Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chiến ca, em nghe nói có một nhà hàng Nhật mới mở rất ngon hay là chúng ta..."

"Xin lỗi, Nhất Bác, một lát tôi cuộc họp, không có cách nào đi cùng em, em có thể tìm bạn bè đi cùng có được không?"

Cúp điện thoại, chán nản ngã người trên ghế so pha, Nhất Bác mím môi thật chặt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Kết hôn nửa năm, Tiêu Chiến ngày thường đối với cậu rất tốt, cuộc sống sinh hoạt tỉ mỉ chu đáo, cũng sẽ dốc hết toàn lực thỏa mãn mọi yêu cầu của cậu, cho cậu tất cả những gì mà cậu muốn, ngoại trừ tình yêu.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến kết hôn thực chất là cuộc hôn nhân mang tính chất thương mại, ba năm tập đoàn Tiêu Thị rơi vào khủng hoảng tài chính, nội bộ trong gia tộc thì toan tính phản bội. Trong lúc ấy, Tiêu thị lâm vào tình thế nguy hiểm. Vương gia cùng Tiêu gia mấy đời quan hệ thân thiết, biết được sự việc Vương gia liền muốn liên hôn cùng Tiêu gia, một là vì trợ giúp tập đoàn của họ, hai là vì biết được tâm tư của cháu trai, muốn cho bảo bối nhà mình kết hôn cùng Tiêu Chiến

Ba Tiêu biết Tiêu Chiến có bạn gái, quen nhau đã hai năm cũng đưa về nhà gặp qua gia đình. Thế nhưng  Vương gia thực lực hùng hậu, mà trong tình thế khó khăn, cũng chỉ có Vương gia mới có khả năng tài chính  để giúp đỡ tập đoàn Tiêu thị  vượt qua nguy cơ lần này. Tiêu Chiến tự giam mình ở căn phòng tròn hai ngày, cuối cùng đồng ý liên hôn. Thế là hai nhà ước định đợi Nhất Bác tốt nghiệp đại học liền cử hành hôn lễ.

Đem xe dừng ở gara, Tiêu Chiến cũng không có xuống xe, trầm tư gõ nhẹ tay lái, anh nửa năm luôn hết mực làm tròn trách nhiệm làm phu phu cùng Vương Nhất Bác, đem hết toàn lực chăm sóc cậu, dù sao đứa nhỏ kia so với anh vẫn nhỏ hơn sáu tuổi, mới vừa tốt nghiệp ngay cả xã hội cũng còn chưa tiếp xúc qua liền cùng mình kết hôn. Mặc dù anh đối với cậu không có tình yêu, vậy coi như  làm ca ca của cậu cũng được. Nửa năm qua bọn họ mặc dù cùng chung chăn gối, nhưng cũng là mỗi người ngủ một bên, không có can thiệp lẫn nhau. Anh cho rằng cuộc sống sẽ như vậy vẫn bình thường không có gì lạ , thế nhưng là nửa tháng  trước, sau khi sinh nhật của Vương Nhất Bác về thì mọi thứ đã bị đánh vỡ


Nửa tháng trước

"Nhất Bác, tỉnh dậy, chúng ta về nhà " - Tiêu Chiến mới từ sân bay trở về liền nghe cuộc điện thoại, chạy tới KTV đón cậu bởi vì sinh nhật mà uống quá nhiều

 Vất vả đem người mang về nhà đặt lên giường  cẩn thận, Tiêu Chiến đã một thân mồ hôi ướt đẫm cả người , cảm thấy khó chịu liền đi vào phòng tắm. Khi bước ra phát hiện người trên giường trợn tròn mắt ngồi  bên giường, miệng thì thầm không biết đang nói cái gì, Tiêu Chiến đi qua nhẹ nói: "Nhất Bác, em tỉnh rồi, tôi đi nấu cho em canh giải rượu, nhớ ở chỗ này ngoan ngoãn ngồi chờ tôi một chút, được hay không?" Tiểu bằng hữu dạ dày không tốt lắm, hôm nay sinh nhật uống rượu quá nhiều đoán chừng sẽ khó chịu, Tiêu Chiến vừa mới chuẩn bị xoay người đi ra, Vương Nhất Bác đột ngột đứng lên nhào vào trong ngực Tiêu Chiến , "Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, anh đừng đi có được hay không, " âm thanh mềm mại mà khóc thút thít làm cho  người khác không khỏi đau lòng

