Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khăn tắm của Vương Nhất Bác rơi mất rồi, mẹ kiếp. . ." —— Nhật ký của Tiêu tổng.

Hạ Chi Quang vốn đã ăn uống xong xuôi, lúc chuẩn bị ra về thì vô tình gặp được ca ca nhà cậu. Hạ Chi Quang liền muốn đi đến chào hỏi, hàn huyên được vài câu, cậu đương nhiên ý tứ rời đi, trước khi đi vẫn không quên lôi kéo tay áo Tiêu Chiến, "Ca! Anh có thể kêu người đem máy chơi game gởi qua nhà em được không? Mỗi lần muốn chơi đều phải tới văn phòng của ca."

Vương Nhất Bác nghe xong, trong lòng "Sách" một tiếng, cảm thán Tiêu Chiến vậy mà còn cố ý dùng máy chơi game để dụ dỗ trai trẻ đến văn phòng. Em lắc đầu, lời thiên hạ đồn về Tiêu tổng đúng là không sai! Quả nhiên là một lão sói xám.

Hạ Chi Quang đi rồi, Tiêu Chiến lại tiếp tục công cuộc nhúng thịt cho tiểu má sữa. Anh nhúng một miếng thịt bò, chấm sốt, sau đó tỉ mỉ kẹp đến bên miệng em, bảo em há miệng.

Vương Nhất Bác lạnh lùng quay đầu, đem ghế dời ra xa một chút.

"Sao vậy, mới vừa rồi còn muốn ăn cái này mà." Tiêu Chiến nhanh tay đem miếng thịt bỏ vào chén của tiểu má sữa, trước khi em kịp lấy chén ra.

"Không muốn." Tiểu má sữa bĩu môi, gương mặt vừa mới vui vẻ ăn thịt bây giờ rầu rĩ thấy rõ.

Tiêu Chiến thương thương muốn nựng, lại nghĩ đến chuyện có lẽ vừa rồi do mình nói chuyện với Quang Quang hơi chú tâm, có chút lạnh nhạt với tiểu má sữa, khiến em không vui. Chẳng lẽ lại ghen rồi, hẳn là tiểu má sữa ngốc này ghen rồi, nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Chiến không hiểu sao lại nhộn nhạo vui vẻ, khoé miệng không kiềm được cứ vô thức nhếch lên. Thế là Tiêu tổng đỉnh đỉnh đại danh tỏ ra vô cùng tiêu sái, tiếp tục nhúng thịt bỏ vào chén của em, một bộ kiêu ngạo lên tiếng, "Khụ, Quang Quang chỉ là đệ đệ của tôi, em cũng không cần nghĩ quá nhiều."

Vương Nhất Bác vẫn đang đau lòng chuyện máy chơi game của em bị người ta cướp mất, Tiêu Chiến đem cho Quang Quang rồi, em lấy gì mà chơi, lần đó em vẫn chưa chơi cho thoả. Tâm trạng em đang vô cùng thất lạc, căn bản không chú ý tới Tiêu Chiến đang tự mình đa tình, nghe được câu nói của anh thì ngơ ngác hỏi lại, "Nghĩ quá nhiều cái gì?"

Tiêu Chiến nghe xong, trong tâm lại cười một tiếng, tiểu má sữa ngốc này, đã ăn dấm lại còn không chịu nhận, nhìn xem, cái mặt nhỏ nhăn xị ra rồi. Tiêu Chiến lấy khăn giấy lau miệng cho em, một bộ ôn nhu nhìn Vương Nhất Bác, "Được rồi, ngoan ngoãn ăn hết thịt trong chén, sau đó chúng ta cùng đi mua nhẫn, chịu không?"

". . . Không muốn mua nhẫn." Vương Nhất Bác để đũa xuống, hai tay chống lên cái cằm nhỏ xíu tinh xảo, nhanh chóng thu hồi bộ dáng bi quan chán đời, đôi mắt tròn xoe bất đầu uỷ khuất ngập thuỷ quang nhìn Tiêu Chiến. Em biết nam nhi đại trượng phu, làm ra bộ dáng nũng nịu, năn nỉ quả là có chút không phù hợp, nhưng mà em muốn máy chơi game. Được rồi, vì máy chơi game phiên bản giới hạn, tiểu thiếu gia em không ngại thả ra một tí da mặt, "Tôi. . . Tôi có thể lấy chiếc nhẫn đổi máy chơi game được không?"

