12. Như mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phải nhớ kỹ, chỉ cần thật sự yêu thích điều gì thì cậu nhất định có thể toả sáng.
Thích một người, cũng giống như thế.
Cho dù cuối cùng không thể ở bên nhau cũng không sao,
Bởi vì cậu sẽ thích chính bản thân mình đã vì người kia mà toả sáng."

| 《Crystal Sky of Yesterday》

-

Thế giới lại một lần nữa trở nên an tĩnh, tiếng côn trùng kêu mơ hồ ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng trong vẩy lên bức rèm tung bay lay động, khiến cho lòng người không yên.

Vương Nhất Bác đột nhiên không dám nhúc nhích.

Tiêu Chiến nói vậy, có phải là giống như cậu đang nghĩ hay không?

Vương Nhất Bác cảm thấy vành tai mình nóng hổi đỏ lên, nhưng ánh mắt lập tức liền tan rã, có chút lo được lo mất.

Nhỡ đâu Tiêu Chiến phát hiện bản thân chỉ động lòng trước Vương Nhất Bác phiên bản Lam Vong Cơ thì sao?

Giống như cậu vẫn tự giễu, mình chỉ là thế thân của Lam Vong Cơ.

Vương Nhất Bác không ngốc đến nỗi vội vàng mù quáng đưa ra một kết luận tràn ngập tính lãng mạn. Tiêu Chiến đi Nhật với người khác, cậu để ý, sau khi giải thích xong anh vẫn tiếp tục đi Nhật với người khác, như vậy cậu sẽ không để ý nữa sao?

Nhưng vẫn là câu nói kia, Tiêu Chiến không có nghĩa vụ vì cậu làm ra bất cứ chuyện gì.

Vương Nhất Bác bỗng nhiên không muốn tiếp tục đề tài này, giống như chân trần chạm tới mặt băng, lướt qua đã chịu không được.

Cho nên thiếu niên đổi lại dáng vẻ tươi cười, hàm răng trắng viết đầy hai chữ vui vẻ. Thế giới của người trưởng thành rất chật chội, không có quá nhiều không gian cho cảm xúc đặt chân.

Tuỳ hứng một chút thì có thể, quá nhiều liền trở nên vô nghĩa.

"Không có gì." Vương Nhất Bác nhún nhún vai, "Thuận buồm xuôi gió, đi chơi vui vẻ, Chiến ca."

Tiêu Chiến cười khổ một tiếng, Vương Nhất Bác đang cười, như vậy nghĩa là không đúng, cậu vẫn không bỏ xuống được tảng đá trong lòng.

Nhưng không liên quan, Tiêu Chiến không phải người thích truy đuổi lợi ích trước mắt. Hiện giờ cái bóng của Vương Nhất Bác và Lam Vong Cơ chồng chất lên nhau, mà ở phương diện tình cảm anh là người có bệnh thích sạch sẽ, tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Tiêu Chiến chồm người qua, bắt lấy cái cằm Vương Nhất Bác rồi dán môi lên, nụ hôn này vừa dịu dàng lại cẩn thận, hoàn toàn không mang theo chút tình sắc nào.

Vương Nhất Bác khẽ trừng to đôi đồng tử, lông mi run rẩy, lại chậm rãi nhắm mắt đầu hàng, cùng nam nhân răng môi lưu luyến.

Lại dễ dàng mềm lòng nữa rồi, nhưng Vương Nhất Bác không vội, ít nhất giờ phút này vẫn còn có thể ôm hôn anh.

Cậu không ngại, yêu Tiêu Chiến không phải chuyện gì mất mặt.

"Em chờ anh."

-

Mùa hè trên núi không khiến cho người ta ngộp thở như dưới đồng bằng, gió nồm nam như một dòng nước mát chảy qua, ruộng cỏ đuôi chó nhẹ nhàng dập dờn lay động.

Sắp sát thanh rồi.

Giờ nghỉ giải lao ở phim trường, tiếng ngâm nga tràn ra khỏi miệng đều là những khúc tình ca thảm não, thời gian giống như bật tốc độ x2, mùi vị luyến tiếc mấy ngày nay đặc biệt đậm.

Có người đặt bút viết "Vương Tiêu", Vương Nhất Bác liền trả lại một tờ giấy viết đầy hai chữ Tiêu Chiến.

Bên trong nét mực đều là tình, chỉ vẻn vẹn một cái tên đã thổ lộ hết bách chuyển thiên hồi, yêu thương nồng liệt.

