Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhị Cẩu cảm thấy hôm nay mình thật xúi quẩy hết mức.

Gã cực kì coi trọng người pha rượu xinh đẹp ở tửu quán, nghe nói là mĩ nhân hiếm gặp nhưng hắn lại là kẻ thô lỗ nên không biết phải hình dung loại khí chất thanh lãnh xuất trần này ra làm sao, chỉ có thể như tên ngốc nhìn chằm chằm sống lưng thẳng tắp của thiếu niên, thỉnh thoảng trông thấy vài đoạn xương hồ điệp tinh tế lấp ló sẽ kích động đến nỗi gần như muốn nhào qua ngay lập tức.

Mĩ nhân hình như chỉ vừa đến đây ít lâu, mỗi ngày đều kiếm tiền nặng cả túi. Gần như tất cả mọi người tới tửu quán đều là vì người pha rượu xinh đẹp này.

Em trước giờ đối với mọi người xung quanh luôn là bộ dạng mang theo ánh mắt tối tăm không thể nhìn thấu vô tri vô giác, ngoan ngoãn hoàn thành công việc của mình, thậm chí còn không hề khách khí nhận tiền boa.

Tiểu mĩ nhân này hình như hơi thiếu tiền.

Vương Nhị Cẩu sờ sờ tờ giấy xanh trong túi, gã đã bí mật quan sát mấy ngày nay rồi, ngoại trừ lúc nào cũng mang theo đứa nhỏ kia ra thì tiểu mĩ nhân dường như an tĩnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Vương Nhị Cẩu uống thêm một ly rượu mạnh, rượu giúp tăng thêm sự can đảm trong lòng gã, hôm nay gã muốn nhìn thử xem dưới lớp da mặt lạnh lùng này của tiểu mĩ nhân sẽ có bao nhiêu phần nhu tình.

Gã khoa trương nện một chồng tiền mặt lên bàn, tiểu mĩ nhân gặp chuyện không sợ chỉ nhíu mày nhìn gã, hỏi gã muốn uống gì, có muốn sang bên kia chọn món hay không.

Đứa nhỏ đang nép dưới quầy nghe thấy tiếng động liền ngẩng lên, trên người nó mang theo một cỗ quý khí tựa như thị uy mà nhìn gã chằm chằm. Vương Nhị Cẩu tự dưng cảm thấy mình vừa bị cảnh cáo, mà người cảnh cáo gã lại là một tiểu hài tử cao chưa tới eo?

Tiểu hài tử kia trong tay ôm một con thỏ nhỏ mềm mại, hình như là của tiểu mĩ nhân bắt cho hắn chơi, con người còn không bằng con thỏ, nếu có thể được tiểu mĩ nhân ôm trong lòng vuốt ve một lát thì Vương Nhị Cẩu thà rằng đột nhiên biến thành một con thỏ ngu si còn hơn.

Mĩ nhân có chút không vui nhíu mày nhìn gã, trong mắt mĩ nhân vốn mang vẻ trong veo động lòng người như thời thời khắc khắc nhắc nhở gã rằng bọn họ là những người phàm phu tục tử nên sẽ không có cách nào để bước vào lòng mĩ nhân.

Vương Nhị Cẩu có chút vô lại đặt ngón tay lên tập tiền, y hệt như một tên du côn lưu manh hỏi tiểu mĩ nhân có thể ngủ với gã một đêm hay không, gã đảm bảo rằng xong việc sẽ cho em nhiều tiền hơn nữa.

Đứa nhỏ dưới quầy kia nhìn có vẻ sắp giết người đến nơi rồi, đôi mắt hắn âm u lệ khí khiến cho gã ta không rét mà run.

Tiểu mĩ nhân lại không hề kích động như vậy, thậm chí em còn hoang mang hỏi gã nói lại một lần nữa. Vương Nhị Cẩu nghĩ là có kịch hay nên chậm rãi lặp lại từng chữ một, ngay sau đó gã liền bị tiểu mĩ nhân tạt cho một cốc rượu lạnh, chỉ mỗi khi tiểu mĩ nhân sát lại gần gã mới có diễm phúc được ngửi qua ống tay áo thơm tho.

Hóa ra tiểu mĩ nhân thật sự không nghe rõ, gã còn tưởng đấy là chiêu làm bộ muốn nhận nhưng còn ra vẻ cự tuyệt cơ.

Vương nhị Cẩu đến khi bị đá ra ngoài rồi nhớ đến ánh mắt của đứa nhóc kia vẫn còn sợ, đây rõ ràng không phải một tiểu hài tử đơn giản, nhìn dáng vẻ của hắn giống như chỉ muốn một ngoạm ăn tươi nuốt sống gã cho thỏa lòng.