Tiêu Chiến trên miệng vẫn bình tĩnh duy trì nụ cười, nhưng ánh mắt tối sầm công kích như muốn giết người, nội tâm nổi lên sóng to gió lớn. Chiếc nhẫn của Tiêu Chiến anh, lại không bì được với máy chơi game phiên bản giới hạn, con mẹ nó. Không biết bao nhiêu gia thế hào môn, chỉ vì chiếc nhẫn cưới nho nhỏ của Tiêu Chiến, mong muốn được một chân bước vào cửa Tiêu gia mà đấu đá đến bể đầu mẻ trán. Tiêu tổng nổi tiếng tài giỏi phong lưu, trước giờ coi sự nghiệp làm trọng, chưa từng có ý định để chiếc nhẫn cưới ràng buộc bản thân. Nay lại vì một tiểu má sữa ngốc nghếch trước mặt, cam tâm tình nguyện đeo cái vòng nhỏ ràng buộc vào người. Người khác cầu còn không được, Vương Nhất Bác một tiếng nói không cần liền không cần. Tiêu tổng nhận phải đả kích không nhỏ, cắn răng hỏi lại lần nữa, "Cái gì? Cho em nói lại lần nữa, em muốn cái gì?"

Vương Nhất Bác vậy mà thấy chết không sợ, không hề để tâm tới ánh mắt càng lúc càng tối đi của Tiêu Chiến, đưa ngón tay trắng bóc lên cắn cắn, "Máy chơi game, tôi trước đó vẫn luôn muốn mua. . . Nhưng mà người ta bán nhanh quá. . . Tôi không mua được. . . Ba ba cũng không cho tiền mua. . . Tôi rất thích chơi cái kia. . . Anh có thể sai người cũng mua cho tôi một cái được không. . ."

Tiêu Chiến siết chặt tay, nhóc con chơi chiêu này thật ác. . . Chiếc nhẫn với máy chơi game. . . Không nói hai lời vẫn chọn máy chơi game. . . Tiêu tổng tổn thương.

"Em lặp lại lần nữa, em muốn cái gì. . . Một cơ hội cuối cùng. . ." Tiêu Chiến nghiêm mặt, nụ cười rõ ràng đã vô cùng khó coi.

Bảo bối ngốc, em chỉ cần chọn chiếc nhẫn, sau này em muốn trời có trời, muốn đất có đất. Chỉ cần em lên tiếng, anh sẽ hai tay dâng cả thế giới này lên cho em.

Vương Nhất Bác vẫn không quan tâm đến nội tâm đang gào thét của Tiêu Chiến, chăm chú suy tư một phen, sau đó đôi mắt cún con sáng rực lên, "Tôi muốn gì anh đều mua cho sao?"

Tiêu Chiến lạnh mặt, nhẹ gật đầu, "Đúng, một lần thôi. Suy nghĩ cho kĩ"

Vương Nhất Bác như vớ được vàng, vội vàng mở điện thoại ra, cười híp cả mắt, "Tôi không muốn máy chơi game! Tôi muốn cái này! Motor Petronas Yamaha YZF-R1 màu xanh lá! Có thể mua cho tôi không! Có thể chứ có thể chứ! Oa anh nhìn xem, cái này vô cùng ngầu. . . @/¥*#%$#... . . ."

Vương Nhất Bác như đụng trúng công tắc, bô bô nói một hơi, càng nói càng vui vẻ, nói từ motor dòng này qua dòng khác, tay đua này qua tay đua khác, thậm chí bắt đầu nói qua các loại mũ bảo hiểm, còn sẵn tiện khoe luôn việc em luôn muốn tham gia vào đội đua chuyên nghiệp, mà ba ba vẫn chưa đồng ý. . . Tiểu má sữa vui đến quên trời quên đất, hoàn toàn không mảy may quan tâm đến sắc mặt của Tiêu tổng càng ngày càng xấu đi.

Tiêu Chiến bực bội tính tiền, đem tiểu má sữa kéo ra khỏi quán.

Nhóc con. . . Tôi hận cái đồ ngốc nhà em.

———————————

Đương nhiên, cuối cùng vẫn không thể thành công mua nhẫn cho Vương Nhất Bác.

