Chương 74: KẾT HÔN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến quen nhau được hai năm, cũng là hẹn hò được một năm.

Sau đó còn có rất nhiều năm, nhưng chỉ cần bọn họ cùng nhau, vô luận qua bao nhiêu lần đều là mới mẻ mà vui sướng.

Ăn xong bữa tiệc đêm giao thừa, Vương Nhất Bác trước tiên tắm rửa sạch sẽ, mặc áo thun của Tiêu Chiến vào, ngủ ở trên giường Tiêu Chiến, gối lên gối Tiêu Chiến, khắp toàn thân toàn bộ là khí tức của đối phương.

Không lâu sau, Tiêu Chiến cũng từ trong phòng tắm đi ra, vóc người anh quá mức cao to, thời điểm đứng ở bên giường cơ hồ che hết toàn bộ ánh đèn, vóc dáng Vương Nhất Bác chẳng hề nhỏ, chỉ là gầy, lại co rúc thân thể, giống như là lọt thỏm trong bóng dáng của anh.

Cậu vén chăn lên, ngửa đầu nhìn Tiêu Chiến, tựa hồ có hơi do dự, mà lại nghĩ đến ở trước mặt Tiêu Chiến cũng không có gì phải che giấu, vẫn là rất nghiêm túc mà mở miệng, "Em hiện tại quay bộ phim này, cảm giác trạng thái không quá tốt, bằng không đợi đến quay xong mới kết hôn, có được hay không?"

Cậu từ trước không nghĩ tới muốn cùng ai kết hôn, thậm chí ngay cả cùng một người ở cạnh nhau cũng chưa từng nghĩ đén. Hiện tại có Tiêu Chiến, lại muốn đem toàn bộ chính mình, không giữ lại gì mà giao cho đối phương. Có thể bây giờ còn chưa được, trong quá trình đóng phim, Vương Nhất Bác đem một phần của mình khóa lại, thay thành Cố Tuyết Văn, chỉ có chờ triệt để xong bộ phim này, mới có thể lại hoàn chỉnh là chính mình.

Tiêu Chiến không chút nào để ý, anh cúi người hôn trán Vương Nhất Bác một cái, làm bộ đùa giỡn mà nói: "Này đều không có gì quan trọng, chính là có một việc rất muốn hỏi Vương tiên sinh."

Vương Nhất Bác chống đỡ nửa người, ngồi ở trên giường, lộ ra hơn nửa cần cổ thon dài, da dẻ trắng như tuyết, cậu ngơ ngác, mới gật đầu một cái.

Tiêu Chiến cúi xuống càng thấp hơn, ghé vào bên người Vương Nhất Bác, hô hấp ấm áp toàn bộ rơi vào bên tai cậu, giống như đùa giỡn nói: "Xin hỏi Vương tiên sinh, ngủ với fan của mình, lại cùng đối phương cầu hôn, làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, có cảm tưởng gì?"

Vương Nhất Bác trải qua rất nhiều rèn luyện, đã sớm sẽ không dễ dàng vì những câu nói này mà đỏ mặt, cậu trấn định tự nhiên mà liếc Tiêu Chiến một cái, chậm rãi nói: "Không có gì phải nghĩ. Rất vui vẻ, hôm nay là ngày thứ nhất em trở thành vị hôn phu của Chiến ca, lại qua 3 phút liền là ngày thứ hai."

Tiêu Chiến so với cậu lớn tuổi hơn rất nhiều, da mặt cũng dày, nói cái gì cũng sẽ không thẹn thùng, trái lại đùa giỡn: "Vị hôn phu sao? Vậy anh là nên gọi idol Nhất Bác là chồng ha?"

Chỉ là đùa giỡn gọi "Chồng", đủ khiến Vương Nhất Bác mặt đỏ tới mang tai, tim đập nhanh hơn.

Đáng tiếc cũng không thể làm chuyện thân mật.

