Chương 3: Trở thành nhân viên của Vương Nhất Bác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái độ tích cực hăng hái hơi quá lố của Tiêu Chiến đúng là khiến Vương Nhất Bác phải lúng túng một trận, tuy nói quả thực là cậu có lòng muốn mời bé con trước mắt này ăn một bữa tối, cơ mà tên đàn ông này cũng quá không khách sáo rồi, ít nhất cũng phải làm màu giả bộ khách sáo một chút chứ a.

Vương Nhất Bác bế Tỏa Nhi, cùng Tiêu Chiến đi về nhà, Tiêu Chiến thân hình cao lớn cầm ô che, độ cao vừa vặn che khuất Vương Nhất Bác đang bế bé con, Tiêu Chiến điều chỉnh để toàn bộ ô dù đều che cho cậu, bất tri bất giác trên người hắn đã rơi xuống một tầng hoa tuyết.

“Giang thúc thúc thật tốt.” Tỏa Nhi một tay ôm lấy cổ cậu, một tay cầm que kẹo Vương Nhất Bác vốn định cho Tiểu Phong, hé cái miệng nhỏ cười nói. Đã quen với vẻ mặt âm u lạnh như tiền của ba ba mình, nhìn thúc thúc trước mắt hòa ái dịu dàng khiến Tỏa Nhi yêu thích vô cùng.

“Con trai của tôi có vẻ rất thích Giang tiên sinh.” Tầm mắt nóng bỏng của Tiêu Chiến vẫn sáng rực chiếu trên mặt cậu, càng nhìn càng say lòng, thời khắc này, hắn hận không thể lập tức ôm chặt nam nhân trước mắt đến tràng thiên trường địa cửu, để giảm bớt đi nỗi nhung nhớ của chính mình đã tích tụ bao nhiêu năm, nhìn Vương Nhất Bác, hắn càng lúc càng kích động, thanh âm khích lệ áp chế bình tĩnh “Xem ra rất có duyên với Giang tiên sinh.”

Vương Nhất Bác cũng không có chú ý tới ánh mắt hừng hực của Tiêu Chiến, chỉ nhìn thẳng đường đi phía trước, cười đùa với bé con đáng yêu manh manh trong lồng ngực, nghe Tiêu Chiến nói như vậy, cậu hiển nhiên rất cao hứng “Ha ha, thật sao? Tôi cũng rất thích bé con này, ngoan ngoãn nghe lời, so với Tiểu Phong nhà tôi thì hiểu chuyện hơn nhiều.”

Không có bằng cấp không có chứng chỉ gì trong tay, Vương Nhất Bác không thể làm gì khác hơn là trước tiên thử viết một vài dự án trình lên công ty xem xét, hiệu suất cao hoàn mỹ của dự án cậu đưa ra đã chứng minh được năng lực của cậu, nhưng khi công ty định tuyển cậu vào làm thì cậu lại lựa chọn từ chối, chỉ đồng ý làm ở nhà hoặc kiếm tiền qua các dịch vụ trên mạng, bởi vì, Tiểu Phong.

Tiểu Phong là bé trai mà cậu đưa cùng theo tới thành phố, là con trai của một đôi vợ chồng ngư dân đã qua đời, Vương Nhất Bác vì cảm tạ những ngư dân kia đã cứu cậu, đồng ý với họ sẽ nhận nuôi nấng Tiểu Phong, khi đó Tiểu Phong chỉ mới 2 tuổi, ngây ngây ngô ngô, còn chưa biết được nỗi đau khổ khi cha mẹ qua đời, cậu giống như cha ruột của Tiểu Phong, chăm sóc yêu thương thằng bé, còn Tiểu Phong thì thực sự xem cậu là cha của mình, mỗi ngày vui vẻ gọi ba ba.

Có Tiểu Phong bên cạnh, Vương Nhất Bác đã sống độc thân 3 năm, tuy rằng bên cạnh cũng có không ít bạn bè, nhưng có một Tiểu Phong là người thân của cậu, cậu đã hao tốn không ít tinh lực cho Tiểu Phong, giống như người cha đối xử với con trai của chính mình vậy.