Cả hai vào trung tâm thương mại, Vương Nhất Bác một mực lôi kéo Tiêu Chiến đến cửa hàng ván trượt. Hôm nay có mấy mẫu ván trượt mới ra, còn là phiên bản giới hạn, tiểu má sữa nhìn mấy mẫu ván trượt, hai mắt rực sáng, cười vui vẻ đến nỗi đuôi mắt phượng cong cong híp hết lại.

Vương Nhất Bác đứng hơn nửa giờ đồng hồ, vẫn không thể quyết định nên mua màu xanh, màu vàng hay là màu đỏ, dĩ nhiên xanh lá đẹp nhất rồi, nhưng mà hai màu còn lại em cũng thích. Tiêu Chiến nhìn tiểu má sữa xoắn xuýt cả buổi, cứ ôm khư khư cái ván trượt màu xanh lá nhưng cũng không nỡ rời mắt khỏi hai màu còn lại, thế là yên lặng lấy ra thẻ đen quyền lực, cà thẻ mua hết.

Chỉ bằng một động tác cà thẻ vô cùng nhẹ nhàng, Tiêu tổng dễ dàng thu phục được trái tim của tiểu má sữa. Em vui vẻ nhảy lên ôm Tiêu Chiến một cái, ngoan ngoãn nói cám ơn, còn cười đến lộ ra dấu ngoặc nhỏ xinh đẹp.

Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác kỳ thật rất dễ dỗ dành, người ta thích tiền thích kim cương, em chỉ vì có mấy cái ván trượt mà vui vẻ cả một ngày, rõ ràng rất dễ lấy lòng. Tiêu Chiến càng nghĩ lại càng bực bội, dễ dụ như vậy, sẽ rất dễ bị người bên ngoài lừa gạt đi, anh hẳn là nên giấu kỹ một chút.

Anh nhìn tiểu má sữa cầm ván trượt trên đường nhỏ tung hoành ngang dọc, giữa trưa ánh mặt trời sáng rực cũng không bì được với nụ cười hoàn mỹ của em. Vương Nhất Bác trượt ván ra xa, rồi lại lấy đà bật cao lên, mái tóc màu nâu mềm mại theo lực tung lên trong gió, da thịt em trắng muốt, dưới ánh sáng mặt trời lại càng thêm lộng lẫy câu nhân. Tiêu Chiến giống như bị câu đi hồn phách, hai mắt trầm ngâm không thể rời khỏi bóng hình em. Vương Nhất Bác cười lên khanh khách khi hoàn thành được một động tác khó, khuôn mặt nhỏ xíu vô cùng tinh xảo, hoàn mỹ vô khuyết như một tác phẩm nghệ thuật danh giá, khiến cho người chiêm ngưỡng chỉ muốn nâng ở trong lòng bàn tay, thành kính che chở. Tiêu Chiến trước giờ là người duy mỹ, giờ đây lại nghĩ, dùng từ Venus để hình dung Vương Nhất Bác là hoàn toàn không đủ.

Vương Nhất Bác ở trước mặt anh không chút kiêng kỵ vừa nháo vừa cười, lúc này Tiêu Chiến mới phát hiện, trong bất tri bất giác bản thân cũng thích cười nhiều hơn. Tiêu Chiến trước kia một mặt lễ độ, nho nhã, nhưng thật ra mà nói là người ngoài nóng trong lạnh, ổn trọng, tỉ mỉ, lại khéo đưa đẩy lõi đời. Tiêu Chiến kế thừa chiếc ghế Tiêu thị khi còn rất trẻ, đứng trên vạn người, có bao nhiêu gió tanh mưa máu chưa từng bước qua, giữa đầy rẫy những mưu tính lộc lừa, đã tôi luyện ra một Tiêu Chiến với cái đầu lạnh, che giấu nội tâm vô cùng hoàn hảo, trời có sập xuống cũng không biết hoảng. Vậy mà bây giờ đứng trước mặt bé con ngốc Vương Nhất Bác, lại chân chính triển lộ bộ mặt chân thực nhất của bản thân.

Mà đứa bé này, chỉ mới vừa tròn mười tám tuổi mấy tháng, bề ngoài tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng nội tâm lại vô cùng nhu thuận mềm mại. Cả hai chung sống chưa hẳn là lâu, nhưng Tiêu Chiến phát hiện đứa trẻ này sợ tối sợ ma lại như cún con thích dính người, lòng háo thắng mạnh còn rất thích ầm ĩ. Người khác chỉ thấy một Vương Nhất Bác cao lãnh cool ngầu, còn những khía cạnh đáng yêu bên trong chỉ có một mình anh được may mắn tỏ tường.

