Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ca, sao nhìn mặt anh y hệt quả mướp đắng vậy?"

Tiêu Dung dò xét ngồi xuống trước mặt Tiêu Chiến, một bên vừa gặm hạt dưa vừa trêu chọc.

"Anh sao vậy? Theo đuổi tình yêu còn thê thảm hơn chiến dịch Waterloo à?"

Quỷ hút máu trời sinh sợ ánh nắng nên cửa sổ trong ngoài đều đắp mành che nắng cẩn thận, dù là ban ngày hay tối muộn đều phải mượn  ánh đèn chiếu sáng. Dưới ngọn đèn lờ mờ, người anh trai ngày thường vẫn đeo bộ mặt xuân phong hóa vũ giả dạng ôn nhu của nàng hôm nay trông buồn rười rượi, Tiêu Dung nhìn mà phát buồn nôn.

"Anh nói ra đàng hoàng nghe xem nào, đừng có trưng ra bộ dạng hút không đủ máu thiếu dinh dưỡng nữa đi, trông khiếp lắm."

Tiêu Chiến u oán nhìn nàng một cái, không lên tiếng.

"Thôi cmn đi Tiêu Chiến, bộ dạng này của anh sợ chết đi được."

"Không được nói bậy."

Mãi lâu sau mới nghe thấy giọng nói nhỏ như muỗi kêu của Tiêu Chiến, cái dáng vẻ hồn vía đi chơi của hắn làm em gái nhỏ phát mệt.

"Không phải, ca, anh sao vậy, có chuyện gì thì nói đi chứ!"

Tiêu Chiến nhặt một bông dạ hợp hoan trên bàn nhìn hồi lâu, ngay cả đôi cánh phía sau cũng không thèm thu lại, ủ rũ trên mặt đất trông vô cùng đáng thương.

"Ta bị chị dâu của em bỏ rồi."

"Hở???? Ha ha ha ha ha ha!"

Hắn lạnh lùng phóng một ánh mắt như dao găm, Tiêu Dung nhanh chóng thức thời ngậm miệng lại. Chuyện này thật sự quá mức khôi hài đi. Anh trai của nàng cũng có thể bị đá sao? Không biết đã qua bao lâu rồi nhưng người anh này từ trước đến nay chưa từng có hảo cảm với một mống ma nào. Mấy tháng trước đột nhiên nổi hứng sang vương quốc láng giềng chơi, ai mà ngờ được là chơi một lần liền bị đá về, thật tò mò không biết người như thế nào mới đá được tên anh này nhỉ?

"Không phải... ý của em là... hoàng tẩu thật sự quá xuất sắc thanh cao! Theo lí mà nói thì sau này anh sẽ thành quốc vương rồi, như vậy mà vẫn có thể bị đá. Điều này chứng tỏ là anh đã tìm được một cô nương không ham danh lợi rồi..."

"Nam."

Tiêu Dung bị hạt dưa trong miệng làm cho nghẹn họng, nàng vội vàng đập đập mấy cái phun hạt dưa kia ra.

"Nam cũng được mà, anh quan tâm nam hay nữa làm gì, khi nào dẫn đến em, nhìn một cái đi."

"Em ấy nói em ấy ghét ta."

Tiêu Dung bị bộ dạng ai oán bi thương của Tiêu Chiến dọa cho phát sợ.

"Em ấy nói ta vẫn luôn khi dễ, cưỡng ép em ấy, cũng không suy nghĩ cho cảm nhận của em ấy, không tôn trọng em ấy, lại còn muốn hủy khế ước với ta, còn..."

"Ngừng ngừng ngừng ngừng ngừng lại!"

Một màn líu lo quở trách thương tâm của Tiêu Chiến bị muội muộn nhẫn tâm hô ngừng, hắn với bộ mặt ai oán nhìn qua.

"Chuyện này không đúng rồi, nếu như người đó có thể kí khế ước với anh thì chứng tỏ người đó cũng thích anh. Sao lại nói mình không thích anh được?"

"Em ấy không biết kí khế ước cần phải có tình cảm."

Tiêu Chiến ôm đầu, tựa như một tên nhóc vắt mũi chưa sạch thất tình mà phẫn uất nằm sấp lên bàn.