Thời gian trôi qua thật mau, rèm buông đèn tắt, khúc tàn tiệc tan, sau đó liền không có cách nào quang minh chính đại mà ở bên nhau được nữa. Trời cao cũng không ban cho nhiều thêm mười phút, để bọn họ có thể tiếp tục lẳng lặng ôm nhau như thế này.

Vương Nhất Bác ngửa đầu, hầu kết lặng lẽ nuốt xuống, lại không nuốt được giọt nước đang chực trào ra khoé mắt.

Cảnh này Tiểu Mễ đang dùng bông phấn dặm lại lớp hoá trang cho Vương Nhất Bác đều thấy được. Cô thật sự không đành lòng, nhưng liếc mắt nhìn Tiêu Chiến ngồi bên cạnh cuối cùng cũng chỉ có thể im lặng.

Tiểu Mễ biết, Vương Nhất Bác cũng không muốn để Tiêu Chiến trông thấy.

Đảo mắt đã tới cảnh quay cuối cùng, Ngụy Vô Tiện và tiên môn bách gia chém giết, hại lầm sư tỷ Giang Yếm Ly.

Đoàn làm phim đã chuẩn bị hoa tươi cho buổi sát thanh xong, ngoại trừ nhân viên điều khiển dây treo thì tất cả mọi người đều thả lỏng, trong thả lỏng còn có chút buồn vô cớ. Giống như huân hương yếu ớt không dễ dàng phát hiện, không thể nhìn thấy, nhưng lại tràn ngập thẩm thấu mỗi một góc của phim trường, người ta có thể cảm giác được nó trong bầu không khí.

Vì phải đợi cho đến bình minh, hôm nay mọi người lại quay xuyên đêm, bọn họ không nhớ phân cảnh đã được quay trong bao lâu, chỉ cảm thấy sự chờ đợi này dài vô tận.

Đoạn này không cần bắt giữ hình ảnh của Lam Vong Cơ quá nhiều, Vương Nhất Bác cùng với mọi người lui về sau bức phông xanh, nhìn Tiêu Chiến khóc đến hốc mắt đau nhức, tê tâm liệt phế.

Không biết đã bao lâu rồi anh chưa được khóc tận tình đến thế.

Tình của Tiêu Chiến như nước như mây, trong xương cốt lại là sắt là thép. Loại cốt cách này, một ngày nào đó cũng sẽ uốn cong sao? Thời điểm nó bị uốn cong sẽ là quang cảnh thảm liệt đến cỡ nào?

Nước mắt của đối phươmg toàn bộ đánh vào cõi lòng Vương Nhất Bác, cũng thấm đến tận đáy mắt.

Tiêu Chiến ôm Tuyên Lộ khóc rống, cậu đứng sau máy giám thị lẳng lặng nhìn xem, chờ sau khi lấy lại tinh thần, sờ lên mặt đã là một mảnh ẩm ướt.

Cảm nhận những gì anh cảm nhận.

Mạch anh đập, tâm em liền động.

Anh an vui, em cũng cảm thấy mình được cứu rỗi.

-

Ký ức như đèn kéo quân lần nữa tái hiện trước mắt, bọn họ ôm hoa ngồi trên mái nhà, ngón tay chỉ về phía ngôi sao Thiên Lang sáng nhất giữa bầu trời đêm, hò hét hô "A Lệnh, tiến lên!" để chúc cho tiền đồ của bộ tác phẩm mà mình dành hết tâm huyết có thể xán lạn bằng phẳng.

Bọn họ bắt tay, chụp ảnh chung với từng nhân viên công tác và các diễn viên, giờ này khắc này không phân chia địa vị danh tiếng lớn nhỏ, ai nấy đều tràn ngập hy vọng mà nói cho đối phương biết: "Chúng ta sát thanh rồi!"

Chúng ta nhất định phải trịnh trọng nói lời tạm biệt, bởi vì điều này rất quan trọng, chỉ cần đủ thành tâm, lần kế tiếp sẽ thật sự có thể gặp lại nhau.

A Thông cũng chính thức sập nguồn, có liên quan gì cậu ta đâu, vậy mà khóc đến mức máy quay còn cầm không vững.

Giờ phút đó A Thông có lẽ còn không biết, những thứ mà cậu ta ghi lại chính là bảo tàng cố sự của một chuyện tình.

Tiêu Chiến yên lặng một hồi, thân thể thon dài chống đất ngồi lên, nước mắt đã sớm thu lại nhưng ánh mắt lại trống rỗng. Nam nhân bình tĩnh nhìn quanh, ký ức cơ bắp vì Ngụy Vô Tiện mà dưỡng thành tạo cho Tiêu Chiến thói quen thời thời khắc khắc mang theo ý cười trên mặt.

