1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đông buốt lạnh, mặt đường đang bị từng đợt tuyết phủ kín. Một thân ảnh cô độc lang thang trên con phố vắng người, toàn thân được bảo phủ bởi bộ đồ và các phụ kiện màu đen, chiếc mũ lưỡi trai kéo cụp xuống che gần hết khuôn mặt, giấu đi từng giọt nước mặt lặng lẽ rơi xuống.

[....]



Một năm sau.

"Cắt, mọi người nghỉ ngơi đi, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo"

Sau lời nói của đạo diễn là những tiếng thở dài, những khuôn mặt mang dáng vẻ mệt mỏi. Cảnh quay muộn nhất của hôm qua cũng rơi vào ba giờ sáng ngày hôm nay, vậy mà sáu giờ sáng đạo diễn lại thông báo mọi người chuẩn bị quay tiếp phân đoạn sau. Nếu cứ kéo dài tình trạng này, e rằng không chỉ những diễn viên bị áp lực mà ngay cả những nhân viên ở các tổ khác cũng ngã quỵ theo

"Thiên Thiên, mau vào hoá trang thôi, sắp tới cảnh quay của em rồi"

La Thiên Thiên quay lại nhìn nhân viên trang điểm mỉm cười, cậu ta nhẹ giọng đáp lại, "Chị Hạ, chị cho em thêm năm phút nữa đi, em mới ngủ dậy, mắt vẫn còn hơi sưng này"

Đạo diễn Phùng Tiểu Cường đang ngồi trước màn hình máy quay nói vọng ra, "Cứ để cho Thiên Thiên nghỉ ngơi một chút, không cần vội, quay phân đoạn cảnh của Nhất Bác trước"

Lời nói của đạo diễn một lần nữa khiến cho các nhân viên ở hậu trường xôn xao, "Cái gì chứ? Cậu ta đã phải quay liên tục cả ngày hôm qua đến sáng sớm hôm nay, chưa kịp nghỉ ngơi đã lại phải quay cảnh tiếp theo tới tận bây giờ, lúc này đạo diễn vẫn còn muốn bắt cậu ta quay tiếp, liệu có chịu nổi hay không?"

Tiếng quát của đạo diễn khiến những nhân viên kia im bặt, "Còn không lo đi chuẩn bị đi, đứng đó bàn tán linh tinh cái gì? Chỉ mới có vài phân đoạn quay cỏn con mà không chịu được thì đừng mong trở thành minh tinh lớn"

Nhất Bác vẫn lặng im cho nhân viên chỉnh sửa lại lớp trang điểm, khuôn mặt cậu không có cảm xúc gì, nhưng hai bàn tay đặt trên đùi lại khẽ siết chặt.

Lương Bằng là bạn thân kiêm quản lý của Nhất Bác, cậu ấy lo lắng đi đến hỏi han, "Nhất Bác, cậu có ổn không? Nếu không, chúng ta không quay nữa..."

Nhất Bác mở mắt nhìn quản lý của mình, cậu lắc đầu nói không sao, vẫn có thể quay tiếp được, con đường này là do cậu chọn, không phải vì sự nổi tiếng, không phải vì vinh hoa, mà chỉ đơn giản là sự đam mê, là ước mơ của cậu. Mặc dù có khó khăn nhưng Nhất Bác tin rằng bản thân sẽ vượt qua được.

Thiên Thiên đi tới bàn trang điểm của Nhất Bác, dùng thái độ vênh váo cùng giọng điệu đầy tính khiêu khích để nói với cậu, "Nếu như không đủ khả năng hoàn thành vai diễn này thì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu nói một câu với đạo diễn. Yên tâm đi, cậu sẽ không phải bồi thường hợp đồng đâu, tôi sẽ đứng ra trả thay cho cậu"

"La Thiên Thiên, cậu đừng có mà quá đáng..."

Lương Bằng lên tiếng muốn tranh cãi với Thiên Thiên, Nhất Bác cản lại, cậu đứng lên đối diện với cậu ta, nhếch miệng cười khinh bỉ

"Số tiền bẩn thỉu đó cậu cứ giữ lại cho bản thân đi, chẳng phải cậu cũng đã đánh đổi rất nhiều thứ mới có được ngày hôm nay sao? Chỉ có cậu mới xứng đáng sử dụng những đồng tiền bẩn đó thôi"

Mắt nhìn thấy những diễn viên khác bước vào phòng trang điểm, Thiên Thiên lập tức đổi thái độ, cậu ta nắm lấy cánh tay Nhất Bác năn nỉ, "Nhất Bác à, cậu đừng đối xử với tôi như vậy, dù sao chúng ta cũng từng là bạn mà, tôi chỉ muốn giúp đỡ cậu thôi"

Nhất Bác không nể tình mà hất tay của Thiên Thiên ra, nào ngờ cậu ta lại tự mình ngã xuống nền đất. Mọi người chạy tới đỡ Thiên Thiên lên rồi quay sang chỉ trích Nhất Bác, có người còn nói tính tình của cậu tệ như vậy không đủ tư cách bước chân vào Showbiz.