Vương Nhất Bác vì muốn có điều kiện tốt hơn để chăm sóc Tiểu Phong, nên đã gom góp hết tiền đầu tư mở một nhà hàng nhỏ, kết quả chuyện làm ăn rất tốt, dần dần, cậu cũng trở thành một ông chủ nhỏ, dưới tay có nhân viên của chính mình, sinh hoạt có tư có vị.

Nghe Vương Nhất Bác nói những lời này, nét cười trên mặt Tiêu Chiến từ từ hóa thành bi thương, hắn hối hận, hối hận lúc trước đã giam cầm cậu bên trong lao tù nhân danh tình yêu của chính mình.

Ba năm nay Vương Nhất Bác sống không có hắn, so với bất kỳ lúc nào cũng đều giỏi giang hơn, Tiêu Chiến đột nhiên phát hiện ra, kỳ thực chính hắn, mới là phiền toái của cậu! Hắn hại chết cậu hai lần, khiến cậu bao lần tuyệt vọng đến chết tâm, nhưng hắn lại không biết điều đó, hắn có tư cách gì nói trên thế gian này hắn là người đàn ông yêu cậu nhất!

Tiêu Chiến nắm chặt nắm đấm, âm thầm cắn răng, hiện tại! Không! Là cả đời này! Hắn phải xem Vương Nhất Bác như một vị thần tối cao hết mực cung phụng trong trái tim chính mình, ôn nhu, cẩn thận che chở, không thể nói những chuyện gì, làm những việc gì khiến cho cậu tức giận, từng giây từng phút phải nghe lời đoán ý, đối với cậu bưng trà rót nước cẩn thận hầu hạ.

Bất luận Vương Nhất Bác có phạm vào sai lầm lớn cỡ nào, hắn cũng đều sẽ lựa chọn không nghe không thấy.

Như vậy, thử xem hắn còn phạm vào sai lầm nào nữa!

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Vương Nhất Bác đột nhiên quay đầu, nhìn Tiêu Chiến vẻ mặt vô cùng kiên quyết, nghi ngờ hỏi.

“Không có gì” Tiêu Chiến vội vàng cười cười.

“Ba ba, ba cười kìa!” Tỏa Nhi giống như phát hiện ra châu lục mới, duỗi tay chỉ vào mặt Tiêu Chiến, hai con mắt đen láy to tròn vụt sáng “Ba ba, ba thật sự cười rồi.”

Tiêu Chiến “……..” (*nội tâm Chiến* =)) Cha mài, nuôi mài lớn từng này để mài bán đứng bố mài hả, con với chả cái =__=)

…………………………..

Vương Nhất Bác dẫn cha con Tiêu Chiến tới nhà hàng do chính cậu mở, không gian nhà hàng không quá lớn nhưng rất sạch sẽ được trang trí thanh nhã, bên trong đã có vài bàn được ngồi, cậu đưa cha con Tiêu Chiến đến một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, có chút ngại ngùng nói “Nhớ tới trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, bây giờ đi mua thì lại không kịp, thế nên mời cha con anh đến nhà hàng của tôi dùng cơm.”

“Không sao! Không sao hết!” Tiêu Chiến vội vàng nói “Buổi tối tới nhà Giang tiên sinh ăn cũng được mà.” (tém tém lại xíu đi anh ơi, lanh quá =)))))

“………….”

Vương Nhất Bác khóe miệng co giật, sau khi cười gượng vài tiếng thì xoay người rời khỏi bàn ăn, đi tới trước mặt một nhân viên phục vụ bàn gọi món ăn.

……………………….

Tiêu Chiến thậm chí đã quên mất chính mình lần trước đến một nhà hàng như thế này là năm nào rồi, hắn thường đều ở trong khách sạn xa hoa hoặc là Kim Nghê, Thiên Đường để tiêu khiển, đột nhiên đến một nơi nhỏ như vậy, đây là cảm giác đầu tiên của hắn.

