9. Venus

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu, nó sẽ xuôi theo huyết dịch toàn thân, làm cho mỗi một bộ phận trên cơ thể phát huy gấp đôi công suất. Ánh sáng trong con ngươi của người đang yêu có thể làm chim ưng hoa mắt; đôi tai của người đang yêu có thể nghe được tiếng động nhỏ nhất trên đời.

| Shakespeare

-

Tháng 7.

Trong văn hoá phương Tây, 7 là một con số có ma lực.

Ngày 29, Bắc Kinh, studio BAZAAR.

Nhân viên công tác tới tới lui lui, Tiêu Chiến đã trang điểm làm tóc xong, tuy nói rất khó có thể lập tức khôi phục lại trạng thái của người hiện đại, nhưng bởi vì chủ đề quay chụp của bọn họ hôm nay chính là thuỷ phong đại phiến, vẫn cần nối tóc một chút, chỉ là không dài như lúc đóng phim.

Nhàm chán chờ đợi hồi lâu, ánh mắt nam nhân tự nhiên rơi trên người Vương Nhất Bác.

Cậu đang an tĩnh đứng im để cho stylist chỉnh lý lại tóc tai. Bởi vì cách biệt chiều cao, Vương Nhất Bác có hơi uốn gối, thấp người xuống một chút để cho đối phương thuận tiện làm việc.

Hôm nay mắt cậu có chút khó chịu, trầm thấp buông thõng, nhìn không ra biểu lộ. Mấy sợi tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng cọ vào sườn mặt, vải vóc trắng tinh như có như không treo ở trên người, phác hoạ ra một đôi xương bướm tinh xảo phía sau lưng.

Không hề nói đùa, Tiêu Chiến vừa nhìn liền lạc vào mê chướng.

"Venus." Anh nghe thấy chính mình thì thầm thốt ra.

Vương Nhất Bác hơi động, cậu mơ hồ nghe thấy Tiêu Chiến nói ra một từ tiếng Anh, thế nên liền quay đầu lại để xác nhận. Tiêu Chiến ngược lại chỉ lắc lắc đầu, còn nhịn không được mà nâng mũi chân nhấc vạt váy của cậu lên, rất giống một tên lưu manh.

Vương Nhất Bác ngây người mấy giây, khuôn mặt nóng bừng, sự tiếp cận của Tiêu Chiến lúc này quá mức khiến cho người ta suy nghĩ lung tung.

Bởi vì yêu cầu tạo hình cho nên bọn họ đều không mang giày, bàn chân mang theo nhiệt độ kia dường như muốn chui càng sâu vào trong, thế là Vương Nhất Bác vô thức nhích eo tránh né.

Cậu không hề biết, động tác này càng làm cho mình trông như một mỹ nhân băng lãnh bị đùa bỡn.

"Anh vẩy váy em làm gì?"

Cặp mắt đa tình mê người lại trưng ra vẻ vô tội, tựa hồ rất bất ngờ trước câu hỏi này, nhưng sau đó Tiêu Chiến lại lập tức bại lộ bản tính, khe khẽ cười một tiếng.

"Không có gì, xác nhận giới tính một chút."

Vương Nhất Bác trừng to hai mắt, còn dùng ống tay áo đánh anh một cái, bởi vì cậu đã nhận ra thứ ánh sáng không tầm thường loé lên trong mắt đối phương.

Bình thường phỏng vấn Tiêu Chiến đều dùng khuỷu tay nhắc Vương Nhất Bác nhìn vào ống kính, vậy mà hiện tại lại ngang nhiên đùa giỡn cậu ngay giữa hậu trường chụp ảnh như thế này?

Tầm mắt vướng tay thợ trang điểm, Vương Nhất Bác không thấy được tình huống chung quanh. Bất quá cậu đoán là không có máy quay, bằng không Tiêu Chiến làm sao có thể lớn mật như vậy.

Venus, vị thần tình yêu và sắc đẹp.

Đối với một người học nghệ thuật, đây là lời ca ngợi tối cao, đáng tiếc, Vương Nhất Bác lại nghe không hiểu.

-

Ban đêm, ở phòng chờ chuyến bay đi từ Bắc Kinh đến Quý Dương, Tiểu Lưu và Tiểu Tống không hẹn mà gặp, bất đắc dĩ trao đổi một nụ cười khổ.

