18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân viên chuyển phát nhanh cũng không cung cấp được thông tin hữu hiệu nào, cũng không biết điện thoại của mình bị người ta lấy đi, sử dụng lúc nào, cũng không nhớ nổi ngày hai mươi tám lúc Chu Hữu Vi nhận điện thoại thì mình đang làm cái gì, Trần Quốc An cũng vì chuyện này mà thấy cực kỳ đau đầu, đưa số điện thoại cho tổ thông tin, cả đội cũng phải tăng ca suốt đêm.

Tiêu Chiến lấy cà phê, nhìn nhân viên tổ thông tin lặp lại thao tác lúc chiều của mình, đưa dãy số vào chương trình sàng lọc, hai giờ sáng đã hoàn thành lần sàng lọc đầu tiên, cũng không có gì khác biệt, nhưng tra ra được định vị số điện thoại lúc gọi cho Chu Hữu Vi là ở trên phố ăn vặt ở Hồng Nhai Động, là một nơi có lượng người đi lại rất lớn.

Trần Quốc An chửi tục một câu, nhưng thật sự đã không còn manh mối nào khác, chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc nhất là mò kim đáy bể, lấy tất cả các cuộn camera giám sát ở tất cả ngõ phố ăn vặt để toàn đội lần lượt xem xét.

Tiêu Chiến đứng sau lưng nhân viên kỹ thuật xem số liệu trên màn hình, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu là mã hóa hai lớp thì sao ạ?"

Trần Quốc An nghe xong thì sững người, nhìn về phía Tiêu Chiến, vốn muốn nói chuyện này không hợp lý lắm, không thể nào như thế được, nhưng lại nghĩ đến việc trưa nay cũng vì sự võ đoán của mình mới dẫn đến việc ra quân công cốc, bây giờ thật sự không nên quá tự tin, anh ta gật đầu xác nhận ý kiến của Tiêu Chiến, nói với đội viên của tổ thông tin: "Tiếp tục giải mã một lần nữa."

Tiêu Chiến âm thầm mỉm cười, trong lòng biết số điện thoại này một trăm phần trăm đã bị động tay động chân, cho dù có giải mã lần nữa thì cũng không tìm được thông tin mang tính xây dựng nào, việc điều tra có lẽ cũng sẽ dừng lại tại đây, nhưng việc cậu đưa ra vấn đề thật sự đã được Trần Quốc An xem xét lại, vậy thì tại sao lại không nói ra chứ.

Cậu đứng một lúc thì quay trở về chỗ của mình hỗ trợ sàng lọc giám sát.

Đoạn phim từ phố ăn vặt đều đến từ từng cửa hàng, phạm vi quay được không lớn, góc chết rất nhiều. Nhân viên chuyển phát trước đó đã vào sáu, bảy tiệm lấy đồ ship, sau đó đến các khách sạn giao cho khách du lịch. Du khách đông đảo trên đường phố, việc bị mất điện thoại thật sự rất khó để phát hiện, huống chi lúc quay cũng chỉ thấy được một đoạn ngắn, có lúc thì quay không đến, việc sàng lọc thật sự rất khó để tiến hành, nhưng Tiêu Chiến không chỉ xem phần camera theo dõi của mỗi cậu shipper đó.

Cậu zoom lớn từng đoạn video, xem xét lần lượt, trong tình huống với lượng người cực kỳ nhiều này thì phán đoán ra việc ai trộm điện thoại của nhân viên chuyển phát là rất khó, nhưng để tìm ra người có mục tiêu lại rất dễ dàng.

Hồng Nhai Động không giống với buổi đêm ở khu chung cư, chỗ nào cũng là người, muốn tránh hoàn toàn hết tất cả những camera giám sát thì chỉ có thể đi theo lộ trình không bình thường, nhưng ở đây nếu đi theo cách khác lạ nhất định sẽ bị dòm ngó, dễ gây chú ý còn có khi bị đăng tin.