Nhất Bác không thanh minh gì cho bản thân cả, cậu quay người rời đi lại bị A Lạc, quản lý của Thiên Thiên nắm lấy cổ tay kéo lại, hắn ta yêu cầu Nhất Bác phải xin lỗi Thiên Thiên

"Tôi không đẩy cậu ta, là cậu ta tự ngã"

A Lạc nói chính mắt hắn ta đã nhìn thấy, không chỉ mỗi mình hắn ta mà cả một vài diễn viên kia cũng nhìn thấy, vậy mà Nhất Bác còn trắng trợn không chịu nhận. Trong lúc những người kia đang lên án hành động của Nhất Bác, Thiên Thiên vừa khóc vừa lên tiếng

"Mọi người đừng trách Nhất Bác, cậu ấy không phải cố ý đẩy em đâu"

Một diễn viên phụ đang an ủi Thiên Thiên đứng dậy quát vào mặt Nhất Bác, cô ta nói cậu là người không có học thức nên mới hành xử tệ với một người ngoan ngoãn, hiền lành như Thiên Thiên. Cô ta yêu cầu Nhất Bác phải xin lỗi Thiên Thiên trước mặt mọi người, cô ta nhất định phải lấy lại công bằng cho Thiên Thiên.

Lương Bằng lên tiếng, "Mọi người không có mặt ở đây ngay từ đầu nên không biết rõ được ai đúng ai sai. Nhất Bác của chúng tôi không hề đẩy Thiên Thiên, là cậu ta cố tình ngã"

Lời bào chữa của Lương Bằng càng khiến mọi người có mặt thêm phẫn nộ, bọn họ nói Lương Bằng là quản lý của Nhất Bác tất nhiên phải đứng về phía của cậu rồi.

Nhất Bác cản Lương Bằng, xoay hẳn người về phía của Thiên Thiên cúi đầu xin lỗi, "Tôi xin lỗi, xin lỗi vì đã không thể để cho mọi người biết được bộ mặt thật của cậu"

Sau đó Nhất Bác nói với nữ diễn viên phụ kia, "Tôi đã xin lỗi xong, bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ? Chào chị"

Bộ phim mới chỉ vừa mới bắt đầu quay được hơn một tuần, nhưng đối với Nhất Bác lại cứ như là một năm vậy, cho dù cậu có cố gắng đến thế nào thì diễn xuất của cậu cũng không làm vừa lòng đạo diễn, một cảnh quay phải quay đi quay lại cả chục lần khiến những người khác cũng vì đó mà có ác cảm với Nhất Bác.

Hôm nay sẽ là cảnh quay nam chính xuất hiện, mọi người ở phim trường đều mong ngóng vị ảnh đế siêu soái nhanh chóng có mặt để cho bọn họ thoả sức ngắm nhìn.

Mặc dù đã có kim chủ lớn ở phía sau chống lưng, nhưng Thiên Thiên vẫn không thể nào cưỡng lại được sức hút của ảnh đế. Cậu ta yêu cầu nhân viên trang điểm phải hoá trang sao cho mình nhìn thật bắt mắt và thu hút, nếu bộ phim đam mỹ này thành công, chắc chắn cậu ta sẽ thu về cho mình một lượng fan couple khủng. Chỉ cần nghĩ tới việc được ghép đôi với ảnh đế, Thiên Thiên thấy cả người rạo rực đến khó tả.

Giây phút mà tất cả mọi người mong chờ đã tới, trái ngược với suy nghĩ ảnh đế sẽ xuất hiện một cách trang trọng, quý phái, trước mắt họ là một ảnh đế hết sức giản dị với quần bò rách gối và áo phông trắng, kết hợp với chiếc áo sơ mi màu xanh khoác ở bên ngoài. Hình ảnh trẻ trung, năng động này làm mọi người có cảm giác gần gũi hơn rất nhiều.

Nhìn thấy ảnh đế tiến thẳng về phía mình, Thiên Thiên mở cờ trong bụng. Cũng đúng, hai người sẽ là hai nhân vật chính trong bộ phim nên sẽ phải tương tác, làm quen với nhau nhiều hơn. Nghĩ đến những ngày tháng được ở bên cạnh nhau, không những vậy còn được đóng các phân cảnh gần gũi, mật thiết như ôm, hôn, thậm chí là cả cảnh nóng làm Thiên Thiên bỗng nhiên đỏ mặt.

Ảnh đế vui vẻ đi tới trước mặt từng người rồi cúi đầu chào hỏi, nụ cười toả nắng của anh khiến cho trái tim bao người tan chảy. Khi đi đến trước mặt Thiên Thiên anh mỉm cười gật đầu với cậu ta một cái, Thiên Thiên thấy Tiêu Chiến mỉm cười với mình thì nghĩ rằng chuyện hiểu lầm lần trước anh đã quên rồi, điều này làm cậu ta thở phào trong lòng, chỉ cần Tiêu Chiến không nhớ ra chuyện lúc trước, cậu ta ắt hẳn sẽ có cơ hội tiến xa hơn với anh.

