Thế giới sách 2-Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Lai Doãn Chuyển/Dọn sạch Thái tử thiên tộc 5

"Doãn Nhi," Thời Ảnh tình thế cấp bách kéo cánh tay Tạ Doãn: "Có ta ở đây không ai dám khi dễ em ."
        Nếu như ma tôn Tạ Doãn trong nguyên văn, khẳng định là không thể "nhu nhược" lại trà xanh như vậy, y tự tôn cao lại còn mạnh, không muốn gây thêm phiền toái cho Thời Ảnh, cho dù thật sự có ủy khuất cũng không chịu thổ lộ nửa câu. Nhưng hiện tại Vương Nhất Bác nhập vào người Tạ Doãn thì khác, vô phong còn muốn lật sóng ba thước, nếu thật sự có ủy khuất cậu có thể khóc đến mức khiến Thời Ảnh lật tung trời. Đúng vậy, kinh nghiệm từ văn án trước mang đến, trừ phi không được thì cậu mới tự mình ra tay, đại đa số thời gian là "nhu nhu nhược nhược" lại "ủy ủy khuất khuất" hướng Bắc Đường Mặc Nhiễm bĩu môi, Bắc Đường Mặc Nhiễm lập tức thay cậu ra tay. Điều này dần dần cũng hình thành sự ăn ý và tình thú đặc biệt giữa hai người.

        Vương Nhất Bác cau mày quay đầu lại: "Nàng ta ở trước mặt ngài dám đánh ta, ngài cũng không nói phạt nàng, còn nói không ai dám khi dễ ta?"
        “Hộ pháp đại nhân, ta vẫn chưa ra tay!” Long nữ cũng nóng nảy: "Chúng tiên nhân cũng đều thấy rõ ràng..." Trước mắt bao người, ngươi liền muốn đùa bỡn đúng hay sai sao?
“Đúng vậy!” Vương Nhất Bác không đợi cô nói xong liền chặn lời của cô: "Cô không đánh ta, là ta giả vờ." Lại hất tay Thời Ảnh ra: "Buông tay!"
       "Doãn Nhi..." Thời Ảnh sợ cậu tức giận thật sự bỏ đi, vội vàng tiến lên một bước: "em đừng tức giận a, chính là nàng đánh, ta đứng gần ta nhìn thấy."

        Các tiên nhân ở một bên đều âm thầm nhíu mày, hộ pháp này tuổi còn nhỏ, ngược lại mắt ngọc mày ngài dị thường khiến người ta đau lòng, nhưng bộ dáng cố tình gây sự này còn không bằng một đứa trẻ ngoan ngoãn năm tuổi lấy lòng. Vừa mới đến cứ như vậy làm khó dễ, chẳng lẽ giữa cậu và Long Nữ có thâm cừu đại hận gì sao? Thái tử điện hạ này cũng quá mức sủng cậu, cái này cũng không gọi là thiên vị, cái này gọi là sủng đến không có nguyên tắc. Nhưng thái tử điện hạ vừa mới lịch kiếp trở về là thiên đế tương lai, hắn nói đánh chính là đánh, ai dám phản bác chứ?

        "Thái tử điện hạ, ta không có..." Long Nữ còn muốn biện giải.
        “Doãn Nhi nói có chính là có!” Thời Ảnh đối với nàng không có nửa điểm kiên nhẫn: "Lui ra! Sau này không được phép xuất hiện trước mắt ta nữa! ”
        Long Nữ cả kinh mở to hai mắt: "Thái…Thái tử điện hạ, ta và ngài có hôn ước..."
        Một từ hôn ước vừa xuất hiện, sắc mặt Thời Ảnh đột nhiên bịt kín một tầng chột dạ. hắn khẩn trương nhìn về phía Tạ Doãn, sợ Tạ Doãn lại tức giận chạy đi: "Doãn Nhi, không phải như nàng nói, em nghe ta giải thích..."

        Vương Nhất Bác cũng không náo loạn nữa, không hề có tức giận cười cười: "Phải không? Cô giải thích đi.”
        "Ta cùng Thái tử điện hạ từ nhỏ đã có hôn ước..."