Chỉ cần đêm đó Vương Nhất Bác đến đây thì nhất định sẽ bị lộ ở trong một phần giám sát nào đó, Tiêu Chiến chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, cố gắng xem xét thật kỹ.

Gần ba giờ sáng, con ngươi cậu run lên, đưa tay nhấn vào khoảng trắng.

Với kế hoạch tỉ mỉ của mình, chắc anh cũng tính được việc mình sẽ bị lộ trong đoạn giám sát, nhưng dựa theo tư duy điều tra những khung hình không có mặt nhân viên chuyển phát đều sẽ được loại trừ. Hành động của anh hoàn toàn diễn ra ở những nơi camera không quay đến, chắc chắn bản thân sẽ không xuất hiện cùng lúc với nhân viên chuyển phát, chỉ có những khung hình ở trên phố ăn vặt không cách nào tránh được thì mới quay lại được bóng người anh.

Nhưng thật ra cũng chẳng có gì nguy hiểm, bởi căn bản không ai chú ý đến anh cả.

Anh còn cố ý mặc một chiếc áo hoodies in hình nguệch ngoạc trông rất thời thượng, trước ngực còn đeo một sợi dây chuyền gai hip-hop, chiếc mũ hoạt hình nhiều màu sắc, khẩu trang là loại khẩu trang y tế thông thường, hoàn toàn khác với cách ăn mặc lúc đi gặp Chu Hữu Vi. Cho dù cảnh sát có cho Chu Hữu Vi nhìn hết tất cả những đoạn camera giám sát này cũng chưa chắc Chu Hữu Vi đã có thể nhận ra anh giữa nhiều người như thế.

Người có thể phát hiện ra anh chỉ có mình Tiêu Chiến.

Vì thế anh mới viện cớ ra ngoài làm nhiệm vụ, nhờ Tiêu Chiến chăm sóc bà nội giúp mình, lần này hết lần khác dặn cậu phải đúng giờ và đúng địa điểm, chỉ vì muốn cậu giảm bớt thời gian theo dõi tình tiết vụ án.

Tiêu Chiến phóng to màn hình tạm dừng, chỉ trong phút chốc đã xâu chuỗi được tất cả mọi thứ, chỉ cần lấy việc Vương Nhất Bác lừa cậu làm tiền đề thì tất cả mọi chuyện đều đã có thể được giải thích.

Vì sao lại trực tiếp giao nhiệm vụ chăm sóc bà cho cậu, vì sao lúc ở nhà lại thể hiện ra vẻ dịu dàng mập mờ như thế, vì sao trong tình huống thúc ép ấy anh lại chọn đột nhiên hôn cậu, vì sao vào đêm bắt được Chu Hữu Vi anh lại gọi điện thoại, rồi lại nói những câu đáng thương đến thế.

Tiêu Chiến siết chặt con chuột, nhìn màn hình đang ấn dừng rất lâu mới tắt đi cửa sổ video, cầm thuốc lá và điện thoại ra ngoài.

Lưu Vĩ hỏi cậu đi đâu, cậu nói mệt quá, muốn ra ngoài hút một điếu thuốc.

Cửa ban công không khóa, càng đi về phía cuối hơi mát của điều hòa càng giảm, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng bước chân mình, trong đầu hiện lên hình ảnh phát súng nơi con hẻm hôm đó.

Vương Nhất Bác, anh thật sự đến vì cứu em, hay chỉ sợ Chu Hữu Vi trốn thoát, khiến kế hoạch của anh thất bại đây?

Cậu đóng cửa lại, đứng bên lan can, quay người chầm chậm nhoài mình lên đó.

Ngày mai có lẽ trời sẽ mưa, đèn đường đã tắt, cậu nhớ đến ngày trưa giữa xuân đó.