Ăn tết nghỉ ngơi mấy ngày, Vương Nhất Bác liền về đoàn tiếp tục đóng phim. Mà lúc này《 Tạm biệt, hoa hồng 》quay chụp gần như đến cuối.

Nhưng mà yêu cầu của Ngô Vân đối với diễn viên cũng không có thả lỏng, ngược lại là càng thêm nghiêm ngặt.

Cố Tuyết Văn sau khi biến mất, Trần Vân Sinh rất nhanh liền tra được toàn bộ hồ sơ của y từ nhỏ đến lớn. Y cũng không phải con ruột của vợ chồng Cố gia, phu nhân gặp nạn không thể mang thai, tuổi gần ba mươi vẫn không có con, vì vậy, bọn họ thông qua con đường đặc thù mua được một đứa trẻ, làm bộ là thân thích đưa tới, đứa trẻ kia chính là Cố Tuyết Văn.

Trần Vân Sinh suy đoán, năm đó Cố Tuyết Văn có thể thật sự ở trên núi lạc mất cha mẹ, sau sự việc kia, không ai quan tâm Cố Tuyết Văn, hắn liền bị người bắt cóc, cuối cùng bán cho Cố gia.

Sau khi thu nhận Cố Tuyết Văn, phu thê hai người đối với y yêu cầu nghiêm ngặt, mọi chuyện đều phải làm được tốt nhất, mà Cố Tuyết Văn học hành rất xuất sắc, chỉ là không hợp với trẻ con cùng tuổi, luôn là một người cô độc, thậm chí có một đoạn thời gian bệnh trầm cảm, đến bệnh viện khám qua. Nhưng chỉ là một đoạn từng trải rất ngắn ngủi, Cố tiên sinh sau khi biết ngay lập tức liền để Cố Tuyết Văn chuyển đến trường học mới.

Sau đó chính là một bước ngoặt khác trong đời Cố Tuyết Văn. Cố Tuyết Văn học lớp 11 nghỉ hè tham gia trại hè, ông bà Cố bị người giết hại ở trong nhà.

Trần Vân Sinh tỉ mỉ mà xem một lần hồ sơ vụ án lúc đó, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Đến khi trời tối, hắn lại xem hồ sơ vụ án giết người liên hoàn, rốt cuộc tìm được điểm quái dị.

Quá giống, thủ pháp của hai vụ án này, cái chết của vợ chồng Cố gia giống như là một loại phát tiết cùng thử nghiệm, vụ án giết người đầu tiên trong chuỗi liên hoàn này thủ pháp đã rất thành thục.

Trần Vân Sinh không cùng bất luận kẻ nào nói chuyện này, một mình đi đến nơi Cố Tuyết Văn ở, không tìm được đầu mối gì, liền tìm lão lãnh đạo xin hai chìa khóa nơi ở của hai vợ chồng kia khi còn sống, ở trong phòng Cố Tuyết Văn tìm thấy nhật ký của y.

Cố Tuyết Văn chỉ có một quyển nhật ký, ghi chép mọi chuyện của y từ chín tuổi đến lớp 11.

Bên trong tự thuật đứt quãng, thậm chí cũng không phải một cuốn hoàn chỉnh, mà là gắp rất nhiều tờ giấy nhỏ bị vò lại. Trần Vân Sinh đại khái có thể suy đoán ra chuyện xảy ra lúc đó. Năm đó Cố Tuyết Văn được người trong thôn dưới chân núi thu dưỡng, mà sau đó không lâu nữ nhân kia mang thai sinh tử, liền không muốn nuôi Cố Tuyết Văn, thuận thế là đem y bán cho vợ chồng Cố gia.

Cố Tuyết Văn xác thực có một đoạn thời gian sống rất tốt, cơ hồ khiến y quên mất bóng tối tuổi ấu thơ.