Mùi hương thanh lãnh tựa hồ còn vờn quanh người gã như có như không, Vương Nhị Cẩu tức giận mắng một câu, gã giống như tức giận vì ý nghĩ không an phận với người ta ngày càng tăng lên hơn là việc bị đuổi đi.

Mĩ nhân kia rõ ràng là câu dẫn người khác, mùi thơm trên người cũng câu dẫn như vậy, khẳng định đây là thủ đoạn của em. Ngoài mặt thì làm bộ thanh cao nhưng không biết chừng sau lưng lại chê gã cho quá ít tiền. Gã không tin từ trước đến nay tiểu mĩ nhân chưa từng ước hẹn với người khác.

Trong đầu gã không ngừng hiện lên hình ảnh gương mặt xinh đẹp và cảm giác bị hạ nhục, cảm giác này tựa như đưa gã vào một bụi hoa hồng trắng hoàn toàn không thích hợp nhưng lại luyến tiếc vì hoa thật đẽ bao nhiêu.

Cầu tình không được thì cướp thôi.

Thân thể mĩ nhân phông phanh như vậy, gương mặt lại nhỏ nhắn đáng yêu, nghĩ đi nghĩ lại đều là kiểu người dễ khống chế, em tựa như một bông hoa nhỏ không nơi nương tựa chỉ chờ đợi một người đến nhẹ nhành hái hoa.

Vương Nhị Cẩu đi mua một đoạn dây thừng thô đứng chờ ở đoạn đường tiểu mĩ nhân phải đi qua để về nhà. Gã chờ lâu đến nỗi sắp ngủ luôn thì tiểu mĩ nhân mới chầm chậm dắt đứa nhỏ đến, thần sắc trên mặt em ôn nhu như thiếu phụ mới về nhà chồng, gã đột nhiên cũng muốn tiểu mĩ nhân sinh cho mình một nhóc con.

Đứa nhỏ cầm trong tay một bát đồ ăn, bên trong hình như là quả hồng tẩm đường. Hắn ăn một viên liền hướng đến tiểu mĩ nhân mà nũng nịu, tiểu mĩ nhân cũng không ngại phiền, trong mắt em như chứa đựng cả một hồ nước thu, Vương Nhị Cẩu càng nhìn lòng càng ngứa ngáy.

Gã tự mình tức giận hồi lâu mới ôm đoạn thừng đến trước mặt tiểu mĩ nhân. Ấy thế mà người trong cuộc lại không có phản ứng gì, duy chỉ có đứa bé kia là mặt mũi tối sầm, kém chút nữa là bóp nát bát đồ ăn trong tay rồi.

Mĩ nhân hoang mang nhìn gã rồi nhàn nhạt kéo tay tiểu hài tử xoay người muốn rời đi, tựa như em chỉ vừa mới nhìn thấy một bông hoa cỏ bên đường, hoàn toàn không để Vương Nhị Cẩu vào mắt.

Vương Nhị Cẩu tức hổn hển cầm sợi dây thừng không khác gì lưu manh lao đến muốn trói tiểu mĩ nhân. Trên mặt tiểu mĩ nhân không có biểu cảm gì tựa như em chỉ kinh ngạc một chốc rồi thôi. Vương Nhị Cẩu không nhìn thấy vẻ mặt thắt sắc hoảng sợ như trong tưởng tượng liền thấy không vui.

Trong nháy mắt khi bị tiểu mĩ nhân quật ngã trên đất, Vương Nhị Cẩu cảm thấy đầu óc mê man.

Tay chân gầy yếu như tiểu mĩ nhân vậy mà lại có thể đánh Vương Nhị Cẩu quen làm việc nặng được một đòn, gã ta xấu hổ khôn nguôi.

Đứa nhỏ bên cạnh dường như còn mê man hơn cả Vương Nhị Cẩu vừa bị quật một cái, mới vừa rồi biểu cảm còn như muốn giết người đến nơi thì bây giờ lại kinh hãi đến mức làm quả hồng đường rơi đầy đất.

Mĩ nhân tận dụng hết tác dụng của sợi dây thừng trói Vương Nhị Cẩu vô cùng chắc chắn, nhìn em hệt như một lão gia gia đang trói trâu chuẩn bị đem ra chợ bán.

Vương Nhị Cẩu cũng không hoảng hốt. Gã không sợ tiểu mĩ nhân sẽ làm gì gã, nếu như thật sự em định làm gì thì đúng là gã cầu còn không được.

Mĩ nhân ngồi xổm bên cạnh gã, đôi môi xinh đẹp tựa như hai cánh hoa mềm mại buổi sớm mai. Mĩ nhân nhẹ nhàng vươn tay về phía gã, Vương Nhị Cẩu kích động đến mức ngừng cả thở.