“Câm miệng!” Vốn dĩ Thời Ảnh chỉ sợ Tạ Doãn tức giận, sợ không giải thích rõ nàng ta còn đổ thêm dầu vào lửa. Thời Ảnh giữ chặt Tạ Doãn phòng ngừa cậu tức giận bỏ chạy, sau đó lạnh mặt nói với Long Nữ: "Đó chẳng qua chỉ là một câu nói đùa của phụ hoàng ta và Long Vương khi uống rượu, sao có thể coi là thật? Đông Hải các người đã từng nhận được thư cưới chưa? Cô đã bao giờ nhận được một vật đính ước chưa? Có ai trả lời cô không? Ta chẳng qua là cảm thấy có chúng ta giao tình, không muốn nói rõ làm cho cô khó xử. Ta nghĩ rằng cô lớn lên sẽ có thể thức thời im lặng, không nghĩ rằng bây giờ cô sẽ lấy điều này ra để nói! ”

        Việc này chúng tiên đều biết, Vương Mẫu nương nương cũng thích Long Nữ, thường xuyên để cho nàng đến thiên đình, hơn nữa mấy năm nay Thời Ảnh đều trầm mặc, tất cả mọi người đều cho rằng hắn là ngầm chấp nhận. Hiện giờ hắn vừa nói như vậy, hiển nhiên là trưởng bối cố ý tác hợp nhưng chính hắn không đồng ý. Hiện giờ Thời Ảnh không chút lưu tình vạch trần trước mặt mọi người, mặt long nữ thoắt trắng thoắt đỏ.

       "A, trách không được vừa nhìn thấy ta liền đánh ta, thì ra hai người có hôn ước sao?" Vương Nhất Bác nhìn Thời Ảnh, trong giọng nói tất cả đều là âm dương quái khí.
       "Không có, thật không có." Thời Ảnh đối với Tạ Doãn có rất nhiều kiên nhẫn, không chán giải thích: "Là nàng một bên tình nguyện, ta cũng không có đồng ý, phụ hoàng mẫu hậu ta cũng nói không miễn cưỡng ta."
        "Ngài chính là Thái tử điện hạ, là thiên đế tương lai, vậy ta cũng là một bên tình nguyện leo cao." Vương Nhất Bác vẫn âm dương quái khí nói: "Bất quá ta tự biết phúc bạc, không leo lên được cành cao này. Ta vẫn là thức thời hồi ma giới đi, đỡ phải trở thành cái gai trong mắt người khác. ”
        "Doãn Nhi..." Thời Ảnh sợ cậu thật sự đi, đưa tay ôm lấy cậu: "Nếu em một lòng muốn trở về ma giới, ta đi với em là được rồi, em đừng tức giận a."

        Lượng tin tức quá lớn, chúng tiên phản ứng trong chốc lát mới hiểu được: Trách không được vừa mới tới đã làm khó Long Nữ, thì ra hộ pháp này tự xưng là "Chính cung". Trách không được Thái tử điện hạ sủng cậu như vậy, thì ra tâm đều ở trên người cậu. Trách không thể không quen biết cậu, thì ra cậu không phải là người của Thiên Đình. Nghĩ đến đây mọi người trong lòng cả kinh: Thiên Đế tương lai này sao có thể cùng ma tu ở cùng một chỗ? Chẳng lẽ để ma tu làm thiên hậu sao???
       Nghi thức nghênh đón bị Vương Nhất Bác hoàn toàn quấy nhiễu, Thời Ảnh dỗ dành nửa ngày, cậu mới miễn cưỡng đồng ý đi theo Thời Ảnh trở về đại điện thiên đình bái kiến Thiên Đế cùng Vương Mẫu.

        Thiên Đế cùng Vương Mẫu đã sớm biết được tình huống của Nam Thiên Môn, đối với việc nhi tử từ hạ giới mang về ma tu cũng là bất đắc dĩ, nhưng lại không dám phản đối. Bởi vì tiên nhân phụ trách mệnh lý nói Tạ Doãn này là quý nhân giúp Thái tử điện hạ phá kiếp nạn, tuyệt đối không thể làm khó cậu.
        Vương Nhất Bác nghe mệnh lý tiên nhân nói, tâm tình nghĩ: Trong nguyên văn sao không ai nói Tạ Doãn là quý nhân? Các ngươi đồng tâm hiệp lực để cho Thời Ảnh uống nước vong xuyên, vắt hết óc tách bọn họ ra, lúc này hai người bọn họ song song vẫn sống. Hiện giờ làm sao tính ra Tạ Doãn là quý nhân?