Tóc của Vương Nhất Bác vẫn đang là màu đỏ, tai trái đeo khuyên tai bằng thép, ánh nắng chói chang, xinh đẹp chiếu xuống, anh nhả ra một làn khói nhàn nhạt lại mịt mù, mỉm cười gọi cậu là Tiểu Chiến. Đã từ rất lâu rồi, Tiêu Chiến đã thấy rất nhiều vẻ mặt khác nhau của Vương Nhất Bác, nhưng cậu vẫn cảm thấy anh của ngày hôm đó là kinh diễm nhất, đến mức mỗi lần cậu tỉnh khỏi giấc mộng giữa đêm khuya cũng đều bởi vì nhìn thấy Vương Nhất Bác đang tựa người vào ban công hút thuốc.

Có phải tiềm thức đã sớm hiểu rõ, người như Vương Nhất Bác chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, cho nên cũng tự động thay cậu giữ lại dáng vẻ xinh đẹp nhất, để cậu sau này lúc nhớ lại người ấy, chỉ có thể hoài niệm lại khoảng thời gian đã từng khiến cậu kinh diễm nhất này. Chuyện có thể khiến anh phải sắp xếp thế này chắc chắn là rất quan trọng, so với chuyện này thì Tiêu Chiến còn so nặng so nhẹ gì nữa đây?

Những giọt nước mắt gục ngã ở bến tàu Triều Thiên Môn, tiếng nức nở trong vòng tay cậu, hành lang tắt đèn của bệnh viện, cậu cõng anh đi lại cõng anh về, một đoạn đường dài như thế, Vương Nhất Bác ghé bên tai cậu nói không sợ, lại chọc cho Tiêu Chiến đỏ bừng mặt, ợm ờ cho phương thức liên lạc, những chuyện này chẳng phải đều nằm trong kế hoạch của anh ư?

Bây giờ Tiêu Chiến nghĩ lại, chỉ cảm thấy tất cả giống như một vòng luẩn quẩn đan xen.

Cậu mở mắt ra, lấy một điếu thuốc rồi sờ tìm bật lửa, mở hết túi này đến túi khác mới nhớ ra, bật lửa đã để lại bên cửa sau của Hinh Thúy Uyển.

Kết quả chắc cũng không cần ngày mai đến kiểm tra nữa, đêm nay cậu đã xác minh được suy đoán của chính mình, chiếc bật lửa đó, còn khoảng một nghìn tệ nữa cơ đấy.

Tiêu Chiến đột nhiên bật cười, cắn đầu thuốc lá, thuốc lá không cháy nhưng lại cảm giác như mình đã bị chất nicotin làm cho tê liệt.

Cậu siết chặt lan can, cười thật lớn, chỉ hi vọng Vương Nhất Bác có thể lấy chiếc bật lửa đó đi, hi vọng anh có thể phát hiện ra trên đó có khắc tên của anh, hi vọng anh có thể biết rằng, Tiêu Chiến còn chưa có cơ hội nói em yêu anh, đó không phải hời hợt, thờ ơ, cũng không phải sắc dục che mờ trái tim, tất cả đều là chân tình thật ý.

"Vương Nhất Bác." Cậu bỗng nhiên nghẹn ngào, liên tiếp gọi cái tên này, bên tai vẫn còn nhớ rất rõ giai điệu bản tình ca đã cùng anh hát.

Tiêu Chiến nhả điếu thuốc đang ngậm, điếu Ngọc Khê nguyên vẹn rơi thẳng xuống tầng.

Cậu cúi đầu che mặt, đau đớn không phải vì cuối cùng cũng biết cảnh sát và tội phạm chẳng bao giờ cùng đội trời chung, mà là ngày hôm nay biết được, Vương Nhất Bác chưa bao giờ tin tưởng vào bất kỳ một lời hứa hẹn nào của cậu, nhịp tim đập nhanh đó cũng chẳng là gì cả, lý trí của anh vĩnh viễn chỉ có sự tỉnh táo, vô sự hưởng lạc, có chuyện thì trở mặt quay lưng.

Hành lang vắng người của cục cảnh sát không dài bằng bệnh viện, ánh đèn cũng rất sáng.

