Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhất Nhất, dậy nào."

Vương Nhất Bác từ trước đến nay đều sinh hoạt và nghỉ ngơi theo quy luật, mỗi ngày đều rời giường vô cùng đúng giờ, mặc dù hôm qua vô tình gặp gỡ một đứa nhóc xa lạ như viên sữa nhỏ không sao ngủ nổi nhưng đồng hồ sinh học trong người vẫn không xê dịch một chút nào.

"Không muốn đâu..."

Cục bông nhỏ ngọt mềm trên giường chậm rãi xoay người, hai mắt nhắm tịt cọ qua cọ lại người Vương Nhất Bác, thậm chí còn tham luyến hơi ấm trong chăn của người kia.

"Ta muốn dậy làm việc rồi."

Lúc lưu lạc trên phố tiểu thần phụ cũng không hề nhàn rỗi, em đi xuống thị trấn nhỏ dưới núi tìm cho mình một công việc. Tuy không thể so sánh với vương quốc của mình, thậm chí người ở đây còn không thèm thờ phụng bất kì loại thần linh nào mà còn đề cao sự dung tục và thói hưởng lạc, những nơi xa hoa trụy lạc dường như là nơi kiếm tiền tốt nhất rồi.

Tiểu thần phụ đáng thương đi tìm việc ở mấy nơi liền cũng không sao tìm được một nơi ưng ý, vương quốc này cũng không ưa chuộng văn học, lại càng không quan tâm đến việc học hành, nên sau cùn em đành phải dựa vào dung mạp xuất chúng của mình mà trời xui đất khiến trở thành người pha rượu cho tửu quán.

Tiêu Chiến bị đặt trong một cái giỏ trúc nhỏ, thỉnh thoảng hắn lại đẩy nắp giỏ lên nhìn ngó khắp nơi. Từ lúc biến thành hình dạng trẻ con liền không còn quá e ngại ánh sáng mặt trời nữa, mặc dù không thể phơi nắng cả ngày nhưng tắm nắng một chút thì vẫn ổn.

Vương Nhất Bác đi phía trước bước chân vững vàng, sau lưng còn đeo theo một tiểu hài tử nhỏ nhắn. Em không biết là có được mang theo trẻ con đi làm không nhưng chỉ cần em vừa nhấc chân lên muốn đi thì đứa nhỏ này đã vội vàng tung chiêu ăn vạ, vừa khóc vừa gào vừa ôm lấy em nói ở một mình sẽ sợ, mà đi cả đoạn đường cứ ôm ôm cũng sẽ gây chú ý, nhưng nắm tay thì đứa nhỏ kia lại kêu khó chịu nên em nghĩ tới nghĩ lui liền dứt khoát nhét người vào trong giỏ trúc rồi cõng đi, trông y hệt mấy cô vợ nhỏ cõng con đi tìm chồng.

"Em lát nữa phải ngoan ngoãn nghe lời đó, không được quấy rầy ca ca làm việc đâu."

Tiêu Chiến được dặn do chậm rãi thò đầu ra khỏi giỏ trúc, chớp chớp đôi mắt to hiền lành nhìn Vương Nhất Bác rồi trưng ra bộ dạng hiểu chuyện nhu thuận.

"Em có nặng lắm không?"

"Em đó, không có cái giỏ còn nặng, em ngoan ngoãn đừng cựa lung tung sẽ không nặng nữa."

Tiêu Chiến bĩu môi nhìn chằm chằm gò má tinh xảo của Vương Nhất Bác, hắn thừa biết bản thân không nặng thê nhưng da thịt Tiểu Điềm Điềm siêu mềm nê cứ coi như không nặng thì cũng sẽ mệt quá sức.

Tiểu hài tử nhảy ra khỏi giỏ trúc chạy đến trước mặt Vương Nhất Bác, cánh tay duỗi ra muốn kéo người đi.

"Sao vậy, em ngồi còn mệt à?"

"Không phải... em sợ ca ca chê nặng..."

Đột nhiên bị nhẹ nhàng ôm lên, Tiêu Chiến chưa bao giờ nhận được loại hành vi đối xử đặc biệt này nên thiếu điều vui đến mức mùi phì bong bóng mũi, ngốc nghếch cười toe toét, đứa nhỏ xi nh đẹp cười lên mới đáng yêu làm sao.

"Em nhỏ như vậy thì nặng làm sao được?"