Tiêu Chiến nhìn em chơi ván trượt vui đến quên trời quên đất, không nhịn được bật cười. Xem ra, đối tượng liên hôn doanh nghiệp của Tiêu Chiến anh, mặc dù có chút phiền phức, nhưng lại khiến anh vô cùng yêu thích.

·

Tiêu Chiến ở lại công viên cùng em chơi vui vẻ đến tận chiều tối, cả hai lại cùng nhau sóng vai trở về nhà. Trong nhà còn có chút nguyên liệu nấu ăn, ban đêm Tiêu Chiến trổ tài làm súp cay Hà Nam, còn có cơm cà ri gà béo ngậy.

Anh nhớ kỹ Vương Nhất Bác quê ở Hà Nam, vì thế lúc nấu buổi tối cũng hi vọng món súp cay Hà Nam sẽ hợp với tâm ý của Vương Nhất Bác.

"Oa lão Tiêu! Hương vị cũng quá chính tông đi!" Vương Nhất Bác mới đầu còn chun mũi tỏ ý ghét bỏ, vừa nếm thử một miếng hai mắt liền sáng rỡ, tay ôm lấy bát súp không buông.

"Nói chuyện không biết lớn nhỏ, " Tiêu Chiến cầm đũa gõ nhẹ lên đầu em, "Ăn chậm một chút. Ca ca không giành với em." Lại sợ em ăn nhanh quá sẽ đau dạ dày.

Vương Nhất Bác hôm nay vô tình phát hiện Tiêu Chiến kỳ thật cũng không quá đáng ghét. Ngoại trừ nhiều lúc hay nói ra mấy câu thiếu đánh, hay bắt nạt em, Tiêu Chiến thật rất thần thông quảng đại. Anh không chỉ đáp ứng mua motor mơ ước cho em, còn mua hẳn cho em ba cái ván trượt, sẽ còn nấu cơm, còn có thể sưởi ấm giường cho em. Tính ra Tiêu Chiến rất tốt, mấu chốt là anh dáng dấp vô cùng đẹp mắt, một cái liếc mắt cũng đẹp đến rung động tâm can. Rõ ràng là Tiêu Chiến lớn hơn em đến tám tuổi, nhưng dáng vẻ cũng rất trẻ trung, có thể cùng em chơi đùa, khiến em thập phần vui vẻ. Vương Nhất Bác ăn một muỗng cơm to, trong lòng cảm thán em kết hôn cũng không lỗ.

Nghĩ đến đây, ấn tượng về Tiêu Chiến trong lòng em tăng lên một bật. Cả hai cùng nhau bình yên ăn tối, sau đó cả hai lại cùng nhau ngồi trên sofa, vui vẻ chọn phim xem.

Tiêu Chiến muốn xem « Côn Trì Nham », Vương Nhất Bác lập tức cự tuyệt, đầu nhỏ lắc lắc không ngừng: "Không muốn không muốn. . ." Đó là phim ma mà.

Tiêu Chiến bật cười, anh đan tay vào tay của tiểu má sữa, kéo đến trên đùi mình, lại trấn an nhéo nhéo ngón út mềm mại của em: "Có tôi ở đây, nhóc con lá gan nhỏ đến vậy sao?"

Cái gì lá gan nhỏ. Vương tiểu thiếu gia bị câu này của Tiêu Chiến làm nổi lên tự ái. Lần trước anh ta đã cười em là đồ nhát gan rồi, nam nhân không được để nhục hai lần, coi thì coi, em lại sợ quá cơ.

Kết cục chính là Vương Nhất Bác bị doạ đến chui rúc vào trong ngực của Tiêu Chiến, đến nhúc nhích còn không dám. Thường những người sợ ma lại rất hay muốn xem phim ma, Vương Nhất Bác vừa sợ, vừa tò mò nhìn qua kẽ ngón tay xem trộm. Cuối cùng vẫn là bị hù cho giật mình cuống cuồng ôm lấy cổ Tiêu Chiến.

Em ôm Tiêu Chiến cả buổi không dám buông tay, sợ đến hồn tiêu phách lạc, nhưng đau lòng là ở chỗ, em còn phải đi tắm.

. . .

"Không cho phép đi ra! Tiêu Chiến, anh nhất định phải đứng tại cửa ra vào!" Vương Nhất Bác ôm khăn tắm, áo ngủ lần nữa căn dặn.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rì rào thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng kêu của Vương Nhất Bác: "Lão Tiêu! Anh còn đó không?"