"Vậy thì anh nói cho người ta là được mà! Để người ta còn hiểu rõ tâm ý của mình chứ!"

"Da mặt của Nhất Bác rất mỏng, lúc đó con muốn rút kiếm đuổi ta đi, ta không dám nói với em ấy."

"Không phải, anh đã là quỷ hút máu bao nhiêu tuổi rồi mà còn sợ kiếm? Người ta chọc anh một kiếm anh sẽ chết sao?"

"Em ấy tự cầm kiếm chĩa vào mình, ta sợ em ấy sẽ tự làm mình bị thương."

Tiêu Dung bị tên ca ca khác người của mình làm cho chấn kinh, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết phải nói gì cho đúng, suy nghĩ cả nửa ngày mới nói nhăng nói cuội.

"Chuyện này... anh dâu... quả là hoa hồng có gai..."

"Chuyện đó... quả thật ta đã sai... nhưng anh thật sự không nghĩ em ấy sẽ sợ độ cao như vậy..."

"Sợ độ cao?"

Sắc mặt Tiêu Dung trở nên vi diệu, "Anh còn vác người ta lên trời á?"

Tiêu Chiến với vẻ mặt đau khổ gật đầu.

Đủ khốn nạn, không hổ là anh của Tiêu Dung ta.

(Lạy trúa hai anh em )

"Anh cũng thật là, anh cưỡng ép người ta như vậy làm gì? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, vương quốc của chúng ta phóng khoáng như vậy, anh lại còn là quỷ hút máu đứng đầu nữa, anh ấy tội gì phải phản ứng ghê vậy nhỉ..."

Tiêu Dung tưởng tượng đến cảnh anh nàng chạy đến vương quốc khác, lấy lại tinh thần nhìn Tiêu Chiến.

"Người anh thích... có phải là người của vương quốc láng giềng không?"

Đôi mắt phượng của Tiêu Chiến khẽ liếc nàng một cái, biểu hiện này giống như nàng đã lỡ nói ra chuyện gì không nên nói.

"Vậy thì xong rồi, anh dâu chắc chắn là tín đồ giáo đường, bọn họ còn có cái gì mà giáo ước, ban ngày ban mặt không thể nào tỉnh bơ làm mấy việc bậy bạ như trầm mê ham muốn gì gì đó đâu, nếu như anh ấy thành kính một chút thì chắc chắn không thể chịu nổi anh."

"Em ấy là thần phụ..."

Tiêu Dung kinh hãi bị vỏ hạt dưa đâm cho một cái, trong lòng nàng ngay lúc này thật sự rất muốn chửi thề, không hổ là ca ca, bản thân là quỷ hút máu còn dám đi trêu chọc thần phụ, bị người ta thẳng thừng đuổi ra là phải.

"Vậy thì em chịu, hết cách rồi."

Tiêu Dung chọc chọc bình hoa gốm sứ đen tuyền đang cắm vài bông dạ hợp hoan, ":Hay là anh tặng anh ấy dạ hợp hoan, vương quốc của họ không có loại hoa này, anh dâu thấy đồ lạ không chừng có thể nghe anh giải thích đó."

Còn tặng hoa gì chứ, ban đầu chính là do cái dạ hợp hoan xui xẻo này, nếu như không nhờ nó thì buổi tối hôm đó làm gì mà trở thành như vậy, lại thêm ngày hôm sau hắn còn tích cực ăn dấm, không vì vậy thì Điềm Điềm sẽ không bị hắn chọc cho tức giận.

Hắn đã kí khế ước với em, theo lí mà nói thì hắn phải im lặng toàn tâm toàn ý coi em như ruột gan, bảo bối mà dỗ dành. Tiểu thần phụ của hắn ngày thường không thích nói chuyện, Tiêu Chiến cũng không cảm thấy bản thân làm chuyện gì quá đáng lắm, thế nhưng ai mà biết được Điềm Điềm không tức giận thì không sao, đến khi tức giận thì lại tuyệt tình như vậy, ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho hắn.

"Em ấy bị dị ứng với dạ hợp hoan."