Cố tiên sinh mặt ngoài trông giống người, thực tế lại đối Cố Tuyết Văn tuổi nhỏ như vậy có hứng thú, đối với y táy máy tay chân. Bà Cố tuy rằng phát hiện từ lâu, mà bị vướng bận bởi bà không mang thai được, trước mặt chồng mình không hề có khí thế, trái lại cảm thấy thu dưỡng Cố Tuyết Văn là dẫn sói vào nhà, có lúc sẽ tận lực ngược đãi y.

Cố Tuyết Văn từng bước từng bước hướng vực sâu luân hãm.

Thời điểm Trần Vân Sinh nhìn những chữ viết kia không ngừng phát run. Hắn làm cảnh sát rất nhiều năm, biết được con người có thể ác đến trình độ nào, nhưng hắn không nghĩ tới những việc này sẽ phát sinh trên người Cố Tuyết Văn.

Cố Tuyết Văn không có cách nào thoát khỏi, y chỉ có nhẫn nại, chỉ có nhẫn nại, nhưng vẫn là nghĩ chờ lớn rồi, nhất định có thể rời khỏi nơi này, hết thảy đều sẽ tốt đẹp. Khi đó Cố Tuyết Văn dường như rất ngây thơ, bởi vì áp lực quá lớn, lại nghe giáo viên chủ nhiệm nói giáo y (bác sĩ trường học) rất biết khuyên nhủ học sinh, không nhịn được đi đến đó, thổ lộ một phần, chỉ nói tới bà Cố nghiêm khác và hay quở trách.

Giáo y kia xác thực rất ôn hòa, cũng rất biết khuyên người ta, bất quá hắn cũng sẽ không giữ bí mật, mà là rất nhanh đem tâm sự của Cố Tuyết Văn nói cho giáo viên chủ nhiệm, lại do giáo viên chủ nhiệm nói cho cha nuôi của y.

Lần kia Cố Tuyết Văn thiếu chút nữa bị đánh chết, bọn họ nguyên lai cũng không dự định thả cho y đi học, sau đó bị vướng mặt mũi, vẫn là thay Cố Tuyết Văn chuyển trường, nhưng mà quản lý càng thêm nghiêm khắc.

Lại lớn lên một chút, Cố Tuyết Văn chạy trốn một lần, bị cha nuôi bắt về.

Hắn đối Cố Tuyết Văn nói, đời này cũng đừng nghĩ chạy trốn khỏi mình.

Nhật ký tới đây ngưng lại, đại khái là Cố Tuyết Văn không cần tiếp tục dùng ghi chép phát tiết tình cảm.

Y có biện pháp hữu dụng hơn.

Trần Vân Sinh là tại nơi ở của cha ruột Cố Tuyết Văn tìm thấy y.

Lần này không giống, lá gan của Cố Tuyết Văn so với bất kỳ lần nào trong dĩ vãng cũng lớn hơn, cửa phòng chỉ khép hờ, thậm chí đều không đóng lại.

Trần Vân Sinh vừa đẩy cửa ra, mùi hôi thối dày đặc xông tới mặt, giống như là vào lò giết mổ.

Hắn giương mắt nhìn qua, Cố Tuyết Văn đứng ở trong một đống thịt vụn và hài cốt, quanh thân tràn đầy máu, đến gương mặt trắng như tuyết cũng nhiễm phải mấy giọt, y lại không để ý chút nào, nâng đôi môi, hướng Trần Vân Sinh nở nụ cười, tựa hồ cũng không ngoài ý muốn chuyện đối phương sẽ xuất hiện ở đây, "Đội trưởng đã tới chậm, em giết hắn rồi nha."

Bộ thi thể kia, hoặc nên nói là hài cốt, là thuộc về cha đẻ Cố Tuyết Văn.

Trần Vân Sinh không biết nên nói cái gì, trên thực tế hắn không lời nào để nói.

Cố Tuyết Văn ném lưỡi đao sắc bén xuống, lanh lảnh một tiếng, y chậm rãi xoay người, rất dễ dàng mà nói: "Rốt cục cũng làm xong. Người em vẫn luôn rất muốn giết chết chính là hắn, bất quá đối với em mà nói, chuyện muốn nhất, thích nhất, phải đặt ở cuối cùng mới vui vẻ nhất."

