Chương 29: không giấu diếm bất cứ điều gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chuyện này ngoại trừ tôi cùng A Bân thì không có bất kỳ thủ hạ nào biết, cậu nên hiểu rõ vì sao tôi lại làm như vậy, nếu như để các anh em biết cậu đang bao che cho một tên phản đồ, họ sẽ thất vọng cỡ nào Tiêu Chiến, Lưu ca một lần nữa khuyên cậu nên kết thúc với cậu ta đi.”

Vu Bân đem USB Lăng Nghị đưa chuyển cho Lưu Hải Khoan, cũng cạy từ miệng Sieg ra nguồn gốc chiếc USB này từ đâu mà có.

Lưu Hải Khoan quả thật rất kinh ngạc, không ngờ Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục làm ra chuyện phản bội Tiêu Chiến, vốn dĩ anh đã nghĩ rằng cuộc nói chuyện kia đã có thể khiến Vương Nhất Bác buông bỏ cừu hận, hơn nữa câu nói cuối cùng kia của Vương Nhất Bác “Nợ của hắn sẽ trả lại hắn toàn bộ” cũng đã làm Lưu Hải Khoan đối với Vương Nhất Bác hoàn toàn an tâm, thế nhưng không nghĩ rằng cừu hận trong lòng Vương Nhất Bác đã bám rễ quá sâu rồi, tất cả mọi ăn năn chỉ là giả tạo ngoài mặt.

Bên trong gian phòng chỉ có ba người Tiêu Chiến, Vu Bân và Lưu Hải Khoan, Tiêu Chiến dựa vào trên ghế salong, châm điếu thuốc, từ lúc Lưu Hải Khoan nói cho hắn biết Vương Nhất Bác đã phản bội hắn lần thứ hai, Tiêu Chiến vẫn im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ hút thuốc, hắn hiện tại giống như một con dã thú rơi vào tuyệt vọng, bên trong lạnh lẽo lộ ra bi thương trầm lặng, cũng mơ hồ lộ ra lửa giận sắp vỡ đê.

“Chiếc USB này là do người của chúng ta liều chết đoạt lại, nội dung bên trong, cậu tự mang về hỏi Tiểu Bác của cậu đi”

Đây là lần đầu tiên Lưu Hải Khoan dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện với Tiêu Chiến, anh vẫn luôn cho rằng Tiêu Chiến là người đàn ông có lý tính nhất, bất kể cuộc sống có bức hắn đi đến bước đường cùng nào đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ luôn có thể đưa ra quyết định đúng sai chính xác, hình phạt nghiêm nghị công minh, chắc chắn không lẫn lộn bất kỳ tình cảm riêng tư nào.

Một Tiêu Chiến máu lạnh vô tình khiến cho tất cả mọi người trong lòng đều tồn tại nỗi khiếp sợ đối với hắn, ngay cả Lưu Hải Khoan lớn tuổi hơn cũng đối với Tiêu Chiến từ trong lòng sản sinh ra sự kính nể, thậm chí là ngưỡng mộ. Tiêu Chiến trời sinh đã là người thống trị, mỗi một câu nói một ánh mắt đều có thể khiến người ta phải rùng mình khiếp đảm, hắn không cần thiết phải nghi ngờ bất kỳ ai bởi vì vốn dĩ hắn không hề tin tưởng bất kỳ một người nào.

Nhưng Vương Nhất Bác kia lại vô tình trở thành một phần sinh mạng của Tiêu Chiến khiến cho hiện tại Lưu Hải Khoan thật hận không thể tự tay giết chết cậu ta.

“Tôi biết phải xử lý thế nào.” Tiêu Chiến thanh âm trầm thấp chậm rãi phun ra “Nhưng chuyện này nhất định phải sau khi chính miệng em ấy thừa nhận với tôi.”

“Lẽ nào cậu vẫn còn chưa tin chuyện cậu ta giả vờ tha thứ quay về với cậu thực ra chỉ là vì muốn giúp kẻ thù của cậu tình báo tin cơ mật.” Lưu Hải Khoan tràn đầy phẫn nộ, Tiêu Chiến vẫn rất tin tưởng Vương Nhất Bác, chỉ cần Vương Nhất Bác không thừa nhận, Tiêu Chiến vẫn sẽ tin tưởng cậu ta.

