Chương 10: Lão Tiêu!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm Tiêu Chiến vừa mang Tỏa Nhi tới nhà hàng thì liền nhận được điện thoại của thủ hạ, báo tin rằng đã mất dấu Vương Nhất Bác. Thần kinh Tiêu Chiến ngay lập tức chấn động căng thẳng, cảm giác bất an dữ dội khiến tim hắn đập điên cuồng, đầu óc choáng váng.

Lúc Tiêu Chiến chuẩn bị gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác thì điện thoại di động đột nhiên nhận được những bức hình mà Phó Hữu gửi qua, nhìn những bức ảnh kia, hắn đột nhiên hít vào một ngụm hơi lạnh, hai mắt hắn lóe lên sát khí, giận giữ thô bạo mắng một tiếng, đạp chiếc bàn bên cạnh khiến chiếc bàn chia năm xẻ bảy! Tiếng động vang lên ầm ầm chấn kinh tất cả mọi người trong nhà hàng, thế nhưng nhìn Tiêu Chiến toàn thân dày đặc âm hàn dọa người khiếp đảm, không một ai dám mở miệng nói gì! Mà Tỏa Nhi đứng bên cạnh Tiêu Chiến lúc này, bị dọa sợ đến phát khóc.

Không đủ kiên nhẫn xem toàn bộ bức ảnh, Tiêu Chiến liền cấp tốc gọi vào điện thoại di động của Vương Nhất Bác, hắn biết điện thoại của cậu hiện tại đang nằm trong tay bọn bắt cóc.

Nếu như Vương Nhất Bác có xảy ra chuyện gì, Tiêu Chiến nghĩ hắn sẽ phát điên lên mất!

Từ lúc gặp lại Vương Nhất Bác, có lại được thứ hắn đã đánh mất đi, tâm Tiêu Chiến giống như được hồi sinh lại một lần nữa, bất cứ nhân tố nào gây nguy hiểm đến cậu đều khiến cho trong lòng hắn sinh ra nỗi khủng hoảng cực kỳ to lớn! Hắn đã thề rằng cả đời này hắn sẽ bảo hộ cậu, tuyệt đối không để cho cậu có bất kỳ chút thương tổn nào!

Điện thoại vang đến, Phó Hữu vẫn còn chưa kịp mở miệng nói thì Tiêu Chiến liền gần như phát điên gầm lên!

“Con mẹ nó, mày dám làm hại đến em ấy, tao sẽ giết chết mày!!” Trong bức hình, khuôn mặt Vương Nhất Bác có vết thương, nghĩ đến cảnh tượng cậu bị người ta quyền cước đánh đập, hắn liền cảm giác thân thể của chính mình bắt đầu không khống chế được run rẩy, bởi vì quá tức giận! Sự phẫn nộ điên cuồng đã đạt đến giới hạn!

Tiêu Chiến như vậy khiến Phó Hữu cười thầm trong lòng, xem ra tên nam nhân mà gã bắt trói được này quả thật rất quan trọng đối với Tiêu Chiến, hơn nữa cảm nhận được Tiêu Chiến giờ khắc này gần như đang trong trạng thái mất đi khống chế, có vẻ như không phải là quan trọng bình thường!

“Tiêu tổng đừng nóng, tiểu tình nhân của ngài hiện tại vẫn bình yên vô sự” Phó Hữu ung dung thong thả cười nói “Nếu như ngài có thể hợp tác với yên cầu của tôi, tôi đảm bảo cậu ta vẫn tay chân lành lặn, nếu không…”

Phó Hữu khiến Tiêu Chiến đột nhiên quặn đau một trận, hóa ra chính hắn là nguyên nhân khiến người hắn yêu rơi vào nguy hiểm.

“Con mẹ nó đừng lòng vòng nữa! Nói thẳng ra mục đích của mày đi!”