Mà lúc này, Vương Nhất Bác lại nhao nhao trên nhảy dưới đánh ở trước mặt anh, rất không thành thật. Vì để cho nước mắt không rơi xuống, Tiêu Chiến vẫn luôn mím môi không nói gì.

"...anh nhảy lên phía trước, rồi em nhìn anh một lúc, sau đó mới @#¥%......&, xoạt xoạt nhảy qua vạch một đao, sau đó mới thêm một kiếm...rồi lại @&^!%......"

Diễn tả một hồi cuối cùng lại thật sự ra tay, Tiêu Chiến bị chọc cho phì cười, khóe mắt gạt ra nước mắt, lại tức tốc nhổm dậy muốn đuổi đánh Vương Nhất Bác.

"...Tư thế này thật sự là xấu quá."

"Chiến ca, nhìn nè, thấy em có đẹp trai không?"

"Quá đẹp rồi Vương Nhất Bác!"

"Cũng may anh còn có hiệu ứng, đến lúc đó hắc vụ quấn quanh, ngầu chết luôn ấy, em không được thêm hiệu ứng gì cả..."

Tất cả hình ảnh cực tốc lùi lại, hoá ra trong mùa hè chân tình thực cảm này, chỉ cần vô ý nhìn quanh thì sẽ phát hiện đâu đâu cũng là phong cảnh động lòng, mỗi một thước phim đều mỹ lệ.

Nếu như tình yêu là một bãi biển, vậy sóng của anh đã xâm lấn, hỗn độn tiến vào từng hạt cát vàng, mài đến đáy lòng em run rẩy, đau nhức.

Nhưng em không hỏi sóng này từ nơi nào đến, giống như em yêu anh, là không cần hỏi lý do.

Khúc tận trần tình, khúc tận, người không tan.

-

Vương Nhất Bác lên máy bay trước.

Cậu chịu không nổi, sợ chờ lâu thêm một giây sẽ không nỡ, đi không được nữa.

Chuyến bay hướng về Bắc Kinh hôm nay nặng trình trịch, giống như toàn bộ trọng lượng trên thế giới đều đặt lên hai vai. Lần đầu tiên trong đời, Vương Nhất Bác cảm thấy mình kỳ thật không muốn làm việc.

Hai người đều rất rõ ràng, lần sau gặp lại không biết là khi nào, cho dù mộng đẹp chung quy cũng phải tỉnh, mặc dù Tiêu Chiến đã từng hứa hẹn: sau khi tỉnh mộng, thứ thuộc về chúng ta chắc chắn vẫn sẽ ở lại bên cạnh ta.

Nhưng thời gian đối với Vương Nhất Bác mà nói chẳng có gì biến hoá, hiện giờ đang phải vội vàng đi đến địa điểm tổ chức sự kiện của Tiffany, cậu ngồi trên máy bay vẫn một mực suy nghĩ: Thời tiết Tokyo hôm nay thế nào? Ở Nhật Bản còn có gió hè không?

Phim bị leak ra rồi, anh trước sau vẫn đẹp như vậy, Hạ tỷ gọi điện bảo em không cần để ý những lời ồn ào trên mạng, còn đảm bảo thành phẩm sau cùng Lam Vong Cơ sẽ đặc biệt đẹp trai.

Em mới không thèm để ý đâu, vẻ đẹp trai của em là do Tiêu lão sư kiểm chứng đó, người ngoài làm sao tác động được có đúng không?

À phải, em vừa nhận lồng tiếng cho phim mới, chuyện kể về hoạ sĩ vẽ truyện tranh và phi công, em lập tức liền nghĩ đến chúng ta.

Tiêu Chiến, em rất nhớ anh.

Mặc dù đã tự dặn lòng là phải nguôi ngoai đi thôi, nhưng không hiểu sao tàn dư vẫn cứ vang vọng trong đầu, tất cả đều là thanh âm của anh.

-

Bắc Kinh, studio 729.

"Tô lão sư có nghe nói gì chưa?"

"Chuyện gì?"

"Phim Crystal Sky of Yesterday không phải anh lồng tiếng cho vai nam chính Đồ Tiểu Ý sao? Anh đoán xem lần này là ai nhận phối âm cho Tề Cảnh Hiên."

"Ai vậy?"

"Vương Nhất Bác!"

"Hả?" Một ngụm nước trong miệng Tô Thượng Khanh kém chút phun ra ngoài, "Là, là cái cậu minh tinh đó ấy hả?"