"Cậu cũng đến đổi vé à?"

"Đúng vậy, phiền muốn chết..."

"Anh tôi bên này cũng thế, bảo tôi đem chỗ ngồi đổi thành vị trí bên cạnh anh nhà cậu, tôi còn đang nghĩ chỗ đó phong cảnh đẹp hơn hay là làm sao..."

Phi trường quốc tế cổng A, một đôi bích nhân xuất hiện ở cửa ra vào trước sự truy đuổi của người hâm mộ.

Nam nhân đi trước dáng dấp khá cao, vóc người thon dài, áo Gucci trắng quần jeans đen, một tay tuỳ ý nhét vào trong quần, mái tóc tạo hình cho buổi chụp tại BAZZAR còn chưa kịp chỉnh lý, có mấy sợi nhỏ bung ra, bên dưới cặp mắt thâm thuý ẩn ẩn lộ vẻ bất cần, mười phần có phong phạm đại lão nhã nhặn.

Lớp khẩu trang đen cũng che không được khung xương mặt tinh xảo của anh.

Sau lưng tầm mười bước là thiếu niên đang cúi đầu chơi di động, quần áo gần như phối hợp với người đằng trước, chỉ bất quá là mang thêm mũ, cả khuôn mặt giấu dưới vành mũ và khẩu trang.

Không cùng ai trò chuyện, cũng không cùng fan chào hỏi.

Đi vào thông đạo máy bay, nam nhân đằng trước tựa hồ mỗi bước đều đang cẩn thận đợi thiếu niên phía sau cùng lên đến, trong ánh mắt nồng đậm ý muốn bảo hộ, súng ống dài ngắn của các master-fansite dĩ nhiên không bỏ sót chi tiết nào.

Chỉ có hai người lòng mang buồn bực chính là Tiểu Lưu và Tiểu Tống, trong tay mang theo một đống quà vặt.

Khoai tây chiên bao bì xanh lục cùng với Starbucks - đều là hai vị ca ca tốt của bọn họ từ Trường Sa và Thượng Hải đem tới để trao đổi khẩu phần lương thực với nhau, khách sáo khỏi bàn.

Tới thì tới đi, còn mang thức ăn theo để làm gì...

Nặng muốn chết.

-

Trong khoang hạng nhất.

"Quý hành khách có cần gọi nước không ạ?" Tiếp viên duyên dáng treo lên nụ cười ngọt ngào.

"Cho tôi một chai Perrier."

"Vâng."

Đứa nhỏ bên cạnh còn đang miệt mài chơi game, Tiêu Chiến không tháo khẩu trang xuống, mắt liếc sang Vương Nhất Bác, lại nhìn thẳng, xoay đầu qua ngó một chút, lại nhìn thẳng...

"Vương Nhất Bác..." Anh kéo dài giọng.

Con mắt nam hài chằm chặp nhìn vào màn hình: "Em sắp chết rồi đây này, đợi chút!"

Bất chợt, một bàn tay với khớp xương rõ ràng chắn trước mặt cậu, nhẹ nhàng linh hoạt đoạt lấy di động.

"Uây!" Vương Nhất Bác kháng nghị.

"Đừng làm rộn." Tiêu Chiến đặt di động sang một bên, còn tỉ mỉ giúp cậu cắm sạc.

"Thế nào..."

Tiêu Chiến nhắm mắt dưỡng thần: "Không có gì, đừng chơi nữa, ngồi với anh một lát."

"Anh muốn chơi cái gì?" Vương Nhất Bác cười hì hì, dán sát người sang.

"Không chơi gì cả."

"Ò..."

Vương Nhất Bác chớp mắt nhìn Tiêu Chiến, tuỳ ý dùng ánh mắt miêu tả hình dáng của nam nhân. Cái trán xinh đẹp, lông mi rậm dài, sống mũi rất cao...cậu nhịn không được mà góp tới càng gần, tư thế thoạt nhìn giống như làm nũng dựa vào đùi anh.

Phía trước bọn họ không có người khác, sau lưng cách mấy hàng ghế mới là chỗ ngồi của trợ lý.

"Làm gì một hai phải đổi chuyến bay? Không phải mới từ Đông Kinh chụp ảnh về à, nghỉ ngơi một đêm rồi đi không được sao?" Tiêu Chiến ôn nhu mở miệng, ngữ khí hoàn không mang theo trách cứ.