“Có một món nợ nhỏ, phải gặp ngươi mới có thể thanh toán xong được! Hiện tại ngươi lập tức đến giao lộ, nơi đó có một chiếc xe đang chờ ngươi! Nhớ rõ Tiêu Chiến, nhất định phải là một mình ngươi, nếu như để thủ hạ của ta phát hiện hộ vệ của ngươi âm thầm đi theo sau, ta sẽ….”

“Ta biết rồi!” Tiêu Chiến lạnh lùng ngắt lời nói “Ta sẽ làm theo lời ngươi nói, nhưng ngươi phải nhớ kỹ cho ta, nếu ta phát hiện trên người em ấy có thêm vết thương mới, ta thề, đích thân ta sẽ làm thịt ngươi!”

“Tiêu Chiến, thật hy vọng sự tự tin của ngươi lúc này vẫn có thể tiếp tục giữ vững!” Phó Nhân cười khẩy “Vậy hẹn một lát nữa gặp mặt!”

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Chiến lập tức để Tỏa Nhi lên lầu đi tìm Tiểu Phong, nhìn dáng vẻ hung dữ của ba mình, Tỏa Nhi cũng không dám hỏi cái gì.

Nhà hàng này có người của hắn âm thầm bảo vệ, thế nên hắn cũng không phải bận tâm đến Tỏa Nhi với Tiểu Phong, hiện tại điều quan trọng nhất, chính là cứu Vương Nhất Bác!

Tiêu Chiến đi tới giao lộ Phó Hữu nói tới, đi lên chiếc xe riêng màu đen đang chờ hắn, lái xe là một tên đàn ông nhìn qua phi thường cường tráng mạnh mẽ, mang kính đen, vẻ mặt lạnh lùng, cầm tay lái không nói một lời.

Chỗ ngồi phía sau xe còn có một tên đàn ông khác, toàn thân cũng mặc đồ đen, đây đều là tay chân dưới trướng Phó Hữu, Tiêu Chiến vừa lên xe, tên đàn ông kia liền yêu cầu hắn đặt điện thoại di động xuống, cũng lấy đi một khẩu súng lục m9 Tiêu Chiến mang bên hông, chỉ là Tiêu Chiến không hiểu, gã ta lấy hết đạn ra chỉ để lại duy nhất một viên rồi trả súng lại cho hắn.

Có vẻ như lo lắng trên người Tiêu Chiến sẽ có thiết bị định vị theo dõi, gã đàn ông lấy ra một cái máy đọc thẻ, ở trên người Tiêu Chiến rà quét mấy lần, sau khi xác định không có vấn đề gì, xe mới bắt đầu khởi động.

Xe chạy lòng vòng ở trong thành phố T mất một lúc mới đi về đúng hướng, chỉ để phòng ngừa có người của Tiêu Chiến theo dõi!

Dọc theo đường đi, Tiêu Chiến đều ở trong trạng thái vô cùng bất an, hắn không hề quan tâm hay nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra nếu hắn đi theo những người này đến chỗ hẹn, giờ khắc này trong đầu hắn chỉ tràn ngập hình ảnh Vương Nhất Bác đang bị những kẻ khác lăng nhục, hắn không thể không suy nghĩ, lúc ấy, cậu nhất định đã phải rất bất lực thống khổ.

Đến quán rượu ở ngoại thành của Phó Hữu, tên đàn ông trong xe lấy điện thoại di động ra gọi cho Phó Hữu, lời ít ý nhiều báo cáo “Ông chủ, người đến!”

Tên đàn ông đưa điện thoại di động giao cho Tiêu Chiến, lạnh lùng nói “Ngươi có thể xuống xe, sau khi đi vào quán rượu, ông chủ của chúng tôi sẽ nhắc cho ngươi biết phải làm gì!”

Tiêu Chiến nhận điện thoại di động liền cấp tốc xuống xe, hiện tại hắn không thể chờ đợi hơn nữa để gặp Vương Nhất Bác, hắn nhất định phải xác nhận rằng cậu vẫn bình yên vô sự mới có thể nhanh chóng tỉnh táo lại.