        Khi Thời Ảnh trở về tẩm cung của hắn, Vương Nhất Bác nhịn không được hỏi: "Thời Ảnh, vì sao bọn họ đối với ta không có nửa điểm gây khó dễ?"
        Thời Ảnh cười ghé mắt nhìn: "Bởi vì ta."
        Đúng vậy, lúc hạ giới Thời Ảnh đã nói, vạn sự bất thuận là bởi vì năng lực không đủ, quyết tâm không kiên định cùng tín nhiệm không đủ. Trong nguyên văn hai người có đủ loại băn khoăn, Thời Ảnh lúc sau còn bị lừa uống nước vong xuyên, hoàn toàn không nhớ Tạ Doãn. Bây giờ mọi thứ đều thay đổi, cho nên mọi chuyện đều thuận lợi. Tuy rằng lời giải thích này cũng có thể giải thích thông suốt, nhưng Vương Nhất Bác luôn cảm thấy chỗ nào đó lấn cấn: "Chỉ là bởi vì cái này sao?"
        "Còn bởi vì Doãn Nhi của ta khiến người ta thích nha." Thời Ảnh thật sự dỗ dành Tạ Doãn như một đứa trẻ 8 tuổi.

        Vương Nhất Bác liếc hắn một cái: Muốn nói cái khác còn có độ tin cậy, nói cậu làm cho người ta thích cái này thật quá mức gượng ép. Rõ ràng họ nhìn thấy cậu là đau đầu, nếu cậu biến mất, họ có thể ăn mừng ba ngày ba đêm. Bất quá thật sự là xin lỗi, cậu đến đây chính là đến quấy nhiễu bọn họ không được an bình. Bởi vì trong nguyên văn Tạ Doãn cùng Thời Ảnh vướng mắc đủ các loại hiểu lầm, còn có không ít tiên nhân "trợ giúp", cho nên mỗi người đều không vô tội, cho nên hiện giờ bọn họ cũng đừng nghĩ đến an bình.

        Chủ yếu nhất chính là trong nguyên văn là long nữ trà xanh kia chạy đến trước mặt Vương Mẫu nương nương khóc đến thiên hôn địa ám, nói nguyện ý uống nước vong xuyên, hoàn toàn quên mất thái tử điện hạ tự mình trở về Đông Hải. Điều này làm cho Vương Mẫu nương nương trong lòng khẽ động, Vong Xuyên Thủy này nên để cho nhi tử của mình uống mới phải, vậy không phải là vạn sự đều như ý sao? Ý nghĩ này vừa nói ra, Long Nữ tiếp tục nói: "Thái tử điện hạ sao có thể dễ dàng uống vong xuyên thủy? Trừ phi người ngài tin tưởng đưa cho ngài. " Vì thế Vương Mẫu nương nương liền gây áp lực cho tỳ nữ Thời Ảnh, để cho nàng lúc Thời Ảnh nhớ Tạ Doãn một mình uống rượu buồn, uống đến nửa say liền đem nước Vong Xuyên trộn vào trong trà.
        Vương Nhất Bác biết tỳ nữ này vô tội, lần này tới cũng không có ý định làm khó nàng, chỉ là để Thời Ảnh điều nàng đi là được. Nhưng Long Nữ này tuyệt đối không vô tội, nàng không chỉ để Thời Ảnh uống nước Vong Xuyên quên Tạ Doãn, còn cố ý để Tạ Doãn biết hai người muốn thành hôn. Khi Tạ Doãn mang theo ma binh tấn công thiên đình muốn Thời Ảnh giải thích, lại là long nữ này đưa ra chủ ý, để Thời Ảnh mang binh nghênh chiến, nói là nhân cơ hội này để thái tử điện hạ lập uy. Lúc này mới làm cho Tạ Doãn vạn niệm không biết gì đều tan thành tro bụi, bị một kích trí mạng của Thời Ảnh, tan thành mây khói. Thời Ảnh ngã xuống làm cho long nữ sau ngày đó mộng vỡ vụn, nàng tức giận với Tạ Doãn, sau đó giật dây Thiên Đình thừa dịp ma tộc quần long vô thủ công tới ma giới, đem ma tộc chém giết gần một nửa. Phụ nữ và trẻ em già yếu còn lại bị đuổi tới Man Hoang Chi Địa, địa bàn Ma tộc bị Đông Hải bọn họ thôn tính.