Tiểu mĩ nhân không chút do dự cầm lấy túi tiền của gã.

Gã xem như đã nhìn ra tiểu mĩ nhân này thật sự đang rất thiếu tiền, không lẽ có chuyện gì gấp gáp lắm à?

Vương Nhị Cẩu liên miên lải nhải tự mình si tâm vọng tưởng, muốn để tâm mĩ nhân mềm ra thì cho dù dáng vẻ bị trói của gã bây giờ có chút buồn cười như mấy con sâu ăn lá đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể chịu đựng nhúc nhích mấy cái.

"Tại sao lại muốn trói ta?"

Thanh âm mĩ nhân thanh túy như ngọc thạch hay làn gió mát dưới thanh tuyền, cũng có khi lại là gió nhẹ khẽ ngâm nga, nói tóm lại thì vào tai Vương Nhị Cẩn chính là một loại âm thanh vô cùng hay.

Gã nói bởi vì thích.

Mĩ nhân nói, thích với trói thì liên quan gì đến nhau?

Vương Nhị Cẩu cảm thấy tiểu mĩ nhân này chỉ đơn giản là muốn cho gã nhục nhã nhưng gương mặt nghiêm túc kia củ em hình như không giống lắm, Vương Nhị Cẩn khẽ cắn môi, nói rằng gã muốn làm em.

Biểu cảm của mĩ nhân có chút chán ghét lại có chút không nói lên lời, em hỏi tiếp một câu, tại sao lại muốn làm em.

Vương Nhị Cẩu bị hỏi tới mức có chút choáng váng, gã thành thật nói một câu, bởi vì em đẹp, tiểu mĩ nhân không biểu tình cầm sợi dây kéo gã đi, vừa đi vừa lẩm bẩm một mình.

"Hóa ra Tiêu Chiến nói không sai, loại người này thật sự tồn tại."

Vương Nhị Cẩu không ngốc, mĩ nhân tựa như đã kịp phản ứng lại. Loại người trong miệng em chắc hẳn là gã, chưa đợi gã suy nghĩ rõ ràng đã bị em tức giận ném vào trong một cái chuồng gà. Mấy con gà mái tính trẻ con thấy đồ chơi từ trên trời rơi xuống tức thì phi lại.

Mĩ nhân tựa hồ ném gã vào trong lồng gà xong liền bỏ mặc, Vương Nhị Cẩu sợ hãi gọi to, gã nói nếu em không để ý đến gã thì gã sẽ cắn chết hết đám gà này.

Đứa nhỏ kia giống như thương hại gã lắm mới lò đầu ra nói, nhà bọn em nghèo lắm làm gì có tiền mua mấy thứ choai choai này, đây là gà nhà người ta đấy chứ.

Mĩ nhân ôn ôn nhu nhu ôm đứa trẻ kia lên, nói hắn tại sao lại ăn đầy cả một miệng như vậy. Mĩ nhân lấy một chiếc khăn trắng tinh ra nhẹ nhàng lau miệng cho hắn.

Cả Vương Nhị Cẩu và con thỏ đằng sau đều âm thầm hâm mộ cái khăn, gã không dám hâm mộ đứa trẻ kia. Ánh mắt nó trong nháy mắt tựa như một người đã trưởng thành vậy, đong đầy ham muốn chiếm giữ gần như muốn nuốt luôn tiểu mĩ nhân kia vào bụng mới thỏa mãn.

Khăn tay trắng tinh hơi nhuộm đỏ, trên mặt đứa trẻ bỗng nhiều thêm một nốt ruồi nhỏ bên khóe môi, nhìn vào thật sự làm cho người ta thấy yêu thích.

Mĩ nhân giống như bị cái gì đó làm cho kích động, động tác của em thoáng dừng lại, đôi mắt nhỏ hồng hồng nhìn chằm chằm vào cái nốt ruồi đen kia như muốn nhìn xuyên qua cả da mặt của đứa nhỏ vậy.

Vương Nhị Cẩu ủ rũ kêu một tiếng, gã thật ra cũng có nốt ruồi mà, mĩ nhân tới xem gã chút đi được không?

Đứa nhỏ tựa hồ chưa phát hiện tình trạng hiện tại nên chớp chớp đôi mắt hiền lành nũng nịu như muốn tiếp cận tiểu mĩ nhân. Thế nhưng hắn lại không nhận được cái ôm quen thuộc ấm áp, ngược lại còn bị đẩy nhẹ ra.

Thanh âm mĩ nhân run rẩy đến khó nghe thậm chí còn thêm chút kích động, Vương Nhị Cẩu nghe mà đau hết cả lòng mề.

"Tiêu Chiến, anh lại lừa tôi."



Suzie


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net