Vương Nhất Bác ôm người vào lòng, khóe môi nhẹ câu lên, kì thật trong lòng em cũng không chắc lắm, xưa nay em chưa bao giờ uống rượu thì làm sao biết pha cái thứ toàn cồn này cơ chứ. Chỉ là ông chủ quán vừa nhìn thấy em liền dứt khoát giữ em lại, mà em cũng đang cần tiền nuôi tiểu hài tử với đi tìm Tiêu Chiến nê chỉ có thể đồng ý công việc này thôi.

Sau khi đổi quần áo lao động ở quầy nhỏ phía sau, mấy hàng chữ đen nho nhỏ đã viết đầy mặt bàn, Vương Nhất Bác giật mình phát hiện công việc này cũng không khó như em tưởng, chỉ cần làm theo các bước là được, hơn nữa mị người đối với em... cũng rất khoan dung, cho dù làm sai cũng sẽ không bị trách phạt hoặc nhíu mày giận dữ, thậm chí có người còn cười cười bảo không sao, tiền boa nhiều khôn xiết.

Tiêu Chiến ngồi một bên trong quầy đã ăn giấm đến mức mũi cũng muốn phun ra vị chua.

Ông chủ này chính là lòng dạ hiểm độc, dựa vào khuôn mặt của em nên mới nhận, mà cái đám đến uống rượu kia thì có gì tốt cơ chứ? Còn dám trưng ra cái bản mặt hớn hở đó với Điềm Điềm của hắn, Tiêu Chiến bây giờ chỉ muốn biến trở lại nguyên hình dạy dỗ cái đám người kia một trận ra trò.

Mũ của Tiêu Chiến rất có đất dụng võ, bên trong chất đầy tiền là tiền, cục bông nhỏ nhảy xuống khỏi ghế bất mãn kéo chân Vương Nhất Bác.

"Đây là..."

Khách hàng trước mặt chần chờ nhìn Tiêu Chiến rồi lại nhìn đến tiểu thiếu niên đặc biệt xinh đẹp tuấn tú trước mặt.

"Là hài tử của người!"

Tiêu Chiến nãi thanh nãi khí rống lên một cái với người kia, hắn còn nhào lại ôm tiểu thần phụ như một phương thức đánh dấu chủ quyền. Hắn vốn dĩ còn cho rằng rời khỏi cái nơi giáo đường ngột ngạt kia thì sẽ không có nhiều người vì cảm giác cấm kị kích thích mà ngấp nghé em nữa nhưng không ngờ Điềm Điềm của hắn đi đến đâu cũng giống nhau.

"Cậu... cậu có con rồi sao?"

Nam tử trung niên cầm ly rượu thần sắc trong mắt có chút bi thương ảm đạm. Gã ta vốn còn muốn phát triển quan hệ với người pha rượu xinh đẹp này, vậy mà không ngờ người còn trẻ như vậy đã có con mất rồi...

"Baba!"

Dường như sợ Vương Nhất Bác phản bác lại những lời vừa rồi, Tiêu Chiến liền liều mạng ôm chặt cứng lấy em, tựa như một tiểu hài tử không được phụ huynh cho ăn kẹo.

Vương nhất Bác không hiểu làm sao mà đứa trẻ này tự nhiên lại bướng bỉnh như vậy, nhưng em cũng chỉ cảm thấy bánh bao nhỏ này đáng yêu vô cùng nên cũng không nỡ lớn tiếng, chỉ nhẹ nhàng ôm người sang một bên sau đó nhét vào cái miệng nhỏ kia một cục kẹo ngọt.

"Em ngoan một chút, lúc đến đây ta nói thế nào?"

"Ngoan lắm mà!"

Rõ ràng là do có người để ý đến em nên hắn mới tức giận, tại sao tiểu thần phụ lại có thể đơn thuần như vậy cơ chứ, vạn nhất em bị người ta khi dễ thì làm sao bây giờ! Tiêu Chiến thở phì phò nghiêng đầu sang một bên, sau khi hắn nhỏ đi hình như tính khí cũng ấu trĩ hơn nhiều nhỉ...

"Ngoan lắm ngoan lắm, ca ca tan làm với em nhé?"

Không biết rõ cảm xúc của đứa trẻ nên Vương nhất Bác liền mổ một cái lên gương mặt tròn tròn tức giận kia. Hình như cách làm này của em rất có hiệu quả, tiểu hài tử tức thì im lặng không quấy nữa, thậm chí nhìn thoáng qua cũng không còn giận như ban nãy.