Trước đây mỗi lần Tiêu Chiến khóc đều là vì bố mẹ, đó là loại nước mắt chua xót, âm thầm mà nặng nề, giống như bị chìm sâu âm ỉ mà kéo dài. Nhưng bây giờ những giọt nước mắt rơi vì Vương Nhất Bác đều là cay đắng, nếu như không ở cục cảnh sát, cậu hận mình không thể khóc thật lớn, gào thật to, khóc đến khàn giọng, đến tê liệt bất động.

Vương Nhất Bác là một ngôi sao băng vụt bay qua giữa bầu trời, cậu vì vẻ đẹp rực rỡ đó mà ngã xuống, dẫu ngắm nhìn được vẻ hùng vĩ nhưng chỉ trong phút chốc xương cốt cậu đã vỡ tan, cơ thể lạnh lẽo, vĩnh viễn chìm vào tối tăm.

Tiêu Chiến mặc cho gió đêm hong khô đôi mắt ướt đẫm, mãi mới quay người trở về, sau khi rửa mặt ở phòng vệ sinh, khuôn mặt lạnh tanh bước qua hành lang yên ắng.

"Mẹ nó đúng là thời đại thông tin chết tiệt, mã hóa hai lớp, nhảm nhí gì vậy chứ, đám lưu manh côn đồ sẽ biết mấy loại này cơ à?"

Tiêu Chiến đi đến cửa đã nghe thấy giọng nói của Trần Quốc An, cậu siết chặt lấy chốt cửa.

Bên trong cánh cửa thủy tinh này là đội chống ma túy đang bận rộn, mỗi người đều vì giải quyết vụ án này mà thức trắng đêm không ngủ, bên ngoài cánh cửa là cậu đã tìm thấy chân tướng.

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn xuống bộ đồng phục cảnh sát trên người mình.

"Bảo vệ thì không cần, tôi hi vọng cậu sẽ là một cảnh sát tốt."

Cậu của rất nhiều ngày trước đó còn son sắt thề hẹn nói muốn bảo vệ anh, có lẽ Vương Nhất Bác cũng nghe không nổi nữa nên mới nói một câu như thế, nhưng lúc Vương Nhất Bác trả lời có nghĩ đến ngày này không? Tiêu Chiến thật sự phải đưa ra lựa chọn.

Bảo vệ anh hay là làm một cảnh sát tốt, giữ lời hứa, hay hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Nếu như Vương Nhất Bác không tàn nhẫn như thế, dù chỉ tin tưởng cậu một chút xíu thôi, chủ động nói ra mọi chuyện, Tiêu Chiến sẽ không chút do dự mà lựa chọn thiên vị anh.

Từ lúc quen biết đến bây giờ, trong mắt Tiêu Chiến luôn nghĩ rằng Vương Nhất Bác là người tốt, anh chỉ là bất đắc dĩ mà phải vào thế giới ngầm, dù sao anh cũng đã từng nói đến những gì mà lúc nhỏ anh đã từng trải qua, nếu như muốn sống hạnh phúc đã khó đến thế thì còn quan tâm gì đến đạo đức nữa chứ, tất cả những việc phải làm để có thể sống sót anh đều sẽ làm.

Tiêu Chiến không chỉ cảm thấy anh không sai, còn thấy đồng cảm, đau lòng cho anh, bản thân còn cảm động giải thích thay cho Vương Nhất Bác, anh chỉ là không còn cách nào khác, anh cũng không muốn thế.

Nhưng bây giờ cậu còn hoài nghi hết tất cả những điều Vương Nhất Bác trải qua mà anh đã nói, nếu như "Vương Nhất Bác" mà cậu thấy chỉ là những gì mà Vương Nhất Bác muốn cho cậu thấy còn anh thật sự không khác gì những kẻ sát nhân vậy thì Tiêu Chiến còn lý do gì mà không làm tròn trách nhiệm, bao che cho mọi tội lỗi của anh nữa đây? Thà thẳng thắn thừa nhận việc mình yêu sai người đi vẫn còn chưa muộn.