Trần Vân Sinh đại khái có thể đoán được nguyên nhân Cố Tuyết Văn làm như vậy, hắn tìm thấy một tấm hình cũ trong két sắt của người bị hại ở vụ án thứ ba. Năm đó ở trên Kỳ Linh Sơn, phú nhị đại kia nhìn trúng mẹ Cố Tuyết Văn, nàng rất xinh đẹp, thật giống đây chính là sai lầm lớn nhất, dẫn dụ đối phương phạm tội. Phú nhị đại mang Cố Tuyết Văn đi, ném ở trên núi, thừa dịp nàng đi tìm kiếm con trai mình cưỡng gian nàng. Hắn cũng không muốn ngồi tù, cũng nghĩ xong phương pháp, dùng tiền mua chuộc mỗi người ở đây, để bọn họ dùng dao cắt thịt mẹ Cố Tuyết Văn, chụp hình lại. Mà một đao cuối cùng kết thúc sinh mạn, là trượng phu của nàng đâm.

Hắn là nam nhân nhu nhược, mới bắt đầu cũng không nguyện ý, chỉ là tỉ tê van cầu phú nhị đại buông tha nhà mình, nhưng không có cách nào, phú nhị đại nói cho hắn biết, nếu như hắn không chịu đâm chết vợ mình, liền để hắn đồng thời đi cùng nàng. Nhưng nếu như hắn đồng ý đâm một nhát, không chỉ không chết, còn nhận được một số tiền lớn, có thể tái giá với một người vợ xinh đẹp, sinh một đứa con đẹp đẽ, cuộc sống sau này chỉ sẽ tốt hơn.

Hắn đồng ý.

Nhưng là từ đầu tới đuôi đều không người nào biết, nàng đã tìm được con trai mình, đem Cố Tuyết Văn giấu ở bên trong một đống cỏ.

Cố Tuyết Văn bên trong nhật ký hình dung rằng cái đống cỏ kia rất giống vòng tay của mẹ.

Trần Vân Sinh cũng không sợ Cố Tuyết Văn như vậy, cho dù y giết rất nhiều người, trên tay dính đầy máu, vẫn là đi tới trước mặt Cố Tuyết Văn, nhẹ giọng hỏi y: "Không sao, vậy em bây giờ sẽ không sợ nữa rồi?"

Cha ruột Cố Tuyết Văn không chỉ có một chuyện ác này, còn có một lần. Cố Tuyết Văn trốn đi, đi tìm hắn, nhưng nam nhân nhu nhược đã cưới vợ sinh con, hắn hiện tại sống rất tốt, không muốn cũng không dám nhắc lại chuyện đáng sợ trước kia, suốt đêm đưa Cố Tuyết Văn đi.

Cố Tuyết Văn nghiêng đầu, dường như rất ngây thơ, "Đội trưởng nhìn thấy nhật ký của em sao? Em biết, anh sẽ thấy lễ vật em đưa cho anh."

Y giống như là đứa trẻ, liền vội vã mà hỏi: "Đội trưởng tội nghiệp em sao? Em cũng cảm thấy em rất đáng thương."

Trần Vân Sinh lắc đầu một cái, hắn tựa hồ là muốn ôm Cố Tuyết Văn, nhưng do dự, chỉ nói là: "Không có, tiểu Cố rất lợi hại."

Cố Tuyết Văn bỗng nhiên không cười nữa, "Từ lúc bắt đầu giết chết người thứ, em chính là vì vui sướng của mình thôi."

Y không nghĩ làm sao mới có thể cẩn thận mà sống sót, mà là nghĩ trước khi đi về địa ngục tìm thêm chút vui sướng.

