cũng thường tới đây sao?"

" Ừ, lúc đi học anh thường tới. Bất quá một năm đi làm việc kia quá bận rộn, cũng rất ít tới."

"Anh rất thích nơi này?"

" Ừ. Anh cảm thấy nơi này là sân khấu thuộc về bất kỳ người nào. Tất cả mọi người có mơ ước nghệ thuật đều có thể ở đây biểu diễn. Sẽ không bị người mang ánh mắt khác thường nhìn. Ở chỗ này, sẽ có được sự tôn trọng, sẽ lấy được tiếng vỗ tay." Tiêu Chiến nói một hồi, lại lắc đầu, "Có phải hay không khó chịu đến em."

Vương Nhất Bác lắc đầu, " Anh, thời điểm anh ở New York, có phải hay không không vui."

"Tại sao hỏi như vậy?" Tiêu Chiến có chút kinh ngạc. Anh tự thấy giọng nói chuyện vừa rồi rất bình thản. Vương Nhất Bác không nên nghe ra cái gì mới đúng.

"Chính là trực giác a." Vương Nhất Bác suy tư một hồi, "Cũng là không hoàn toàn. Em cảm thấy anh thật ra thì càng thích những thứ liên quan tới nghệ thuật . Thí dụ như trước kia anh cũng rất thích vẽ. Khi còn bé em cảm thấy anh thật lãng mạn. Anh lớn lên nên sẽ trở thành một nghệ thuật gia. Nhưng bây giờ anh lại trở thành thương nhân. Em không phải cảm thấy anh bây giờ không tốt. Anh làm cái gì cũng rất ưu tú. Chẳng qua là em cảm thấy công ty đối với anh mà nói là một cái trách nhiệm, chứ không phải hứng thú."

Tiêu Chiến ngẩng đầu, xoa xoa đầu Vương Nhất Bác, "Vương Nhất Bác, em thật trưởng thành. Thật ra thì em nói rất đúng. Bất quá em cũng không cần một bộ dáng vẻ thay anh tiếc hận. Hai cái này nhưng thật ra là không xung đột. Nhờ có thế lực của công ty, anh bây giờ mới có thể liên quan đến vòng nghệ thuật. Thật ra thì anh đối với nghệ thuật cũng có mục đích riêng. Đây cũng là lý do tại sao anh muốn giao thiệp với vòng giải trí, đồng thời cải thiện hiện trạng trong vòng này. Thật ra thì vòng giải trí không nên là bộ dạng như bây giờ."

"Bộ dạng gì?"

" Ừ, thí dụ như sao tác quá nhiều, đầy trời thị phi, bỏ tiền mua cúp, tư bản muốn nâng lưu lượng. Còn có tư sinh như trước kia. Vòng nghệ thuật hẳn nên dùng tác phẩm để nói chuyện. Dĩ nhiên anh không phải nói những thứ này hoàn toàn không cần thiết tồn tại, chẳng qua là không nên tập trung quá nhiều."

"Em cũng cảm thấy. Lúc mới vào vòng giải trí, cũng chỉ là bởi vì muốn đứng trên sân khấu. Bất quá, sau đó mới phát hiện, rất nhiều chuyện đều không thể phát triển theo hướng mình hy vọng. Có năng lực là không đủ. Muốn lên sân khấu, phải chấp nhận buôn bán, biết cách lấy lòng, thậm chí còn phải bị quy tắc ngầm, nội bộ công ty rõ ràng là đồng nghiệp, nhưng có lúc lục đục tựa như hậu cung cổ đại vậy."

"Từ từ đi. Hết thảy đều sẽ phát triển theo phương hướng tốt."

" Ừ." Vương Nhất Bác gật đầu một cái, " Anh, em đói."

"Anh mang em đi ăn, muốn ăn cái gì?"

"Kem ly." Vương Nhất Bác đưa tay chỉ xe kem nhỏ cách đó không xa.

"Vương Nhất Bác, em chắc chắn là đói sao?" Tiêu Chiến nhẹ nhàng gõ gõ đầu cậu. "Bao lớn, mùa đông còn ăn kem? Cùng khi còn bé giống nhau như đúc."

Đôi mắt Vương Nhất Bác lộ ra bên ngoài cong cong lên, "Đúng vậy, khi còn bé anh sẽ mua cho em. Hơn nữa ăn xong, anh còn cõng em về nhà. Chiến ca, em mệt mỏi, đi không nổi nữa." Vương Nhất Bác vừa nói, vừa quơ quơ tay ở trong túi áo Tiêu Chiến.

"Vương Nhất Bác, không sợ bị người nhận ra đúng không?"

Vương Nhất Bác chỉ chỉ dáng vẻ mình, võ trang đầy đủ, "Em đều như vậy, nếu như còn có thể bị nhận ra, coi là em thua."

"Hảo hảo hảo. Anh đi mua cho em. Em chờ."

"Ca , chờ một chút." Vương Nhất Bác nói xong, kéo qua Tiêu Chiến đứng ở bên người, đầu hướng anh đến gần. Lấy tốc độ nhanh như chớp kéo xuống khẩu trang của mình, giơ điện thoại lên, nhanh chóng nhấn chụp mấy cái. Sau đó kéo lên khẩu trang. Giống như chuyện gì đều không phát sinh vậy.

Tiêu Chiến ngoẹo đầu nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác một lát.

"Chính là muốn cùng anh chụp tấm hình, không được sao?" Vương Nhất Bác một bên tim đập rộn lên, một bên ánh mắt chắc chắn nói có lý chẳng sợ.

"Có thể. Muốn chụp bao nhiêu đều có thể. người bạn nhỏ Vương Nhất Bác muốn làm cái gì thì làm cái đó." Tiêu Chiến nói xong, cách khẩu trang cũng có thể cảm nhận được Vương Nhất Bác bây giờ đang giương lên khóe miệng.

Cuối cùng Vương Nhất Bác được như nguyện ăn kem ly.

Dưới đèn đường, Vương Nhất Bác giống như một túi gấu nhỏ vậy, ngoan ngoãn nằm ở trên lưng Tiêu Chiến, đầu đặt ở trên vai anh, hai cái chân theo nhịp bước của Tiêu Chiến tới tới lui lui đung đưa.

Đêm nay,bầu trời New Yord sáng rực ngân hà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net