Cửa quán rượu đóng kín, sau khi Tiêu Chiến đẩy cửa tiến vào mới phát hiện ra bên trong không có một bóng người, không gian lạnh lẽo tựa hồ chỉ chờ đợi một mình hắn đến đây!

“Ta đã đến theo lời ngươi nói rồi! Bây giờ ta muốn thấy cậu ấy ngay lập tức!” Tiêu Chiến cầm điện thoại di động âm lãnh nói.

“Tiêu Chiến, ngươi tốt nhất đừng có dùng cái giọng điệu cao cao tại thượng đó mà nói chuyện với ta!” Thanh âm Phó Hữu càng lạnh giá “Ở trên địa bàn của ta, ngươi không còn là lão đại hắc bạch kiêu hùng nữa, hiện tại, ngươi chỉ là tù binh của ta thôi!”

“Muốn diễu võ dương oai với ta thì đừng làm con rùa đen rụt cổ!” Tiêu Chiến thanh âm khí phách mạnh mẽ, tiếp tục lạnh lùng nói “Ta biết ngươi gọi là Phó Hữu, hao tốn bao nhiêu công sức để bắt ta đến đây chỉ để báo thù cho đại ca Phó Nhân của ngươi, vì thế ngươi không cần phải giả thần giả quỷ với ta!”

“Muốn ta hiện thân, ít nhất ngươi phải có chút thành ý chứ” Phó Hữu cười gian rộ lên “Lại nói thân thủ thương pháp của người đều rất giỏi”

“Đây là địa bàn của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn sợ ta sẽ lấy mạng ngươi?”

“Sống yên ổn vẫn phải nghĩ đến ngày gian nguy, ta đây là học được từ Phục gia đấy” Phó Hữu ung dung thong thả cười nói “Nếu không thì vậy đi, bên hông ngươi không phải có một khẩu súng sao, ngươi tự bắn vào chân ngươi một phát đi, chúng ta liền bắt đầu đi vào vấn đề chính!”

Tiêu Chiến rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao lúc ở trên xe tên đàn ông kia lại để lại một viên đạn rồi trả súng cho hắn, hóa ra đây là thủ đoạn Phó Hữu chuẩn bị sẵn cho hắn, cái gì là thành ý?! Chó má! Chỉ là thủ đoạn Phó Hữu bày ra để khống chế hắn mà thôi.

Chỉ cần hắn bị thương nặng, sẽ không thể nào xoay chuyển được cục diện!

“Tiêu Chiến, ta đếm đến 10, nếu ngươi không nổ súng, ta lập tức sẽ phế bỏ nam nhân kia!”

“Đừng động đến em ấy!” Tiêu Chiến nắm chặt nắm đấm, trầm giọng nói “Ta sẽ nổ súng!”

Tiêu Chiến móc súng lục ra, đem nòng súng nhấn ở trên chân của mình, không chút do dự nã một phát súng! (TT_TT)

Một trận tê buốt đau đớn truyền lên đến tận đại não khiến hắn trong phút chốc xây xẩm mặt mày. Cơn đau này, hắn chịu được! Chỉ là một phát súng này, ít nhất trong mấy ngày nữa sẽ khiến hắn cử động có chút bất tiện!

Viên đạn cuối cùng đã bắn ra, Tiêu Chiến đặt súng sang một bên, một lần nữa nắm chặt điện thoại di động, mi tâm thống khổ nhíu mày, thanh âm trầm giọng nói “Bây giờ thì ngươi đã hài lòng chưa?!”

Phía sau quầy bar đột nhiên truyền đến thanh âm cười nham hiểm của đàn ông, Phó Hữu vỗ tay, từ bên trong chậm rãi đi ra, sắc mặt gian nanh.

“Không hổ là kỳ phùng địch thủ của Phục gia, đối với người hay với mình, ra tay cũng không hề lưu tình!”