Cố Tuyết Văn giơ tay ôm lấy Trần Vân Sinh, thân thể y rất lạnh, đối phương lại thật ấm áp, y thỏa mãn mà thở dài, nói tiếp: "Bọn họ đều chết sạch rồi, sau này sẽ không có thêm vui vẻ gì nữa, em cũng nên kết thúc đoạn nhân sinh này."

Y rất không nỡ Trần Vân Sinh, vừa nghĩ tới phải rời khỏi đối phương, cái chết tựa hồ cũng không đáng để vui vẻ như vậy nữa. Khoảng chừng là vì y đời này chưa từng gặp một người tốt, một chuyện tốt nào, cho nên sau khi gặp Trần Vân Sinh, liền rất lưu luyến đối phương.

Đáng tiếc người này không phải của y.

Trong nháy mắt, Trần Vân Sinh cơ hồ cho là Cố Tuyết Văn đã buông bỏ chuyện trước đây.

Mãi đến tận khi bên tai vang lên một tiếng súng, máu me tung tóe, nhiễm đỏ nửa bên mặt.

Trần Vân Sinh nghe thấy Cố Tuyết Văn nói câu nói sau cùng là, "Rõ ràng rất yêu thích đội trưởng... Thế nhưng, không có sau này nữa rồi."

Trước khi chết, Cố Tuyết Văn cũng nghĩ tới y và mẹ đã làm sai điều gì, mới có thể từng bước từng bước biến thành dáng vẻ hiện tại.

Hình như cái gì đều không sai, mà hình như cái gì cũng sai rồi.

Y nghĩ ra rồi, bọn họ sai ở chỗ sinh ra là hoa hồng.

Bất quá bây giờ có thể nói tạm biệt.

《 Tạm biệt, hoa hồng 》chính thức hơ khô thẻ tre, sau khi diễn xong đoạn này, Vương Nhất Bác đại khái ba ngày cũng không thể hoãn trở lại, sau đó vẫn là Tiêu Chiến ôm cậu, hôn cậu, mới khiến cho Vương Nhất Bác thoát ra.

Quay xong bộ phim này, Vương Nhất Bác nghỉ ngơi hơn nửa tháng, lại đến《 Bạch kình》sắp chiếu phim. Tôn Hoài Quân gọi điện thoại nói với Vương Nhất Bác rất coi trọng lần chiếu phim này, đã diễn suốt một hồi đều không thể không đi được.

Vương Nhất Bác cúp điện thoại, nhắn tin cho Tiêu Chiến.

Cậu nói: "Chiến ca, chúng ta ngày mai kết hôn đi."

Thời gian vội vàng, nhất định là không kịp cử hành hôn lễ, bất quá là có thể lĩnh giấy chứng nhận trước.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến hai người không vội vã, ngược lại là Tiêu gia gia gấp đến độ gần một buổi tối không ngủ, ngày hôm sau buổi sáng sớm liền gọi bọn họ rời giường đi cục dân chính xếp hàng.

Hai thanh niên dinh dính nhơm nhớp, chán chán ngán ngán mà kéo đến gần buổi trưa mới đi.

Ngày hôm nay tựa hồ là ngày tháng tốt, có rất nhiều kết hôn người, tới gần buổi trưa còn có người đang xếp hàng, bất quá đại đa số là vợ chồng khác phái, phu phu đồng tính như Vương Nhất Bác Tiêu Chiến như hạc trong bầy gà.

Bọn họ cũng không phải loại người sẽ quan tâm ánh mắt người khác, cho dù biết có người đang len lén đánh giá cũng không thèm để ý, hơn nữa Tiêu Chiến tướng mạo quá hung ác, thái dương có vết sẹo, cho dù có người nói thầm cũng không dám nói ra tiếng.

Rốt cục xếp tới bọn họ. Nhân viên công tác không ngẩng đầu, khách khí hướng bọn họ đòi hỏi giấy tờ liên quan, lấy ra một quyển sổ đỏ thẫm.