Tiêu Chiến thở ra một hơi, đẩy cửa về lại chỗ ngồi, Trần Quốc An yêu cầu tổ thông tin bắt đầu điều tra địa chỉ IP thiết bị đã thay đổi thông tin đánh dấu của số điện thoại.

Không tra được, có tra ra cũng không xác định được người đã sửa đổi.

Bây giờ Tiêu Chiến vô cùng tin vào năng lực của Vương Nhất Bác, anh đã để lại số điện thoại, có lẽ không chỉ là không sợ bọn họ tra được, mà thậm chí có khi còn muốn làm chậm tiến độ của bọn họ.

Cậu nhấp một hớp cà phê đã nguội lạnh, lại mở ra tập tin giám sát ở Hồng Nhai Động, tìm đến nơi thấy Vương Nhất Bác, con chuột dừng lại rất lâu cũng không di chuyển tiếp.

Không phải rất đơn giản ư? Chỉ cần nói cho Trần Quốc An, cậu đã tìm thấy một người rất phù hợp với miêu tả của Chu Hữu Vi trong video giám sát, tìm Chu Hữu Vi đến đối chiếu, hình ảnh HD zoom to không có khả năng hắn không nhận ra.

Nhưng cậu không cách nào nói ra được, con chuột nhấp vào video tiếp tục ấn chạy, lại một lần nữa chẳng dám nói ra.

Tiêu Chiến uống hết nửa ly cà phê lạnh tanh, nghe nhân viên tổ thông tin nói với Trần Quốc An, "Đội trưởng Trần, không tra được, thông tin đánh dấu nằm ở số điện thoại chứ không phải điện thoại, nghi phạm đã xóa thông tin của số trên mạng, chúng tôi không có cách nào kiểm tra thiết bị lúc hắn sử dụng để xóa thông tin đó."

Manh mối đứt gãy, đúng như dự đoán.

Trần Quốc An cúi đầu đi đi lại lại, Tiêu Chiến đặt cốc xuống bàn thật nhẹ. Kim đồng hồ nằm giữa số 3 và số 4, cậu lại một lần nữa siết chặt con chuột, tắt đi màn hình giám sát.

Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nhìn màn hình máy tính xanh đậm, không biết mắt nóng lên là vì không kìm lòng được hay là do đã nhìn màn hình quá lâu nữa, cậu hít mũi, cầm điện thoại di động lên, cúi đầu ấn vào wechat.

Vương Nhất Bác được cậu ghim lên đầu, anh là người duy nhất trong toàn bộ danh sách, ở đầu tiên, rất dễ tìm thấy.

Cậu nhấn vào đoạn chat của mình và Vương Nhất Bác, tin nhắn dừng lại ở cuộc gọi mà cậu gọi cho anh trước lúc ra quân, Tiêu Chiến nhìn dòng chữ "không bắt máy" trào phúng trên màn hình, nhấn vào bàn phím, đầu ngón tay chưa chạm xuống đã run lên.

Cậu nhắm mắt lại, hít sâu hai lần, cắn răng gõ chữ, "Em tìm thấy anh rồi."

Chỉ năm chữ nhưng giống như đã rút cạn tất cả sức lực của cậu, Tiêu Chiến không cách nào có thể gửi đi được, giằng co hồi lâu lại xóa đi tất cả, gõ lại một lần nữa, "Vì sao anh lại muốn lừa em?"

Điều thật sự muốn hỏi, có lẽ là câu này, Tiêu Chiến thật sự rất muốn cười. Lòng dạ của cậu sao lại nhỏ như thế, không phải là đang muốn so đo ư, muốn biết mình ở trong lòng Vương Nhất Bác rốt cuộc là gì, vậy thì có khác gì những người la lối khóc lóc vì thất tình chứ.

Cậu cúi đầu rút giấy lau mũi, cũng tiện tay lau đi nước mắt chuẩn bị rơi, tin nhắn chưa được gửi đi đã bị thông báo cuộc gọi che lại, bàn tay Tiêu Chiến tê rần, mắt mở to nhìn xuống, số điện thoại ẩn lại nhấp nháy gọi cậu.