        Biện pháp tốt nhất để đối phó với trà xanh này chính là lấy đạo của nàng trả lại cho nàng, hơn nữa Vương Nhất Bác cố ý trà xanh siêu cấp thấp, chính là để cho các ngươi có thể nhìn ra cậu trà xanh, nhưng Thời Ảnh hướng về phía cậu, cho nên các ngươi hết lần này tới lần khác còn phải chịu thiệt thòi, sung sướng không?

        Vì thế những ngày tiếp theo thiên đình gặp "tai họa" không ngừng, không ít tiên nhân "khi dễ" Tạ Doãn. Cậu vừa chịu "ủy khuất" liền muốn làm khó Thời Ảnh, ầm ĩ muốn trở về ma giới. Mỗi khi như vậy, Thái tử điện hạ công chính vô tư tựa như hôn quân bị mê hoặc tâm khiếu kia, lại hết lần này đến lần khác thiên vị, một mực không hề có nguyên tắc thiên vị Tạ Doãn. Dần dần chúng tiên cũng coi như đã nhìn ra, tiểu ma vật này chính là chạy tới gây sự, vì thế bắt đầu nhao nhao trốn cậu. Thế nhưng trốn cũng vô dụng, tiểu ma vật này tựa như âm hồn không tan vậy, ngươi đi đường vòng y liền tìm đến cửa nhà chặn ngươi.

        "Ai nha..."
        Thái Thượng lão Quân kinh hô một tiếng, toàn bộ cung điện đều có thể nghe được.
        Vương Nhất Bác cảm thấy hả hê nhìn lò luyện đan bị mình làm nổ tung, lặng lẽ lui về phía sau, bấm quyết niệm chú di chuyển một chút hỏa tinh “lớn” như hạt vừng lên mu bàn tay mình, sau đó dùng pháp lực ở trong lòng hô: "Thời Ảnh!"

       Thời Ảnh đang nghị sự với chúng tiên trên đại điện, nghe được Tạ Doãn gọi mình, ngay cả chào hỏi cũng không để ý liền biến mất trong đại điện. Chúng thần còn lại hai mặt nhìn nhau, cũng không biết ai xui xẻo "khi dễ" tiểu ma vật kia, lần này lại muốn náo loạn một hồi.

        “Doãn Nhi!” Thời Ảnh vừa đến liền thấy được đống hỗn độn đầy đất, lò luyện đan vỡ vụn, mảnh vụn đến bây giờ còn đỏ rực. Thái Thượng lão Quân đau đớn nhìn chằm chằm vào những tiên đan chưa thành hình kia, Tạ Doãn ủy ủy khuất khuất đứng ở một bên. Thời Ảnh nhanh chóng đi tới bên cạnh Tạ Doãn: "Làm sao vậy, có bị thương không?"
        Thái thượng lão quân đè nén cảm xúc phất phất phất trần tiến lên thi lễ: "Thái tử điện hạ..."
        "Thời Ảnh, ta hảo tâm giúp ngài ấy, ngày ấy lại không cảm tạ, tay ta đều bị bỏng..."
        Vương Nhất Bác phát động tiên phát chế nhân, tức giận quá mức làm râu lão quân đều vểnh lên.
-------------------------------
Tiểu kịch trường:
Tạ Doãn: Ha ha, diễn xuất lúng túng của y không có nghĩa là tôi đâu.
Vương Nhất Bác: Thời Ảnh, bọn họ lại khi dễ ta!
Thời Ảnh: Ta thấy ai dám!
Mọi người: Y có bao nhiêu sát thương hắn không thể nhìn thấy, chỉ nhìn thấy những người khác bắt nạt y. Haizz...
-------------------------------
Đọc chương này làm nhớ tới lúc quay TTL, anh Chiến vô tình làm dây sáo trúng tay Bo, vết thương bé như hạt đậu mà đến 1 năm mấy sau đó Bo còn ăn vạ, bắt đền anh😂😂😂
Đã up chương Trung bộ Giải thoát!!!🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net