"Dù sao cũng không có việc gì" Vương Nhất Bác vẫn như cũ nằm trên đùi anh, nhỏ giọng nói: "Không phải anh cũng từ Thượng Hải bay thẳng đến đây sao?"

Bọn họ đều biết bay đến Quý Dương có nghĩa là sắp đóng máy, nhưng giai đoạn dính nhau của cả hai dường như chỉ mới bắt đầu. Vương Nhất Bác lịch trình dày đặc, phần diễn trong tổ của Tiêu Chiến lại nặng nề, thời gian chung đụng thì ít, xa cách thì nhiều, đó cũng là trạng thái bình thường.

Xét theo thời gian, lần này đi đến Quý Dương tựa hồ là "tuần trăng mật", cho nên bằng giá nào Vương Nhất Bác cũng phải bay cùng một chuyến với ca ca.

"Công ty sắp xếp lịch trình cho em dày thật đấy." Tiêu Chiến cười khổ, đây là lần đầu tiên anh nhắc tới công ty cậu.

"Cũng tạm" Vương Nhất Bác nghe nhưng không hề để tâm, "Em quen rồi."

Vương Nhất Bác ra mắt ở Hàn, hành trình dày đặc đối với cậu mà nói đã sớm quen thuộc như chuyện uống nước ăn cơm, thậm chí còn cảm thấy quy luật làm việc trong nước dễ chịu hơn chút.

Còn nhớ năm đó ở Hàn Quốc, tần suất luyện tập - ghi âm - thu hình - biểu diễn cực kỳ biến thái, mỗi ngày luyện đến rạng sáng bốn giờ, thời gian vẫn không đủ dùng.

Vương Nhất Bác không khỏi rùng mình một cái.

"Kỳ thật công ty của em rất tốt" Cậu híp mắt, cọ cọ lên đùi nam nhân, giọng nói bình thản không gợn sóng, "Chia doanh thu coi như tạm ổn, nghệ sĩ muốn nhập cổ phần cũng tương đối dễ dàng, còn có phúc lợi..."

"Phúc lợi?"

"Ừm, di động hay thiết bị điện tử bọn em dùng đều là công ty cung cấp, xưa nay chưa bao giờ phải tự mua những thứ đó."

"Nghe cũng không tệ..."

Tiêu Chiến mím môi không nói, mặc cho fan hâm mộ một mực tiếc rèn sắt không thành thép, chê đoàn đội Nhạc Hoa ngu xuẩn. Nhưng bọn họ là người ngoài ngành nên không rõ, tốt xấu gì Vương Nhất Bác cũng xem như nghệ sĩ top đầu của công ty, kỳ thật vẫn được bảo hộ tương đối tốt.

Cậu và Lý Vấn Hàn thuộc lớp nghệ nhân ra mắt đầu tiên, có ý nghĩa rất đặc thù, không khỏi đối với công ty có tình cảm nhiều hơn chút.

Nhạc Hoa trong lòng Vương Nhất Bác là tồn tại rất mâu thuẫn, giống như phụ huynh sớm chiều ở chung nhưng tính cách lại không hoàn mỹ lắm.

Cậu biết khuyết điểm của cha mẹ mình, nhưng cậu sẽ không nói ra nói vào.

Tiêu Chiến dùng ngón tay thon dài vuốt ve tóc Vương Nhất Bác, nhàn nhạt quấn mấy vòng quanh sợi tóc sẫm màu mềm mại.

"Hay là tìm gì nghe đi" Tiêu Chiến cúi đầu nói với Vương Nhất Bác, "Gần đây em đang nghe nhạc của ai?"

"Bon Jovi." Nam hài thoải mái đáp, mí mắt cũng không nhấc.

"Có bài nào nhu hoà chút không, thích hợp cho người già nghe ấy?"

Vương Nhất Bác lầm bầm: "Cho anh xem playlist của em này."

Nói xong, Tiêu Chiến cũng cầm đi động của Vương Nhất Bác qua, hai người đồng thời giải khoá màn hình, mở app, trao đổi playlist cho nhau xem.

Tiêu Chiến đảo mắt nhìn một lượt.

Candy Shop(BigJerr Trap Remix)
Realligator
Bounce
Freek-a-Leek
College Drop
...