"Ở đây lão Vương. . ." Tiêu Chiến dựa vào khung cửa bên cạnh, chăm chú xem thị trường chứng khoán trong nước, đồng thời kiểm tra giá trị chứng khoán của Tiêu thị trên điện thoại.

"Tiêu Chiến!"

"Tôi đây. . ."

"Chiến ca. . ."

"Ở đây. . ."

Tiêu Chiến coi xong mấy bản hợp đồng, bây giờ rảnh rỗi lại nảy ra tâm tư làm chuyện xấu, thầm nghĩ nếu bây giờ bản thân không đáp lời, để xem nhóc con bên trong sẽ có phản ứng thế nào.

"Lão Tiêu. . . Anh còn đó không!" Tiểu má sữa lại gọi.

"Tiêu Chiến?" Trong giọng nói có chút lo lắng.

"Chiến ca?" Thanh âm đã bắt đầu run nhè nhẹ.

"Tiêu Tán!" Bây giờ đã mang theo nức nở.

Tiêu Chiến nín cười, chưa kịp nghe được âm thanh tiếp theo, tiểu má sữa bên trong đã quấn lấy khăn tắm, "Bộp" một tiếng mở cửa chạy ra. Vương Nhất Bác quấn khăn ngang hông, nửa người trên để trần, vòng eo nhỏ xíu thon gầy theo vòng quấn của khăn càng thêm kiều diễm. Thân trên em trắng nõn, còn vương mấy bong bóng xà phòng chưa tan, vành mắt đỏ ửng sóng sánh nước, không phòng bị hướng Tiêu Chiến đánh tới.

"Đồ xấu xa, dám không để ý tới tôi! Dám doạ tôi! Anh là muốn bị đánh đúng không! Hôm nay tôi nhất định sẽ đánh chết anh!"

Tiêu Chiến biết vừa rồi bản thân quá đáng, đem cún con doạ sợ một phen, cho nên bản thân không hề phản kháng, một bên để Vương Nhất Bác đánh, một bên thưởng thức dáng vẻ mỹ nhân trong chiếc khăn tắm. Vương Nhất Bác càng đánh càng hăng, quên mất bản thân chỉ quấn mỗi khăn tắm, Tiêu Chiến nhìn chiếc khăn theo động tác càn rỡ của em từ từ buông lỏng, chưa kịp lên tiếng nhắc nhở. . . Sau đó quả nhiên. . . Khăn tắm rơi xuống.

Tiêu Chiến ngẩn người. Trước mặt anh, Vương Nhất Bác toàn thân trắng như bông tuyết, má sữa non mềm vương sắc hồng, đuôi mắt em đỏ ửng như trái mận, rõ ràng bối rối khăn tắm rớt rồi không biết làm sao. Bộ dáng em lúng túng thấy rõ, miệng nhỏ phấn nộn hé mở. . . Không biết nên nói gì. . .

"Anh. . . Anh mau xoay mặt đi chỗ khác!" Vương Nhất Bác lắp bắp, "Nhanh lên. . .!"

Tiêu Chiến nhẫn xuống một trận xao động bên trong, đưa mắt từ trên quét xuống nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác. Anh cố gắng kiềm chế hai chân, không để cho vật đang có xu hướng ngóc đầu hiển thị quá lộ liễu, đầu ngón tay bị anh bóp đến đỏ au, trong mắt hiện ra tinh quang kích động, điệu bộ ôn nhu trước sau như một biến đi đâu mất, để lại ánh mắt mang theo muôn vàn công kích cùng xâm lược, là điệu bộ của sói chuẩn bị săn mồi.

Tiêu Chiến một bên khóe miệng nhếch lên.

Nụ cười mê người, giờ phút này mang theo muôn trùng nguy hiểm.

"Không xoay đi chỗ khác thì sao?"

Anh đem Vương Nhất Bác từng bước một bức về lại phòng tắm, trở tay "Bộp" một tiếng đóng cửa lại.

*Thật lòng là bận tối mặt tối mũi, nhưng mà sinh nhật Nhất Bảo không thể cứ im lặng như thế, nên cũng mò lên đăng chương này.

💚 Nhất Bảo sinh thần vui vẻ. Chỉ mong Nhất Bảo một đời an yên. 08/05/ 2022 💚


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net