Không phải là khó chịu, mà là mới lạ, kỳ thực hơn nửa nguyên nhân cũng là vì Vương Nhất Bác, nghĩ đến chính mình đang ngồi ở địa bàn của cậu, nội tâm hắn liền trở nên kích động, hiện tại, chỉ cần có một chút gì đó dính dáng liên quan tới Vương Nhất Bác thôi cũng khiến Tiêu Chiến vô cùng thỏa mãn rồi.

“Đã gọi đồ ăn cho mọi người rồi, đều là món đặc biệt của nhà hàng, tin rằng hai cha con sẽ thích.” Vương Nhất Bác bưng một cái bánh gatô nhỏ một lần nữa đi tới trước bàn, cười đem bánh ngọt đặt ở trước mặt Tỏa Nhi, ôn nhu nói “Dọc đường đi cái bụng Tỏa Nhi cứ kêu ùng ục, đói bụng rồi có đúng không? Lại đây nếm thử một chút bánh gatô đi, nếu thích thì thúc thúc sẽ lấy thêm.”

Tỏa Nhi quả nhiên không chờ đợi được nữa liền cúi đầu ăn, vừa ăn vừa cười khúc khích nói “Ăn ngon quá.”

Vương Nhất Bác kéo ghế ngồi xuống đối diện Tiêu Chiến, nghĩ rằng đối phương dù sao cũng khách do chính mình mới tới, lễ nghi giữa khác chủ, nhất định phải tận đủ.

Tiêu Chiến nhìn qua có chút sốt sắng, bất tri bất giác càng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hắn không thể không cười nhạo mình vài tiếng, một đời vượt mọi chông gai, bước qua nhiều sóng gió như vậy, lại cũng có một ngày trở nên khép nép nhún nhường lo ngại như một tiểu nam sinh.

Vương Nhất Bác khách khí hỏi dò Tiêu Chiến vài câu, Tiêu Chiến bảo mình cũng giống như cậu, đều là đàn ông độc thân nhận nuôi hài tử, cũng xạo sự kể mình nghèo khổ vật vã dẫn bé con tới thành phố X tìm việc làm, tại bằng cấp thấp nên tìm mãi vẫn không có việc làm, cuộc sống hai cha con bây giờ, chỉ có một chữ, khổ!

Tiêu Chiến nói như vậy, là bởi vì sau khi vào cửa nhìn thấy cửa nhà hàng có dán một tờ giấy tuyển dụng.

Tỏa Nhi vẫn cắm đầu ăn, căn bản không nghe được ông ba nhà mình chém gió kể khổ cái gì.

Vương Nhất Bác hơi nghi hoặc đánh giá Tiêu Chiến một chút, toàn thân đều mặc trang phục nhìn qua giá không rẻ, không tự nhiên cười nói “Nói thật, Tiêu tiên sinh ăn mặc thấy thế nào cũng không giống như là….”

“Đồ tôi đi mướn đó!” Tiêu Chiến lập tức ngắt lời cậu, mặt bi thương sầu thảm, tiếp tục chém gió ba xạo “Haizzz, tôi cũng sợ bị người ta coi thường chớ bộ, nhưng mà có ăn mặc thế này cũng vẫn thế, chả tìm được việc làm nào hết, ngay cả làm nhân công chuyển hàng ở siêu thị cũng không được nữa.”

Bị kiểu nói chuyện chém gió ảo tung chảo của Tiêu Chiến làm cho lung lạc, Vương Nhất Bác có chút thay đổi sắc mặt, vội vã an ủi “Chỉ cần dùng bản lĩnh kiếm cơm, không ai có tư cách xem thường anh, hay là vậy đi, vừa vặn nhà hàng của tôi đang thiếu người, nếu như anh đồng ý….”