Tiêu Chiến nghiêng đầu đi, thay Vương Nhất Bác lấy xuống khẩu trang, tiện tay sửa lại một chút tóc mai, nhẹ giọng nói: "Ngày hôm Tiểu Bác của anh thật là đẹp."

Nhân viên công tác nhìn họ tên trên giấy chứng nhận, trong lòng suy nghĩ tên người này vừa vặn cùng idol mình giống nhau, mới vừa ngẩng đầu liền thấy Vương Nhất Bác.

Nàng thật sự là rất khắc chế mình mới có thể không rít gào thành tiếng.

Vương Nhất Bác tựa hồ nhận ra được khác thường, cúi đầu hỏi nàng: "Làm sao vậy?"

Nhân viên công tác kia che miệng lại, âm thanh rất nhẹ, lại tràn đầy vui mừng cùng hưng phấn không che lấp được, "Không nghĩ tới thật sự là Nhất Bác, tôi thật là vui quá, cậu đã nói chuyện yêu đương kết hôn rồi. Nhất Bác đừng lo lắng, tôi sẽ không nói cho người khác, ai cũng sẽ không nói, cũng sẽ không để cho người khác nói ra ngoài."

Nàng thích Vương Nhất Bác thật lâu, , chính là hi vọng muối hệ idol bị hắc (không hiểu chỗ này T.T) có thể thuận thuận lợi lợi, thật vui vẻ, không nghĩ tới lại tận mắt nhìn thấy ngày đó.

Vương Nhất Bác từ trong túi tiền móc ra hai cái kẹo cưới, là buổi sáng Tiêu gia gia kín đáo đưa cho cậu, bảo là muốn dính dính hỉ khí, hiện tại đưa cho người chúc phúc bọn họ, cười cười, "Cảm ơn."

Nàng trong nháy mắt cảm thấy được chết cũng không tiếc.

Có vầng sáng idol gia trì, lần này thủ tục làm nhanh chóng, không lâu lắm, bọn họ liền lấy được hai quyển sổ màu đỏ.

Mở ra trang đầu tiên là bức ảnh vừa chụp, hai người bọn họ mặt chặt chẽ dựa vào nhau, bối cảnh đỏ thẫm, đều cười đến rất ngu, nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy được đây là bức ảnh đẹp nhất mình từng chụp.

Bọn họ trao đổi giấy hôn thú, tản mạn không mục đích mà đi trên đường, hai tay vẫn là nắm chặt, mười ngón liên kết, Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay Tiêu Chiến, rất bình thường mà ngẩng đầu lên, hôn cằm Tiêu Chiến một cái.

Tiêu Chiến nhìn cậu, bên trong đôi mắt màu hổ phách tràn đầy ôn nhu, "Hả?"

Vương Nhất Bác rất nghiêm túc mà nói: "Em năm nay hai mươi mốt tuổi, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, còn có thể sống đến mấy chục năm. Không biết sau đó sẽ gặp phải chuyện gì, đụng phải người nào, nhân sinh gặp gỡ làm sao, hết thảy đều nói không chuẩn. Nhưng có một việc đã có thể xác định."

Tiêu Chiến dừng ở trước mặt Vương Nhất Bác, đợi cậu nói tiếp.

Vương Nhất Bác mím môi, trầm mặc không nói gì, qua một hồi lâu mới nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiêu Chiến, đặt vào ngực mình nơi vị trí trái tim.

Trái tim của cậu nhảy đến nhanh hơn nửa nhịp so với bình thường, ước chừng là bởi vì cùng Tiêu Chiến áp sát quá gần, thì sẽ nhanh chóng thiêu đốt bản thân.

Vương Nhất Bác cắn môi, dán vào lỗ tai Tiêu Chiến, không đầu không đuôi mà nói ra một câu, "Chiến ca cảm thấy sao? Giống như là em yêu anh rồi."

Tiêu Chiến đã hiểu rõ lời cậu chưa nói ra.

"Em xác định kể từ bây giờ đến chết, một khắc cũng không ngừng nghỉ mà yêu anh."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net