Ba rưỡi sáng, đêm nay người không ngủ.

Tiêu Chiến rất khâm phục lòng dũng cảm của Vương Nhất Bác, biết rõ đêm nay cậu sẽ phá án cả đêm, người ở ngay trong cục cảnh sát mà còn dám gọi điện thoại cho cậu.

Anh cứ thế chắc chắn cho dù Tiêu Chiến phát hiện ra cũng sẽ bao che cho anh ư?

Tiêu Chiến cầm điện thoại ra khỏi văn phòng, quay người đóng cửa, nhận điện thoại để bên tai, đi về phía ban công.

Tiêu Chiến không nói gì, Vương Nhất Bác chỉ nghe thấy tiếng bước chân đều đều theo quy luật, khung cảnh rất yên tĩnh, anh ở trong căn phòng tối đèn hơi cúi đầu, video giám sát trên máy tính đã tạm dừng, hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc Tiêu Chiến giơ điện thoại chụp lại vị trí của chiếc bật lửa.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi sự im lặng của một người như thế, trái tim đập "thịch thình" trong lồng ngực cứ như đang bắt theo nhịp tiếng bước chân của cậu.

"Không nói chuyện thì gọi điện thoại làm gì." Tiêu Chiến dừng bước.

"Nói." Vương Nhất Bác đưa tay đè lên trán, cũng không biết vì sao, giống như đã bị câu nói lạnh lùng của Tiêu Chiến đánh bại, chưa nói câu nào nhưng sống mũi đã cay xè, anh ho một tiếng, ép mình mỉm cười, "Tiểu Chiến, anh thấy rồi, anh không lấy nó, sáng mai em nhớ đến cầm về."

"Xin lỗi, anh lừa em, anh không đến Quảng Tây." Vương Nhất Bác cắn môi, đầu bên kia điện thoại không có tiếng gì, sự im lặng như một dòng điện thiêu đốt phòng tuyến tâm lý của anh, giọng nói của anh như yếu đi, "Anh rất xin lỗi Tiểu Chiến, nhưng anh lừa em là có lý do, em còn muốn nghe anh giải thích không?"

Cần gì phải thế, Tiêu Chiến chỉ muốn hỏi, cần gì phải nói chuyện đáng thương như thế.

Nếu như có thật sự áy náy như thế thì ngay từ đầu còn bày ra trăm phương ngàn kế để nói dối ư? Nếu như Tiêu Chiến không phát hiện ra, hoặc nếu như Tiêu Chiến không trùng hợp là cảnh sát đang điều tra vụ án này vậy thì Vương Nhất Bác, anh có thật sự nói lời xin lỗi không?

"Thật ra em cũng không muốn nói ra những lời khó nghe." Tiêu Chiến đóng cửa hành lang, đi về phía lan can mới cúi đầu bật cười thành tiếng, "Nhưng Vương Nhất Bác, anh có thể giải thích cái gì chứ? Anh không gọi cuộc điện thoại này thì em sẽ không nghĩ đến, nhưng anh gọi thì em đã biết anh gọi đến vì cái gì. Nếu như anh chỉ thầm muốn xin lỗi thì cần gì phải chọn ba rưỡi sáng để gọi cho em? Anh vẫn đang tính toán. Vì camera của anh quay được em lúc để lại bật lửa, thấy em chụp ảnh lại, anh biết anh trong bóng tối cầm được chiếc bật lửa đó, lúc đặt lại sẽ hoàn toàn không có khả năng đặt lại đúng vị trí của nó, nên anh nhân lúc em chưa quay lại kiểm tra mới vội vàng xin lỗi, kiểu này cũng xem như anh vì tự trách, vì áy náy, chủ động nhận lỗi, chứ không phải để sau khi bị em phát hiện thì không thể không cúi đầu, đúng không?"