“Được! Tôi làm liền! Lương lậu không quan trọng!” Tiêu Chiến lập tức tinh thần tỉnh táo hùng hồn nói. (tui cười rớt hàm với cha nội họ Tiêu tên Chiến luôn =))))))))))

Thấy người đàn ông trước mắt này tích cực như vậy, Vương Nhất Bác không nhịn được cười lên “Vậy cứ quyết định thế đi, ngày mai anh mang theo thẻ căn cước của anh tới đây báo danh, tôi sẽ bảo người của tôi làm thủ tục nhận việc cho anh.”

Tiêu Chiến nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình lại có một ngày sẽ trở thành nhân viên dưới trướng Vương Nhất Bác, có điều, rất hóng a!

“Thúc thúc, Tiểu Phong ca ca có giận con không?” Tỏa Nhi đột nhiên ngẩng đầu, cẩn thận nói.

“Không biết.” Vương Nhất Bác không nhịn được cười nói “Ca ca đang ở trong phòng làm bài tập đấy, muốn tìm ca ca, thúc thúc dẫn con đi.”

Tỏa Nhi thả tay xuống bên trong bánh gatô, kích động gật đầu, tuy rằng trong lòng vẫn giận dỗi tên kia cứ gọi bé là đồ ngốc, nhưng mà anh ấy lại là người đầu tiên không sợ bé, đồng ý chơi đùa với bé, nói thế nào thì cũng là người bạn tốt đầu tiên của bé.

Bạn bè, đối với Tỏa Nhi mà nói, là vô cùng quý giá!

“Tôi dẫn bé con ra sau tìm Tiểu Phong, sẽ quay lại ngay.” Vương Nhất Bác cười nói với Tiêu Chiến, sau đó nắm tay dẫn Tỏa Nhi đi ra phía sau.

Vương Nhất Bác đi rồi, Tiêu Chiến đi ra bên ngoài nhà hàng gọi điện thoại cho Vu Bân.

“Giao dịch ở thành phố T giao cho phó tổng đi xử lý, tôi phải lưu lại ở đây một khoảng thời gian, cậu giúp tôi làm một cái thẻ căn cước tên Tiêu Tĩnh, còn nữa, giảm bớt số lượng bảo tiêu, tôi không muốn gây ra phiền phức không cần thiết.”

“Vâng! Tiêu tổng, nằm vùng bên kia truyền đến tin tức, Mông Lai Khắc có hẹn gặp riêng Phục Luân, bởi vì việc chia lợi nhuận Phục Luân đưa ra khiến hắn ta rất hài lòng, nên hắn muốn cắt đứt hợp tác với chúng ta, chuyển sang phía Phục Luân.”

“Có thể làm cho Mông Lai Khắc thỏa mãn với phần ăn chia, như vậy Phục Luân cũng phải chịu không ít thiệt thòi rồi, xem ra Phục Luân cũng là bị bức ép cuống liên, trước tiên án binh bất độc, Mông Lai Khắc muốn cắt hợp đồng, tất nhiên sẽ trực tiếp liên hệ với tôi, tới lúc đó tôi sẽ có cách ứng phó.”

“Vâng!”

Tiêu Chiến cúp điện thoại, vừa mới xoay người chuẩn bị vào lại nhà hàng, một quả cầu tuyết bay tới tấp đến mặt, Tiêu Chiến mặt không biến sắc, tay liền nhấc lên, khi quả cầu tuyết áp sát mắt thì bịch một tiếng chụp gọn trong tay.

“Giỏi quá!!” Tiểu Phong từ cửa sau chạy ra, đứng cách đó không xa, trợn mắt lên, mặt đầy sùng bái nhìn Tiêu Chiến “Ông chú xấu xa thật lợi hại!!!”

Lạch cạch một tiếng, quả cầu tuyết trong nắm tay của Tiêu Chiến vỡ tung tóe, hắn cười khẩy nhìn thằng nhóc đang mở to mắt kia.

“Tiểu quỷ, lại đây!” Tiêu Chiến hướng về phía Tiểu Phong vẫy vẫy tay “Thúc thúc có chuyện muốn hỏi nhóc!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nguoc #zsww