Bước ra không chỉ có Phó Hữu mà còn có một đám thủ hạ của Phó Hữu, vây quanh Tiêu Chiến ở cách đó không xa, có giữ cửa, có cầm súng, mắt nhìn chằm chằm vào hắn, chặt chẽ đến mức một con muỗi cũng không thể bay lọt, khiến cho Tiêu Chiến không có bất kỳ chỗ trống nào để đào tẩu!

Tiêu Chiến cũng không hoảng hốt, ngẩng đầu lên, châm chọc cười lạnh một tiếng “Phục Luân chỉ là bại tướng dưới tay ta, hắn ta không có tư cách làm kỳ phùng địch thủ của ta!”

Phó Hữu sắc mặt lạnh xuống, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường, cười như không có gì nói “Nhưng hiện tại ngươi là bại tướng dưới tay ta”

Nói rồi, Phó Hữu giơ hai tay lên không trung vỗ tay cái độp, thanh âm vừa phát ra, Vương Nhất Bác liền bị người từ phía sau áp giải đến, đầu cậu hơi rũ xuống, thoáng qua có thể nhìn thấy trên mặt tăng thêm một tầng vết thương, thân thể vô lực để hai tên đàn ông điều khiển, ý thức tựa hồ như đã nửa hôn mê.

Nhìn Vương Nhất Bác như vậy, Tiêu Chiến cảm thấy như máu toàn thân hắn đều đình chỉ lưu động!

“Con mẹ nó mày đã đồng ý sẽ không làm tổn thương đến em ấy!” Tiêu Chiến đột nhiên rống giận lên, hận không thể xông lên phía trước xé nát Phó Hữu “Ngươi lại khiến em ấy bị thương thành ra thế này!”

Phó Hữu không quan tâm nhún nhún vai, khẽ cười nói “Ta hình như chưa từng hứa hẹn gì với ngươi nha, lại nói, là do tiểu tình nhân của ngươi quá không thức thời thôi, ta chỉ muốn hảo hảo thương yêu cậu ta một chút, kết quả cậu ta lại phản kháng dữ dội quá, cho nên mới bị đánh thành ra như vậy!”

Tiêu Chiến căng thẳng thân thể, run rẩy nắm chặt nắm đấm, hòa hoãn rất lâu, mới áp chế lại được tâm tình sắp bạo phát, hắn xin thề, hắn phải để cho đám người kia không được chết tử tế!!

“Ta hiện tại ở ngay đây, mặc ngươi đánh giết! Thế nên ngươi hãy thả em ấy ra” Tiêu Chiến đem hết toàn lực giữ bình tĩnh nói, tầm mắt vẫn rơi trên người Vương Nhất Bác.

Tựa hồ nghe được thanh âm quen thuộc, Vương Nhất Bác gian nan ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt nhìn Tiêu Chiến, trong lòng đau xót!

“Tiêu Tĩnh….. nhanh….. chạy mau đi….”

Vương Nhất Bác hé mở mắt, thấp giọng nỉ non, tựa hồ muốn giãy dụa thân thể, kết quả hai người đàn ông kia càng kiềm chặt cậu hơn.

“Gấp cái gì” Phó Hữu chậm rãi cười nói, nhấc chân đi tới bên cạnh cậu, đưa tay vuốt ve tóc cậu “Nam nhân này đối với ngươi quan trọng như vậy, làm sao ta nỡ thả cậu ta đi”

“Bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra!” Tiêu Chiến nổi giận gầm lên một tiếng, cấp tốc đi về phía Phó Hữu, kết quả Phó Hữu móc ra một khẩu súng chống đỡ ở trên huyệt Thái Dương của Vương Nhất Bác, âm lãnh nói “Tiến thêm một bước nữa ta liền bắn chết cậu ta!”

Tiêu Chiến lập tức dừng chân lại, sốt sắng nói “Ngươi đừng động! Ta không đi về phía trước nữa! Đừng làm hại đến em ấy!” Nói rồi, Tiêu Chiến lui lại về chỗ.

Phó Hữu cười cười hài lòng, đưa súng lúc giao cho thủ hạ xoa xoa nắm đấm, từng bước một đi về phía Tiêu Chiến.