Lần này thì muội muội của hắn triệt để vỡ mộng. Đầu tiên là anh của nàng sa vào tình ái với ai đó, sau đó là một tiểu thần phụ lớn lên xinh đẹp, rồi cái gì mà thần phụ trang nghiêm quý khí, xong anh của nàng còn khi dễ người ta. Chuyện này không đúng rồi, ban đầu cũng chính vì khi dễ mà hai người họ mới kết khế ước, hơn nữa, một người cứng nhắc nghiêm túc như vậy mà dị ứng với dạ hợp hoan???

"Ca... em thấy anh dâu hình như tâm thần phân liệt..."

"Không được nói Nhất Bác như vậy."

"A..."

Thê nô chết bầm, dù gì thì vẫn bị đá thôi, mà bị đá rồi vẫn không quên bênh người ta. Tiêu Dung âm thầm liếc hắn một cái, thế nhưng hình dùn về anh dâu trong lòng nàng hình như không được rõ ràng lắm. Cũng đúng, có thể là do từ nhoe hoàn cảnh đã không giống nhau, thế nhưng người ta là thần phụ cơ mà... Chẳng trách anh dâu trong lúc nhất thời không tiếp nhận được.

"Haizzz, người yêu đương thường nói chuyện nhiều, em cảm thấy anh bây giờ..."

"Gì? AI yêu đương mà nói chuyện nhiều? Rõ ràng là anh đã chừng đó tuổi rồi còn chưa bao giờ yêu đương! Làm gì có quỷ hút máu nào như anh, lại còn hỏi em..."

"Được được được, em nói đi."

Tiêu Dung với một thân kinh bách chiến nhìn Tiêu Chiến như một đứa trẻ con miệng còn hôi sữa mà thở dài, cảm thấy bản thân mới giống một người mẹ già tận tình khuyên bảo con trai làm sao.

"Theo như anh nói thì anh dâu tính cách dễ ngại, da mặt cũng mỏng, vậy thì anh phải giống như người ở vương quốc của họ chậm chạp bồi dưỡng tình cảm, dù sao thì bây giờ anh ấy cũng có tình cảm với anh mà, chỉ là không chịu thừa nhận thôi. Trước hết thì anh cứ giả bộ đáng thương một chút nhận sai rồi tính, sau khi ổn ổn một tí rồi thì từ từ nói rõ ràng với anh ấy sau."

"Thế nhưng em ấy không muốn gặp anh."

Tiêu Chiến y như quả mướp đắng, u oán nhìn ánh nến.

"Uầy, ca, bình thường không phải anh thông minh lắm à? Người ta bảo anh tránh xa ra thì anh cứ vậy mà tránh á?"

Vẻ mặt đau khổ của Tiêu Chiến không hề bị lay động, ai oán tựa như một góa phụ vừa từ nhà chồng về.

"Không thì thế này, nếu anh không thích như vậy thì dứt khoát giết anh ấy luôn đi rồi kí khế ước huyết nô. Dù sao thì bây giờ hai người cũng đang có khế ước nên anh ấy sẽ không chết thật, chết một lần rồi thì sẽ nghe răm rắp theo quỷ hút máu đã kí khế ước với mình, đỡ cho các anh cứ khó chịu mãi."

Nhìn dáng vẻ không nhúc nhích của Tiêu Chiến, nàng dừng lại một chút rồi nói.

"Ca, anh đừng nên nghĩ là anh sẽ thích anh dâu cả một đời. Quỷ hút máu bản tính đa tình từ trước đến nay rồi, sau này anh cũng sẽ không tránh được thiên tính đâu. Trước kia mỗi một quốc vương đều có rất nhiều huyết nô, sau này kế vị anh định không cưới một chị dâu về để sinh ra một hậu duệ lập vương tử sao? Nếu như một ngày nào đó anh ấy lại tức giận muốn hủy khế ước với anh thì làm sao? Dù sao khế ước của hai người vốn dĩ không bình đẳng, sao không sống thực tế một chút?"

Tiêu Chiến không có biểu cảm gì, đôi mắt ôn nhu giương lên rồi ảm dậm cụp xuống.

Ngọn nến sắp tàn đột nhiên bừng lên hoa tâm xinh đẹp, giọt sáp nến đỏ chót chảy lên cây đèn cầy bằng bạc xa hoa, giọt nến rất nhanh đã đông lại tựa như giọt nước mắt thảm khốc của mĩ nhân.



Suzie


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net