Tiêu Chiến giơ tay lên nhẹ nhàng quay lại ôm lấy người trong ngực, "Tôi không đi, Nhất Bác làm sao vậy, có phải tôi không trở về đón sinh nhật cùng em nên em không vui? Tôi có chuẩn bị quà cho em, chúng ta đi xuống dưới lầu mở quà có được không?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, đôi mắt cún con sáng lấp lánh,  giờ phút này hai mắt đẫm lệ mông lung bởi vì uống rượu, ngày thường gương mặt nhỏ trắng nõn  giờ phút này hơi hơi hiện lên màu hồng nhạt, không khỏi dụ nhân, cậu lại dùng chút khí lực ôm chặt Tiêu Chiến, hít vào thở ra một hơi, nhờ vào men say mà đem  bờ môi tiến tới nốt ruồi dưới môi của Tiêu Chiến, đưa lưỡi nhẹ nhàng liếm nó

 "Tiêu Chiến, anh yêu em có được hay không ,em muốn tình yêu của anh, anh cho em có được hay không, em muốn đi vào trái tim của anh, anh có thể từ từ mà chấp nhận em không?" 

Tiêu Chiến mơ hồ trong nháy mắt, sau khi tỉnh lại chợt đẩy Vương Nhất Bác ra, diện cớ có cuộc họp bằng video, liền xoay người rời đi. Vương Nhất Bác chậm rãi ngồi xuống ôm lấy chính mình, tự giễu bản thân "Vương Nhất Bác ơi Vương Nhất Bác, bởi vì mày đơn phương chấp niệm, làm cho anh ấy từ bỏ người yêu của mình cùng mày kết hôn, mày còn tham lam muốn lấy được tình yêu của anh, đúng thật buồn nôn."

Ngồi trong thư phòng, Tiêu Chiến suy nghĩ hỗn loạn, anh cho rằng hai người vẫn luôn đối đãi với nhau như khách, vì ứng phó hai bên gia đình, vì ứng phó đủ loại tiệc rượu xã giao, anh thường chỉ hôn qua trán hay là đôi má của Vương Nhất Bác, hai người chưa từng có hôn qua môi, buổi tối hôm nay Vương Nhất Bác đột nhiên như vậy làm anh không biết phải làm sao, lại nghĩ tới cậu nói những lời kia, chính là yêu anh sao? Chậm rãi tiếp nhận cậu sao? Lặng lẽ mở máy tính lên trên màn hình xuất hiện nụ cười của người yêu, hai người ngọt ngào ôm ấp. Đột nhiên xuất hiện cuộc hôn nhân thương mại nên anh đành nói lời chia tay, anh nhớ rất kĩ thời khắc ấy, cô gái sắc mặt trắng bệch, miễn cưỡng cười nói với anh, cô  hiểu anh nên hoàn toàn  không trách anh, cô  không có bối cảnh môn đăng hộ đối , cũng không có giúp được gì cho anh khi công ty anh lâm vào khủng hoảng. Ba năm qua anh ngày đêm đều vùi đầu vào công việc, ký hết cái hợp đồng này đến cái hợp đồng khác, tập đoàn Tiêu Thị lần nữa được khôi phục, thậm chí nâng cao thêm một bước, thế nhưng là tim của anh lại vẫn trống rỗng, lúc ban đêm, anh cũng muốn oán trách cũng muốn giận dữ, nhưng giờ anh muốn trách ai đây, cha mẹ sao? Là họ  cho anh  cuộc sống tốt đẹp, cho anh không gian tự do. Hay là trách nhà họ Vương sao? Thế nhưng nếu không có nhà họ ra tay giúp đỡ thì Tiêu thị sẽ vượt qua khó khăn sao? Hay là trách Vương Nhất Bác ? Thế nhưng cậu lại có tội tình gì? Khó chịu khép lại máy tính, cầm chìa khóa xe ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net