"Đúng! Hơn nữa nghe nói nhân vật này là cậu ta chủ động muốn nhận. Bên phía sản xuất sướng đến phát rồ rồi, định đem tên Vương Nhất Bác đặt ở trên đầu ấy, cái gì mà khách mời đặc biệt...bảo dù sao người ta cũng là minh tinh."

"...uây, thế cậu ta có biết nội dung phim này là nam chính và nam hai thầm mến lẫn nhau nhưng kết cục lại không thành không vậy?"

-

"Vất vả rồi, cậu lái xe trở về đi."

Bên ngoài cửa xe, Vương Nhất Bác cúi người nói với Tiểu Tống: "Đi đường cẩn thận."

"Không cần đưa anh đến Kim Mậu Phủ sao ca? Rồi làm sao anh về nhà?" Tiểu Tống thò đầu ra hỏi.

Vương Nhất Bác nhấp môi, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Có người tới đón."

"Ò, vậy..." Tiểu Tống không hiểu ra sao, "Hoạt động BMW ngày kia phải bay đi Thượng Hải, lúc đó em tới đón anh, nghỉ ngơi thật tốt nha."

Đuôi khói ô tô bay lên mang theo chút bụi bặm, Vương Nhất Bác mặc áo trắng ngắn tay, một bên vai mang hai cái túi, tay đút túi quần. Bài hát đang vang lên trong tai nghe có tên《Nếu em là một khúc ca》

Nếu là một khúc ca,
Em sẽ tình nguyện bảo vệ bí mật của anh

Mặt trời cuối hè thỉnh thoảng giấu mặt sau đám mây, giống như đang chơi trốn tìm, ánh nắng lúc có lúc không, Vương Nhất Bác cứ như vậy mà chậm rãi đi đường.

Trong vòng tay em, anh có thể thoả sức là chính mình
Chúng ta có thể điên cuồng, ướt đẫm mồ hôi, thậm chí là yếu ớt...

Cậu bước đi rất chắc chắn, khoé miệng mang cười, tiếng lốp xe ma sát mặt đường dần dần đến gần. Vương Nhất Bác xoay đầu nhìn lại, chân trời nổi lên một trận gió.

Em là nhà, cũng là người bạn đồng hành trên suốt đoạn đường anh đi
Là chiếc hộp không thường được anh mở ra,
nhưng vẫn vĩnh viễn lặng yên chờ đợi

Ô tô dừng lại ngay bên cạnh, cửa xe chậm rãi hạ xuống, để lộ ra một đôi mắt mang theo thu thuỷ, ý cười doanh doanh, đoán chừng còn nhẹ hơn cả gió.

Hoàn toàn giống như trước đây.

Vẫn là gương mặt mà cậu mong nhớ ngày đêm, tựa hồ bọn họ chỉ mới nói tạm biệt hôm qua thôi vậy.

"Lên xe."

Nụ cười của Vương Nhất Bác rực rỡ như mặt trời ở sau lưng, cậu đưa tay mở cửa xe, ngồi vào ghế sau.

Tiêu Chiến duỗi tay câu lấy gáy người ngồi bên cạnh, nụ hôn tinh mịn rơi xuống, ánh nắng bắn vào kính xe, dát lên người bọn họ một tầng vàng kim nhàn nhạt.

Vương Nhất Bác giật mình lùi lại một chút, nhìn về phía Tiểu Lưu ngồi trên ghế lái.

"Không sao." Tiêu Chiến lại xoay mặt cậu qua bên này.

"Khụ, chào Vương ca." Tiểu Lưu vội vàng thu hồi tầm mắt, một mặt cười ngốc: "Bây giờ em là phụ tá chuyên trách của Chiến ca rồi, ha ha, không...không sao đâu."

"Lịch trình ngày mốt là gì?"

"BMW Carnival, anh thì sao?"

"GXG x Warrior, tiểu Lưu, về Kim Mậu Phủ."

Vương Nhất Bác trợn tròn mắt.

"Sau này chúng ta chính là hàng xóm rồi, chỉ giáo nhiều hơn nha lão Vương." Đuôi mắt cười càng thêm hẹp dài, vô hạn nhu tình, vỡ thành ngàn vạn tinh hà nóng hổi.

Nếu như em là một ca khúc,
Vậy đó sẽ là một khúc hát rất yêu anh.

***

Lời tác giả: ngày 15 tháng 9, trạng thái của ggdd ở sự kiện BMW và Warrior chính là dáng vẻ được tình yêu tưới nhuần.

@floral38: Cho bạn nào không biết thì nhà của gg và dd ở Bắc Kinh đều nằm trong khu Kim Mậu Phủ, mình đang trong trạng thái không tốt cho lắm nên là làm đi làm lại chương này vẫn không ưng, mọi người thông cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net