“Tiêu Chiến, bây giờ nên tính toán lại chút nợ nần giữa chúng ta thôi” Phó Hữu sắc mặt từ từ trở nên hung tàn, lớn tiếng nói “Hay là chúng ta tỷ thí một chút? Nếu như ngươi thắng, ta liền thả nam nhân kia”

Nói xong, Phó Hữu đi tới trước mặt Tiêu Chiến rồi nói với âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe “Nếu ngươi dám đánh trả, ta lập tức bẻ gãy cánh tay của cậu ta!” (cha nội này hèn vãi >.<)

Tiêu Chiến không khỏi cười lạnh nói “Trận tranh tài này đặc sắc thật!”

“Ngươi yên tâm, đây chỉ là mới bắt đầu thôi!” Phó Hữu cười gian, nói rồi, đột nhiên một quyền nện vào bụng Tiêu Chiến, bởi chân đang bị thương nên Tiêu Chiến không đứng thẳng được, lảo đảo lùi lại mấy bước.

“Chỉ có chút lực này thôi sao?” Tiêu Chiến ngồi dậy, cười gằn giễu cợt nói.

Phó Hữu khẽ cười một tiếng, chậm rãi tiếp nhận một con dao nhỏ thủ hạ đưa tới, bề ngoài trông rất nhỏ nhưng nhìn qua có thể thấy được nó cực kỳ sắc bén.

Vương Nhất Bác sợ xanh mặt nhìn Tiêu Chiến, càng giãy giụa mạnh hơn, gấp gáp bật khóc “Đừng đánh nữa…. thả anh ấy ra đi…. cầu xin ngươi….”

Phó Hữu dùng dao trong tay, chém liên tiếp lên người Tiêu Chiến, cắt ra nhiều miệng máu trên da thịt hắn, vết thương không sâu nhưng đủ để máu tươi chảy ròng nhuộm ướt toàn thân, quần áo bị cắt ra rất nhiều mảnh, có nhiều chỗ máu thịt be bét, còn Tiêu Chiến, từ đầu đến cuối không hề đánh trả hoặc tránh né.

Sắc mặt Tiêu Chiến có chút tái nhợt, vết thương không ngừng chảy máu khiến thân hình hắn bắt đầu lảo đảo, nhưng hắn vẫn khó nhọc đứng vững. Phó Hữu thấy Tiêu Chiến đã sắp đến cực hạn, liền âm hiểm cười giơ quả đấm lên đấm vào mặt hắn, Tiêu Chiến bị cú đấm này đập vào, bước chân lùi một bước, phía sau lưng bị đập vào trên một cái bàn, suýt nữa té ngã xuống đất.

“Dừng tay!! Đừng đánh anh ấy nữa! Cầu xin các người!!” Vương Nhất Bác khóc lớn gào lên.

Tiêu Chiến chống đỡ bàn, một lần nữa đứng thẳng người, hướng về Vương Nhất Bác nở nụ cười ôn nhu “Anh….. không sao….”

Trải qua một trận hành hạ tra tấn, Phó Hữu bắt đầu thấy hơi mệt, có chút thở hồng hộc, tựa hồ như hơi không cam lòng, gã liền ra sức đạp một cước vào cái chân bị trúng đạn của Tiêu Chiến, nơi chân truyền đến một trận đau nhức, hắn thống khổ nhíu lại lông mày, thân hình cao lớn ngã xuống, Phó Hữu liền cầm đoản dao đâm mạnh vào người Tiêu Chiến.

Dòng máu đỏ tươi phụt ra, Vương Nhất Bác kinh hoảng há miệng, sợ hãi nhìn thân hình cao lớn của Tiêu Chiến ầm ầm ngã trên mặt đất, sâu thẳm nơi đáy lòng một cái gốc rễ nào đó đột ngột bị đứt đoạn! Đau đớn thét lớn!

“Lão Tiêu!!!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nguoc #zsww