“Em ấy sẽ không gạt tôi, em ấy đã từ bỏ thù hận, tôi so với bất kỳ ai trong số các người cũng đều hiểu rõ em ấy hơn.” Thanh âm của Tiêu Chiến rất bình tĩnh, hắn buộc phải bảo vệ phần đẹp đẽ kia trong lòng của chính mình, nhiều ngày trôi qua như vậy, người con trai kia trơn bóng như ngọc, đối với hắn lộ ra nụ cười tinh khiết mỹ hảo, ngọt ngào hôn hắn, nằm dưới thân hắn mềm mại nỉ non.

Rõ ràng bề ngoài ngoan ngoãn an lành như vậy, làm sao có thể đó chỉ là giả tạo.

Hắn có thể bị Vương Nhất Bác căm hận, bị Vương Nhất Bác đối xử lạnh lùng, nhưng hắn không thể chịu đựng được Vương Nhất Bác dùng sự ôn nhu giả tạo để lừa dối phản bội hắn.

“Người trong cuộc thì tối người ngoài thì sáng, cậu nói cậu hiểu rõ cậu ta sao? Tôi cũng không gạt cậu nữa, cậu có biết sau khi Hạ Hải Long chết rồi, Vương Nhất Bác cậu ta đã hợp tác với ai không?”

“Chuyện này không quan trọng.”

“Không quan trọng là bởi vì cậu căn bản không biết ai là người đang hợp tác với cậu ta, tôi nói cho cậu biết, chính là Phục Luân.”

“Không thể!” Tiêu Chiến bật thốt lên, sắc mặt thoáng biến thành dữ tợn “Em ấy hận Phục Luân như vậy, làm sao có thể liên hợp với hắn ta được.”

“Để lấy được mạng của cậu, chút hận thù này đối với cậu ta mà nói đáng là cái gì, cậu nên tỉnh táo lại đi, tên nam nhân kia bây giờ đối với cậu căn bản không còn yêu nữa.”

“Đủ rồi!” Hai mắt Tiêu Chiến phát ra tia sáng dọa người, hắn từ trước đến nay luôn vô cùng tôn trọng Lưu Hải Khoan, nhưng hiện tại người dám chửi mắng Tiểu Bác của hắn khiến hắn không còn tiếp tục giữ kiên nhẫn được nữa.

Tiêu Chiến nhặt áo khoác trên ghế salông, sắc mặt âm trầm rời đi.

Lái xe trở về biệt thự, Tiêu Chiến bước nhanh đi tới phòng khách, người hầu nói cho hắn biết Vương Nhất Bác đang ở trong nhà bếp.

Vương Nhất Bác đang đứng ở trước một nồi nước sôi, cầm một quyển thực đơn các món canh, chăm chú học, những ngày qua mỗi ngày cậu đều đích thân xuống bếp nấu cạnh cho Tiêu Chiến, bởi vì chỉ làm được có một vài loại canh thế nên cậu mới mua về một quyển sách dạy nấu các món canh thông dụng, mỗi ngày thay đổi các món canh nhiều dinh dưỡng, hoặc sớm hoặc muộn tự mình bưng đến trước mặt Tiêu Chiến, hắn quanh năm dự tiệc xã giao nên dạ dày không được tốt lắm, được mấy món canh tẩm bổ của cậu nên đã khỏe mạnh hơn rất nhiều.

Nhìn Vương Nhất Bác giờ khắc này cực kỳ tập trung khiến phẫn nộ đang hừng hực trong nháy mắt trở nên an hòa.

Hắn sao có thể hoài nghi Tiểu Bác của hắn chứ, Tiểu Bác của hắn chân thành yêu hắn như vậy, sao có thể phản bội lừa dối hắn, đùa kiểu gì vậy, kẻ nào dám có một chút nghi ngờ đối với phần trong sáng tinh khiết nhất trong thế giới của hắn đều là sự sỉ nhục đối với hắn.

