Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Buổi sáng thứ bảy, hai người nhét lễ vật tràn đầy cốp sau, đầu tiên là trở về Tiêu gia ăn cơm trưa. Chạng vạng tối lại đi xe đến Vương gia. Vương phụ Vương mẫu quá lâu không thấy Vương Nhất Bác, sau buổi ăn cơm tối, còn không thả người rời đi. Vương mẫu kéo Vương Nhất Bác nói chuyện một lúc lâu.

Khi Vương Nhất Bác đứng dậy đi tìm Tiêu Chiến , lại xa xa nhìn thấy Tiêu Chiến cùng Vương Vũ Diệp ở trong vườn hoa, đang nói gì đó.

Vương Nhất Bác nội tâm không khỏi sợ hãi. Cậu sợ lo âu của mình thành sự thật. Vương Nhất Bác không dám đối mặt chuyện này, một người không cốt khí chui trở về phòng ngủ.

Vừa vặn sau đó Vương phụ Vương mẫu muốn hai chị em bọn họ ở nhà nhiều mấy ngày, Tiêu Chiến không thể làm gì khác hơn là tự mình rời đi trước, cho Vương Nhất Bác càng nhiều thời gian trốn tránh. Luôn luôn tự xưng là quả quyết anh dũng cool guy Vương Nhất Bác, trong chuyện này khi đối mặt Tiêu Chiến lại nhát gan như vậy.

Vương Nhất Bác trong lòng phiền não, muốn cho hả giận, liền lấy xe motor đã lâu không động ra ngoài chạy một vòng. Lúc trở về, đầu óc còn như bị úng nước, trở về quán đậu hũ kia. Gõ một cái cửa phòng Vương Vũ Diệp.

"Vào."

Vương Nhất Bác đem đậu hũ trong tay hướng Vương Vũ Diệp, "Cho chị mang thức ăn đêm."

Vương Vũ Diệp nhìn túi đồ ăn trong tay Vương Nhất Bác, lại nhìn một chút Vương Nhất Bác, "Vương Nhất Bác, đầu óc em bị nước vào à?"

"Hả?" Vương Nhất Bác nghi ngờ, trừng hai mắt nhíu mày một cái.

"Chị em từ nhỏ không ăn chế phẩm từ đậu. Em cũng không nhớ? Em cái này nhỏ bạch nhãn lang không có lương tâm." Vương Vũ Diệp tức giận nói.

Lúc này thật đem Vương Nhất Bác bối rối, sau đó cố gắng nhớ lại một chút, quả thật, Vương Vũ Diệp đối với chế phẩm đậu dị ứng không sai. Nhưng cái này cùng tin tức trong trí nhớ cậu xảy ra sai lệch, cậu nhớ rõ ràng, trước kia lúc Vương Vũ Diệp cùng Tiêu Chiến ước hẹn, đi nhiều nhất chính là tiệm này. Tiệm này ngoại trừ đủ loại đậu hũ, căn bản không bán những sản phẩm khác.

Nhìn Vương Nhất Bác một hồi cau mày một hồi nháy mắt biến đổi biểu tình, Vương Vũ Diệp giơ tay lên ở trước mặt cậu lắc lắc, "Tiểu tử thúi, em đang suy nghĩ gì?"

Vương Nhất Bác quả thực không nghĩ ra, quyết định cuối cùng tìm tòi kết quả, " Chị, trước kia chị cùng Tiêu Chiến hẹn hò không phải đều đi tiệm này sao? Tiêu Chiến không biết chị không ăn được đậu sao?"

Vương Vũ Diệp sâu đậm thở dài một cái, rốt cuộc hiểu rõ, sau đó vỗ giường một bên, tỏ ý cậu ngồi xuống, "Nhất Bác, chị hỏi em trước. Em cùng Tiêu Chiến thế nào?"

"Cái gì thế nào?"

"Em không cần gạt chị. Mặc dù ba mẹ không biết, nhưng chị biết em cùng Tiêu Chiến hôn nhân có hiệp ước ba năm, hơn nữa còn sắp hết hạn."