"Tiêu Chiến, cậu đến rồi sao? Nào, mau ngồi xuống đây"

Nhìn thấy ảnh đế, đạo diễn cười ngoác miệng sang tận mang tai, ông ta muốn tỏ ra thân thiết với ảnh đế rồi để cho nhân viên quay lại, sau này tung ra các phân đoạn hậu trường chắc hẳn tiếng tăm của ông ta sẽ lên như diều gặp gió.

Muốn thân thiết với ảnh đế ư? Tu thêm vài kiếp nữa đi. Tiêu Chiến lên tiếng từ chối, nói rằng còn phải đi chào hỏi thêm các đồng nghiệp khác. Anh vừa đi vừa đưa mắt quan sát, đến lúc thấy một thân ảnh ngồi ở một góc film trường, tai gắn tai nghe, mắt dán vào điện thoại thì anh khẽ mỉm cười.

Tiêu Chiến đi đến bên cạnh bạn nhỏ, từ phía sau ghé sát mặt xuống một bên vai khiến Nhất Bác giật mình quay đầu nhìn lại, vừa vặn hai chóp mũi chạm nhau.

Nhất Bác tròn mắt, không dám thở mạnh, phải mất vài phút sau cậu mới chớp chớp mấy cái rồi đưa đầu về phía sau tạo khoảng cách.

Thấy người nhỏ hơn cứ nhìn mình chằm chằm, Tiêu Chiến đưa tay tháo tai nghe của cậu xuống, mỉm cười nói, "Em đang xem gì mà chăm chú vậy? Ngay cả tôi đến từ lúc nào cũng không biết"

Nhất Bác cười ngại ngùng, cậu đưa màn hình tới trước mặt Tiêu Chiến, "À... Không có gì, chỉ là xem mấy trận đua motor mà thôi"

Thấy có một chiếc ghế xếp trống gần đó, Tiêu Chiến kéo nó ngồi xuống cạnh Nhất Bác, lại thấy bạn nhỏ nhìn mình một cách khó hiểu, Tiêu Chiến lên tiếng hỏi

"Mặt tôi có dính gì sao?"

Nhất Bác lắc đầu, "Không có, nhưng tại sao anh lại ngồi ở đây?"

"Vậy tôi phải ngồi đâu?"

"À... Tôi không có ý đó, nhưng khu vực này là dành cho những diễn viên nghiệp dư không có tên tuổi gì, anh thì khác"

Tiêu Chiến bật cười trước câu nói của Nhất Bác, anh nói ai cũng sẽ phải trải qua thời kỳ như vậy, nếu như chỉ vì đã lên được đỉnh cao mà quên mất vạch xuất phát ban đầu thì sẽ nhanh chóng thất bại. Mọi người có thể thấy vị trí này khi đã đạt được rồi là đủ, nhưng việc giữ được nó, việc phải trả giá để có nó thì không ai có thể hiểu được, thậm chí còn phải từ bỏ hạnh phúc, từ bỏ cả thanh xuân để đạt được ước mơ của mình.

"Nhưng nếu đã đạt được ước mơ, việc đánh đổi cũng là xứng đáng"

Tiêu Chiến gật đầu trước lời nói của Nhất Bác, anh quay sang nhìn cậu rồi hỏi, "Còn em, để đạt được ước mơ của mình em có nguyện ý đánh đổi tất cả, kể cả bản thân, gia đình, thậm chí cả sự hạnh phúc và vui vẻ?"

"Anh biết không? Từ nhỏ tôi đã luôn phải ở một mình, chị gái của tôi được ba mẹ đưa sang sống ở Hàn Quốc từ nhỏ, chỉ vì tôi là con trai nên họ giữ tôi lại nhưng luôn để tôi một mình. Mãi đến khi tôi mười ba tuổi ba mẹ tôi mới cho tôi sang Hàn Quốc theo chị học tập, nhưng những gì họ kỳ vọng tôi lại không thể đáp ứng được, nên tôi một mình chuyển ra bên ngoài. Tôi đã tìm được niềm vui và sự hạnh phúc ở chính sở thích và đam mê của tôi, bởi chúng giúp tôi vùi lấp đi những khoảng trống xung quanh, và cả khoảng trống trong lòng, giúp tôi không còn thời gian để nghĩ vu vơ, không còn thời gian để ghen tỵ với các bạn cùng trang lứa. Bởi vậy mà nói, đạt được ước mơ chính là hạnh phúc và niềm vui của tôi"

Nhất Bác ngập ngừng một lúc mới nói thêm, "Nhưng bản thân tôi, tôi sẽ không bảo giờ đánh mất. Tôi sẽ vẫn luôn là tôi, làm những gì tôi thích, yêu những gì tôi yêu và ghét những gì tôi ghét. Tôi sẽ đạt được ước mơ bằng chính năng lực của mình, như vậy mới thực sự có ý nghĩa"

Tiêu Chiến nhìn chăm chú Nhất Bác một hồi lâu, anh thở dài, "Em nghĩ ở trong cái thế giới giải trí này, những người có suy nghĩ giống như em có thể tồn tại được sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net