Tất cả đều là Hip-pop hoặc nhạc nền dùng để luyện nhảy, mặt đều đen thành đáy nồi.

Mà bên kia Vương Nhất Bác cũng đang xem danh sách ca sĩ Tiêu Chiến thường hay nghe.

Tôn Yến Tư
Lưu Nhược Anh
Ôn Lam
Lý Khắc Cần
Dương Thiên Hoa
...

Hai người trầm mặc không nói lời nào, tràng diện lần nữa trở nên có chút xấu hổ. Tiêu Chiến mặt không đổi sắc, lấy đi hai cái di động.

Một lát sau, Vương Nhất Bác lại ngẩng đầu lên nhìn anh.

"A, không cho em chơi điện thoại, anh lại lén lút lướt weibo?"

"Anh toàn xem hình của em."

"Xem mấy cái đó làm gì?"

"Không phải bình thường em thích gửi ảnh cho anh lắm à..."

Bất thình lình, Tiêu Chiến nhìn thấy một cái tag, #BQNT, anh khẽ giật mình ấn đi vào, mặc dù trong lòng đã đoán ra được chút ít.

Nhưng Tiêu Chiến càng xem càng cảm thấy...vi diệu.

Tất cả đều là ảnh preview lịch trình hoặc là sân bay của hai người, thậm chí còn có một ít video đã được biên tập, nhiệt độ còn rất cao.

"Ài, em nhìn xem" Tiêu Chiến còn đang lướt tiếp xuống dưới, con ngươi di chuyển liên tục, "Trời ạ, mấy người này cũng lợi hại quá rồi..."

Vương Nhất Bác cũng ngẩng đầu lên nhìn, lại không tỏ ra hứng thú cho lắm.

Lúc đó hai người đều có rất ít fan hâm mộ, cảm giác cấm kỵ bất quá chỉ là đôi chút, vừa khéo giống như thuốc trợ hứng.

Một loại tình thú.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu, dường như là rất buồn cười: "Anh thật sự không ngờ có người còn ghép cặp chúng ta ở ngoài đời."

Vương Nhất Bác không tiếp lời, đột nhiên nhớ tới Khang Văn, cùng với một số việc xảy ra trước kia ở Hàn Quốc.

Cậu cứ nằm yên như vậy ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên nổi lên tâm tư muốn quấy rối, bèn nhổm lên mổ vào môi Tiêu Chiến một ngụm, tốc độ cực nhanh.

Tiêu Chiến lấy làm kinh hãi, lập tức quay đầu lại nhìn Tiểu Tống và Tiểu Lưu đang làm gì, kết quả phát hiện hai tên nhóc kia còn đang chụm đầu xem video, hi hi ha ha cười nói, lúc này mới thấy yên tâm.

"Em chê rắc rối quá ít có phải không?" Tiêu Chiến nheo mắt, thấp giọng cảnh cáo, thanh âm lại êm tai đến mức khiến Vương Nhất Bác nổi da gà.

Cậu trưng ra dấu ngoặc nhỏ, để lộ hàm răng trắng bóng vừa giành được đại ngôn kem đánh răng, sau đó nhanh nhẹn vòng tay qua eo anh lấy lại di động, tiếp tục chơi game.

Đúng là con nít, Tiêu Chiến nghĩ thầm.

-

"Vương Nhất Bác" Một lát sau, Tiêu Chiến đắng chát mở miệng, dùng loại khẩu khí nửa đùa nửa thật mà hỏi cậu, "Em nói xem, nếu như có ngày chúng ta thật sự bị người khác phát hiện, vậy phải làm sao?"

Qua nửa ngày không có hồi âm, anh cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Vương Nhất Bác đã mang tai nghe lên, bắt đầu kịch liệt thao tác, âm thanh trong game lớn đến độ tràn cả ra ngoài.

Nam nhân bất đắc dĩ cười một tiếng, lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Tiêu Chiến thấy rất lạ, một khắc mở miệng vừa rồi, anh thật sự muốn nói cho Vương Nhất Bác biết ước định của mình với Đằng Tấn, nhưng bây giờ lại cảm thấy không có ý nghĩa.

Cậu không cần phải biết những thứ này.

Có một số việc, Tiêu Chiến muốn đứng chắn trước người Vương Nhất Bác.

***

Bất ngờ chưaaaaaaaa, I Know lại về lànggggg

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net