Vương Nhất Bác nhìn Vương Vũ Diệp không nói ra lời, cậu không có đem chuyện này nói với bất kỳ người nào, như vậy chỉ có thể là chính miệng Tiêu Chiến nói cho Vương Vũ Diệp. Vương Nhất Bác ngũ vị tạp trần, quan hệ của bọn họ cuối cùng vẫn là không bình thường. Mà trong lòng cậu nỗi lo thế thân kia lại toát ra.

Vương Vũ Diệp thấy cậu không nói lời nào, lại hỏi, "Vậy chị đổi vấn đề, em thích Tiêu Chiến sao?"

Vương Nhất Bác lại do dự một hồi, cậu không muốn lừa dối mình, cũng không muốn lừa gạt tỷ tỷ, liền gật đầu, "Thích, rất thích."

Vương Vũ Diệp lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, "Em trai ngu ngốc của tôi ơi, em nói tại sao chị cùng ba mẹ thông minh, em làm sao đần như vậy a."

" Chị, chị làm gì phải lấy người thân công kích."

"Chị nói Vương Nhất Bác, em sẽ không phải đến bây giờ cũng không nhìn ra, trước kia mỗi lần chị mang em ra gặp Tiêu Chiến, cậu ta đều là dựa theo quán ăn em thích an bài đi. Cũng tỷ như tiệm đậu hũ này, chẳng lẽ em không biết là bởi vì em thích ăn, cho nên cậu ta mới thường mang em đi sao?"

Lần này Vương Nhất Bác thật trợn tròn mắt, chuyện này so với chuyện nhiều năm cậu nhận biết hoàn toàn bất đồng.

Vương Vũ Diệp tiếp tục, "Xin hỏi em có nghe qua chị hoặc là Tiêu Chiến chính miệng thừa nhận hai chúng ta nói yêu đương sao? Đều là mọi người lầm tưởng, hai người chúng ta căn bản không có gì cả. Người cậu ấy một mực thích đều là em, chỉ bất quá lúc ấy em quá nhỏ, cậu ta mới mượn danh nghĩa chị, để cho chị mang em đi ra ngoài cùng. Chị mới là cái đó kỳ đà cản mũi, Vương Nhất Bác em hiểu không.

Em cho là tại sao chị vừa kết hôn, Tiêu gia lại tới đây nói đám hỏi. Lấy điều kiện Tiêu Chiến, cùng thực lực công ty, muốn đối tượng kết hôn gì không có. Cần cùng tiểu tử ngốc như em làm đám hỏi? Từ đầu đến cuối chính là Tiêu Chiến cái này lão chó sói bố trí, mục tiêu của cậu ấy vẫn luôn là em.

Nếu không phải nhìn thấy tình cảm của cậu ấy đối với em nhiều năm như vậy, chị cũng sẽ không giúp cậu ta, cho cậu ta ba năm. Cậu ấy chân thành thề, đối với chị bảo đảm, nhất định trong ba năm này theo đuổi em. Bây giờ tên kia cũng coi như mưu kế được như ý." Vương Vũ Diệp vừa nói vừa xoa xoa đầu Vương Nhất Bác,"Bất quá, chị hôm nay chính tai nghe em nói thích Tiêu Chiến, vẫn rất cao hứng. Tiêu Chiến là người đàn ông tốt, thâm tình lại một lòng, cậu ấy nhất định sẽ đối tốt với em. Chị cũng yên lòng. Dẫu sao em trai chị ngốc như vậy, giao phó cho người khác,chị thật đúng là không yên tâm."

" Chị, người mới ngốc." Vương Nhất Bác mặc dù nghe xong rơi vào sương mù, nhưng không quên dỗi trở về một câu.

Vương Vũ Diệp thấy Vương Nhất Bác vẫn là một bộ dáng vẻ chưa ra, không chịu thua kém lắc đầu một cái: "Còn không tin sao? Em lại suy nghĩ một chút. Nếu như chị cùng Tiêu Chiến thật nói yêu thương, em nhìn thấy chúng ta nắm tay, ôm thậm chí hôn môi sao? Ngược lại là em, người kia không phải luôn sợ em đi lạc mà dắt tay sao. Em đi mệt chỉ cần vừa lên tiếng, cậu ta không phải ôm chính là cõng."

Trí nhớ Vương Nhất Bác chợt trở về năm 12 tuổi, đó là sau sinh nhật chị cậu, lần đầu tiên mang cậu đi ra ngoài cùng Tiêu Chiến "hẹn hò", cậu bản năng kêu Tiêu Chiến một tiếng, "Anh rể."