Quả nhiên vẫn là trẻ con, còn cần dỗ dành nhiều.

Vương Nhất Bá đã không biết bao nhiêu lần cự tuyệt yêu cầu uống một ly của mấy vị khách rượu. Em lớn lên mang theo một bộ dạng không thể mạo phạm nhưng lại không biết dáng vẻ lạnh lùng này càng làm tâm tư người đối diện ngứa ngáy, chỉ thiếu điều dán cả đôi mắt lên người em. Đáng tiếc thay tiểu thần phụ đã quen với việc bị người ta nhìn chằm chằm quanh năm nên cũng vô tri vô giác bình tĩnh như không vượt qua ngày làm việc đầu tiên của mình.

"Công việc này có vẻ rất dễ nhỉ..."

Vương Nhất Bá có ý đồ muốn nói chuyện với đứa nhóc đang được cõng trên lưng, dựa theo tốc độ kiếm tiền này của em thì mới ngày đầu tiên đã kiếm được số tiền của cả một tháng, đoán chừng rất nhanh thôi sẽ tìm được Tiêu Chiến.

Người em tâm tâm niệm niệm muốn tìm cho ra lại buồn bực nằm sau lưng em thở dài. Hắn sợ tiểu thần phụ của hắn sẽ bị người khác khi dễ mất. Đến khi hắn thò đầu ra muốn nhìn người một chút thì lại lộ ra dưới mông lót toàn tiền là tiền, thêm nữa là vị trí quá cao khiến hắn không ngóc đầu lên nổi.

"Anh đi làm phải cẩn thận một chút... bọn họ đều không phải người tốt đâu..."

Cuối cùng hắn vẫn nhăn nhó lên tiếng, Vương Nhất Bác cảm thấy có chút buồn cười giơ đứa nhỏ lên nhìn hồi lâu.

"Tại sao bọn họ lại không phải người tốt?"

"Nhìn là biết không phải người tốt rồi! Chỉ là anh đơn thuần quá không nhìn ra ánh mắt kia của họ thôi..."

Nhớ đến Vương nhất Bác thường ngày ghét nhất là bị nói những lời này nên Tiêu Chiến tức thì ủy khuất bẹp miệng một cái không thèm nói nữa. Hắn tựa như hờn dỗi lúc lắc bắp chân toàn thịt rồi bổ nhào vào ngực Vương Nhất Bác trưng ra bộ dạng ta không nghe, không thấy gì hết.

"Đứa nhỏ này..."

Em có chút im lặng nhìn đứa nhỏ, rõ ràng em không nói câu nào thế mà người này cũng giận dỗi cho được. quả thật giống Tiêu Chiến như đúc. Vương Nhất Bác nhớ đến bộ dạng ghen tuông của hắn liền không nhịn được bật cười.

"Biết rồi, sau này anh sẽ chú ý."

Đôi mắt to yêu kiều mở lớn nhìn em, Vương Nhất Bác bị ánh mắt đáng thương kia của tiểu hài tử làm tâm can khẽ động. Không hiểu sao em luôn cảm thấy ánh mắt nóng bỏng này vô cùng quen thuộc, thế nhưng cho dù là ai cũng sẽ không thể nào nghĩ đến khả năng một tên quỷ hút máu không thể đi dưới dương quang lại biến thành một đứa trẻ con. Vương Nhất Bác dứt khoát ném cái suy nghĩ kì lạ này ra khỏi đầu rồi ôm người trở về nhà.

Bóng đêm vừa vặn ập đến, Tiêu Chiến lặng lẽ ngồi dậy từ trong ngực Vương Nhất Bác lộ ra răng nanh nho nhỏ, ôn nhu cắn lên làn da mềm mại của người nọ.

Hắn bị hương thơm này hun đến nỗi không thể nào chím vào giấc ngủ, trong lòng thầm hứa sẽ chỉ hút một chút thôi.

Huyết dịch thơm ngon hắn nhung nhớ bao lâu gần như cuốn trôi tâm trí của hắn, Tiêu Chiến nhẹ nhàng liếm láp vết thương cho người kia.

"Tiêu Chiến..."

Tên đầu sỏ bị điểm tên thần sắc cứng đờ, ngay cả con ngươi cũng không dám động đậy.



Suzie


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net