Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi được mất gần nửa ngày mới đến nơi, nhà của cô ấy là ngôi nhà kiểu truyền thống của Trung Hoa ngày xưa

Một nơi yên bình và đầy sự thân thiện, hiếu khách

Vương Nhất Bác kéo chiếc vali lớn đi đến gần cuối làng, cánh cửa màu đỏ đã mở từ lúc nào bên trong là Chanh Dây đang ngồi nghịch điện thoại với dáng vẻ chờ đợi

' Chanh Dây... '

' A Nhất Bác bảo bảo ... Cậu về đến ra '

Cô ấy chạy ra ôm Vương Nhất Bác một cái, giúp cậu mang đồ vào nhà

' Ở nhà chỉ có tôi thôi nên cậu cứ tự nhiên '

' Ba mẹ cậu đâu ? '

' Còn chẳng nói họ đã ra nước ngoài định cư rồi, tôi vì thích không khí ở đây nên ở lại '

' Lâu quá không gặp cậu vẫn khỏe chứ? '

' Đương nhiên là vẫn khỏe, còn cậu thì sao ? '

' Vẫn tốt '

' Tôi nghe nhóm người A Dương nói cậu kết hôn với Tiêu Chiến, sao giờ lại ở đây ? '

' Bọn tôi... à ... ừhm... tôi và Tiêu Chiến ly hôn rồi '

' Sao vậy ? Là không hợp hay là... ? '

' Là vì không ở bên nhau thôi'

' Không thể ở bên nhau à ?  Ừ cậu vào cất đồ đi, rồi ăn trưa'

Vương Nhất Bác nói như bạn chính là không mức nói quá nhiều về chuyện này, Chanh Dây cũng không hỏi thêm làm gì

Bữa ăn trưa khá đơn giản chỉ là mấy món bình dân như rau luộc cá chiên, thịt kho vậy kho vậy thôi

' Cậu ăn tạm nhé, trưa nay tôi không đi chợ '

' Không sao đâu mà '

Những ngày tháng tiếp theo Vương Nhất Bác cứ chậm rãi bước tiếp, không lo lắng không nghĩ ngợi quá nhiều

Chuyện đã qua thì không nên nhắc lại, nếu có nó cũng chỉ là nói để nhớ lại chứ không phải để đau buồn

Đến ngày của vài tháng sau Vương Nhất Bác phát hiện mình lại một lần nữa mang thai

Cậu chắc chắn nó là của Tiêu Chiến

Lại nói vì sao Vương Nhất Bác lại chắc chắn như vậy

Phải kể lại đêm hôm đó, đêm Tiêu Chiến uống say nói hết mọi chuyện với Vương Nhất Bác ấy

Lúc đầu còn khóc lóc xin lỗi, lúc sau đã hung hăng đè cậu ra nồng nhiệt một trận

Đến sáng thì bị Tiêu Chiến vứt sau đầu chẳng nhớ tới, Vương Nhất Bác cũng không nhắc gì

Lại khen Tiêu Chiến thật lợi hại mây mưa hai lần thì khiến Vương Nhất Bác mang thai hai lần quả là trâu bò

Chuyện này chẳng thể giấu mãi, cuối cùng cũng phải nói với Chanh Dây thôi

' Tiêu Chiến thật lợi hại một trận đã khiến cậu mang thai '

' Chanh Dây... Nghiêm túc đi nào '

' Ờ ừm... Thì cứ sinh nó ra thôi, tôi giúp cậu nuôi bảo bối nhỏ '

.

.

.

Tìm kiếm mãi cũng chẳng tìm được tung tích của Vương Nhất Bác, mỗi ngày thêm một hy vọng lại chính là thêm một thất vọng

Tiêu Chiến đau khổ tự nhốt mình lại, đem một Tiêu Chiến vui vẻ và cởi mở cất đi, đem một Tiêu Chiến khó gần và hay nổi giận ra ngoài

Đám nhân viên trong công ty thấy ông chủ suốt ngày cau có nóng nảy thì chẳng dám đến gần

Bọn họ sợ Tiêu Chiến

Từ lúc ly hôn với Vương Nhất Bác Tiêu Chiến đã thay đổi rất nhiều

Anh không dám về nhà, có về đến cũng không dám động đất đồ đạc trong nhà

Anh sợ...

Sợ bản thân sẽ thay đổi mọi thứ được Vương Nhất Bác sắp xếp ngăn nắp

.
.

.

Trái tim bị tổn thương không thể chữa lành

Dù anh cố gắng nhặt từng mảnh vỡ của trái tim ghép lại nhưng đến cuối cùng mới phát hiện ra nó đã nát đến mức chẳng thể ghép lại được nữa

Vương Nhất Bác luôn hiểu chuyện không muốn làm tổn thương ai cả, để rồi tự mình ôm tổn thương đến mức phải buông bỏ và rời đi

Giá như Hứa Khải chưa từng xuất hiện thì có phải cuộc sống của Vương Nhất Bác đã hạnh phúc hơn rồi không ?

À ...

Cũng không thể trách Hứa Khải xuất hiện rồi lấy đi mọi thứ được

Chỉ trách Tiêu Chiến đã quá tận tâm với cậu ta

Ví Hứa Khải như gói trà , Tiêu Chiến như ly nước

Một gói trà làm sao có thể tan trong một ly nước lạnh, chẳng phải chúng ta phải dùng nước nóng để pha trà đấy sao

Nếu Tiêu Chiến đối với Hứa Khải như cách anh đối xử với Vương Nhất Bác và ngược lại thì mọi chuyện đã khác rồi

----

Nay nổi hứng viết liền hai chương

Mấy nàng muốn cái kết thế nào đây ? 

Một nhà ba người hạnh phúc

Hay hai người hai lối đi riêng biệt


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net