Tiêu Chiến ở trước mặt cậu cúi người xuống, nghiêm túc bám bả vai cậu, nghĩa chánh nghiêm từ đối với cậu nói, "Kêu anh."

Vương Nhất Bác lơ đễnh, chẳng qua là kêu một tiếng, "Anh Chiến."

Vương Nhất Bác không biết, một tiếng anh này, giống như trùng cổ, sâu đậm trồng ở trong lòng Tiêu Chiến. Bây giờ Vương Nhất Bác ngược lại là suy nghĩ ra, vì sao Tiêu Chiến từ vừa mới bắt đầu liền không muốn nghe cậu kêu "Anh rể " .

Những thứ này đối với Vương Nhất Bác mà nói quả thật bất ngờ, biết Tiêu Chiến là thích cậu, biết cậu không phải thế thân của chị dĩ nhiên là cao hứng, quay lại hướng Vương Vũ Diệp nửa tin nửa ngờ, " Chị, chị nói Tiêu Chiến một mực thích đều là em? Nhưng là khi đó em mới mười mấy tuổi. Em cùng anh ấy trước kia cũng không nhận biết a?"

" Ừ, để chị suy nghĩ một chút. Em còn nhớ sinh nhật chị 18 tuổi sao. Lần đó hẳn là Tiêu Chiến lần đầu tiên thấy em. Đêm hôm đó chị thấy khắp người Tiêu Chiến là bánh ngọt, một bộ dáng vẻ chật vật đứng ở trong vườn hoa. Còn sâu sắc sợ đắc tội cái này Tiêu đại thiếu gia. Sau đó liền thấy cậu ấy không những không sinh khí, còn chỉ chỉ ban công lầu hai, hỏi chị, thằng bé trai mặc bạch y trên lầu là ai ? Dĩ nhiên, dám ở sinh nhật chị ngang ngược nghịch, tự nhiên chỉ có em cái này quỷ nhỏ gây chuyện. Chị nghĩ khi đó, Tiêu Chiến là đối với em nhất kiến chung tình đi."

Trí nhớ theo suy nghĩ của Vương Nhất Bác mảnh vụn trở về.

Cậu nhớ ngày đó cậu mặc cả người màu trắng nhỏ âu phục, quả thật đẹp mắt. Chị mời tới rất nhiều bạn học. Cậu chỉ nhớ, lúc ấy tất cả mọi người vây quanh chị, cùng nhau hát khúc ca sinh nhật, thổi 18 cây nến trên bánh ngọt.

Cách đó không xa trong vườn hoa, có một cái đẹp mắt caca, thật giống như cùng những người khác không hòa hợp, một người đứng ở bên cây đại thụ, ngẩng đầu nhìn trời, mặc áo sơ mi màu trắng cùng com lê màu đen, giống như kỵ sĩ trong truyện cổ tích.

Vương Nhất Bác len lén cắt một miếng bánh ngọt. Hai tay nâng lên hướng anh chạy tới.

Đợi đi đến trước mặt anh, cậu lộ ra nụ cười ngọt ngào, đưa tay vỗ một cái vạt áo anh "Anh, anh ".

Tiêu Chiến cúi đầu, nhìn thấy một thằng bé trai cả người âu phục trắng, tựa như tiểu vương tử, hai gò má mang nãi phiêu nhìn anh cười, anh chẳng qua là cảm thấy đứa bé này nụ cười rất ngọt. Vì vậy cúi người xuống hỏi, "Người bạn nhỏ, có chuyện gì không?"

"Anh, em mời anh ăn bánh ngọt." Một giây kế tiếp, ném đến mặt anh, ngọt nị bơ bám vào trên mặt Tiêu Chiến, ngay sau đó rơi vào trên người anh.

Đợi đến lúc Tiêu Chiến lau sạch bơ trên mặt, đã sớm không thấy tung tích thằng bé trai.

Cho đến "ha ha ha " tiếng cười từ ban công tầng hai truyền tới. Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhìn thấy đứa nhỏ đứng ở đó, qua khe hở ban công nhìn anh cười.

Một khắc kia, anh nhìn thấy một ngôi sao chiếu sáng anh trên bầu trời đêm cuối thu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net