Vương Nhất Bác không hề nghĩ đến việc Tiêu Chiến sẽ hung dữ dọa người như thế, anh luôn nghĩ Tiêu Chiến sẽ là người luôn giữ phong độ, luôn có giáo dưỡng, cho dù khó chịu cũng sẽ nhớ rõ lời mình đã nói và tình cảm trước đây, sẽ không đến mức trở mặt quay lưng.

"Em." Vương Nhất Bác đột nhiên á khẩu, không biết nên trả lời thế nào, "Em, nghĩ anh như thế ư?"

"Trước ngày hôm nay em cũng không nghĩ đến việc em sẽ nghĩ về anh như thế." Tiêu Chiến nhìn bóng đêm đen ngòm dưới tầng, bàn tay siết chặt, "Nhưng em nói sai sao? Em ước gì từng câu từng chữ em nói đều sai, anh hiểu không Vương Nhất Bác."

"Anh đến Hồng Nhai Động. Khắp nơi đều là người, anh không cách nào trèo tường nhảy lên mái nhà để tránh đi camera, chỉ có thể sắp xếp mình không cùng chung khung hình với nhân viên chuyển phát, cố gắng ít xuất hiện nhất trong camera. Anh biết thói quen của bọn em sẽ chọn những thông tin có ích để sàng lọc, những khung hình không có nhân viên chuyển phát sẽ trực tiếp bị loại bỏ, nhưng anh cũng quá cẩn thận, còn sợ bọn em hết đường phá án thì sẽ dùng thử mọi cách rồi cho Chu Hữu Vi xem hết tất cả những đoạn camera giám sát để tìm anh, nên anh còn cố ý mặc quần áo hoàn toàn khác phong cách với lúc gặp Chu Hữu Vi, phố ăn vặt toàn người, cho dù bóng người anh có chợt lướt qua, Chu Hữu Vi có nhìn mù mắt cũng không nhận ra anh được." Tiêu Chiến thấp giọng nói, thở ra một hơi, "Nhưng bệnh đa nghi của anh cũng quá nặng, anh muốn đảm bảo phải thành công một trăm phần trăm mới có thể đi làm nhiệm vụ này, nên anh muốn nhờ em chăm bà nội, nhắc nhở em phải đến đúng nơi đúng giờ, còn ép em chọn giữa công việc và anh. Anh rất hiểu em, anh biết nếu như chính miệng em đồng ý với anh, xem như có xin nghỉ cũng phải chắc chắn hai ngày đến nhà bà một lần, nên em nhất định sẽ làm chậm tiến độ công việc, cũng sẽ giảm đi xác suất em sẽ phát hiện ra anh."

"Nhưng làm sao bây giờ đây Vương Nhất Bác, anh đánh giá quá thấp sức ảnh hưởng của mình đối với Tiêu Chiến, anh cho rằng cậu ta phải theo dõi từng hình từng trang của camera mới có thể tìm ra anh ư? Cậu ta không cần." Hốc mắt Tiêu Chiến đỏ bừng, đáy mắt ẩm ướt mờ sương, bờ môi run rẩy không ngừng, mãi mới nói tiếp, "Em chỉ cần tua nhanh 16x, ngay lần đầu tiên đã tìm được anh."

Cậu nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến hai tiếng nghẹn ngào rất khẽ, sau đó là tiếng ho khan che giấu, Tiêu Chiến dùng ngón cái quẹt đi giọt nước mắt chảy xuống, mỉm cười nhíu mày, "Anh khóc cái gì? Em nói oan anh thì anh phản bác lại em đi chứ."

Vương Nhất Bác không đáp lại, chỉ có tiếng nức nở đứt quãng, Tiêu Chiến nói, "Vô dụng thôi, trái tim em thương anh với điều kiện là anh thật sự đáng để đau lòng."

"Anh còn có thể phản bác lại được gì em? Điều kiện để lời giải thích có tác dụng là khi em muốn tin anh, nhưng em đã từng tin anh ư?" Vương Nhất Bác vuốt những sợi tóc rũ trên trán ra sau, nước mắt giàn dụa trên mặt, anh cúi đầu, im lặng nhìn thùng rác, "Tiêu Chiến, anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net