Tiêu Chiến lộ ra nụ cười nhẹ nhàng ôn nhu, cơn giận dữ ban nãy đều tan thành mây khói, hắn lặng lẽ đi đến phía sau cậu, mở hai tay dùng sức ôn nhu ôm lấy cậu.

“Làm em giật mình.” Vương Nhất Bác vờ oán giận nói.

“Để anh ôm một chút.” Hai tay Tiêu Chiến càng nhẹ nhàng siết lấy, cằm khẽ tựa lên trên vai cậu.

“Đừng phá em nữa Lão Tiêu, nếm thử canh em làm xem.” Vương Nhất Bác cười khẽ, dùng cái muôi múc một chút canh đưa tới bên miệng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến có cảm giác tâm mình như đều bị tan chảy ở bên trong nụ cười ngọt ngào này của cậu, hắn há miệng uống xong muỗng canh, không kìm lòng được ôm chặt lấy cậu hôn say đắm.

………………………………..

“Tiểu Bác, gần đây sắc mặt của em trông không được tốt lắm, hay là đừng học nấu canh nữa.”

Cơm tối ăn được một nửa, Tiêu Chiến vẻ mặt đầy quan tâm nói.

Vương Nhất Bác cười xoa mặt mình, đáy mắt nhanh chóng lướt qua một tia kỳ lạ “Không có chuyện gì, đây là điều duy nhất em có thể làm cho anh mà.”

Bởi vì mai sau em sợ rằng mình sẽ chẳng còn cơ hội nữa.

Sau đó Tiêu Chiến không nói gì thêm, sắc mặt có chút khó coi, dường như đang xoắn xuýt điều gì đấy.

Cậu cũng không mở miệng, cậu có cảm giác rất mệt mỏi, mỗi bộ phận toàn thân đều đang từng chút từng chút một suy kiệt đi dần.

“Tiểu Bác….” Tiêu Chiến nắm chặt muỗng nĩa trong tay, tầm mắt buông xuống trên bàn ăn, muốn nói gì đó lại thôi.

“Sao thế, dông dài như vậy chẳng giống anh chút nào.” Trên mặt Vương Nhất Bác vẫn mang theo nụ cười.

Tiêu Chiến đột nhiên từ trong túi quần lấy ra một cái USB màu trắng, sắc mặt thâm trầm nhẹ giọng cẩn trọng hỏi “Trên cái USB này có dấu vân tay của em, anh đang suy nghĩ là chuyện này…. đây có phả là đồ của em không?”

Nói ra lời này rồi, hắn càng cảm giác tim mình đập nhanh hơn, thật giống như đang lo sợ việc nghiệm chứng một cái gì đó.

Hắn cũng không phải không tin tưởng Lưu Hải Khoan, chỉ là hắn không muốn nghi ngờ Vương Nhất Bác.

Đối mặt với Vương Nhất Bác, hắn bao giờ cũng không thể quả đoán được.

Nhìn chiếc USB trong tay Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vô cùng kinh ngạc, mất một lúc mới đặt xuống đồ ăn trong tay, sắc mặt cũng không còn ôn hòa như lúc nãy, khẽ cúi đầu, sắc mặt xem ra tựa hồ có hơi…. thất vọng.

“Đó là của tôi.”

Câu trả lời của Vương Nhất Bác khiến tất cả những điều Tiêu Chiến đang lo sợ đều được nghiệm chứng.

Tiêu Chiến nỗ lực áp chế tâm tình của chính mình, nhìn cậu bình tĩnh nói “Nội dung bên trong anh vẫn chưa xem, em có thể nói đây chỉ là những thứ bình thường…”

“Không cần phải tự lừa mình dối người.” Vương Nhất Bác thanh âm rất bình tĩnh “Nếu nó đã rơi vào tay anh, anh đã phải biết tất cả rồi, có câu hỏi gì anh chứ hỏi đi, tôi sẽ không giấu diếm bất cứ điều gì.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zsww