Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến vẫn chưa thoát ra khỏi sự vui sướng tột độ thì đã bị Vương Nhất Bác xấu hổ đẩy một cái.

"Tiêu Chiến, anh không nghe!"

"Nghe mà! Nghe mà!"

Hắn gật đầu y như giã tỏi, Tiêu Chiến bừng tỉnh kéo Vương Nhất Bác lại ôm chặt.

"Là ý là ta nghĩ đúng không? Em không gạt ca ca đúng không?"

Gương mặt e lệ của Vương Nhất Bác vì tức giận mà hồng hồng. Tiêu Chiến vẫn tiếp tục liên miên lải nhải mãi, hắn liên tục xoay đến trước mặt người kia, miệng thì cứ líu lo không ngừng nghỉ.

"Bảo bảo, Điềm Điềm, Nhất Bác!"

Vương Nhất Bác không muốn quan tâm đến têm quỷ hút máu vui đến mức y như đồ đần trước mặt, em vừa giận vừa xấu hổ, vành tai trắng nõn cũng hơi hơi đỏ lên.

"Em nhìn ta đi, có thật không vậy? Bảo bảo, em nói lại lần nữa đi, nói lại cho ca ca nghe lần nữa đi!"

"Anh phiền thế!"

Người nào đó vừa mới mở rộng lòng chuyện mình ủy khuất vì bị lừa gạt hạ quyết tâm nói ra câu nói có chút buồn nôn kia thì làm sao có thể nói lại cho hắn nghe lần nữa cơ chứ. Tiêu Chiến lại thay đổi phương thức quấy nhiễu em, Vương Nhất Bác xấu hổ không còn cách nào khác liền đấm một đấm không có tí lực nào lên người Tiêu Chiến.

"Nói lại lần nữa đi mà! Bảo bảo nói lại lần nữa được không?"

Tiêu Chiến vừa ôm được người liền bắt đầu vò vào hôn, hoàn toàn không cho Vương Nhất Bác có cơ hội nói lại lần nữa. Hắn tựa như một tên háo sắc lưu manh mổ mổ lên khuôn mặt nhỏ phúng phính hồng hồng của người trong ngực.

Má sữa của Điềm Điềm, thơm!

"Tiêu Chiến, anh đi xuống cho em! Chuyện anh lừa em còn chưa kết thúc đâu đấy!"

Vương Nhất Bác bị hành đến mức bối rối, mềm nhũn người yếu ớt phản kháng, nói mãi mới xong một câu không đầy đủ. Em không chút lưu tình đẩy tên quỷ hút máu trên người mình đi xuống.

"Ah biến thành tiểu hài tử lừa gạt em, còn khi dễ em ngày ngày đi kiếm tiền nuôi anh! Đã thế còn bắt em lo lắng cho anh nữa!"

"Ta sai rồi, sai rồi! Ca ca sợ Điềm Điềm còn giận mà."

Ngoài miệng thì ngoan ngoãn thừa nhận lỗi sai nhưng bàn tay hắn lại không an phận sờ nắn trên thân thể người nhỏ hơn. Hắn nhớ bảo bối của mình đến chết mất, mấy buổi tối nay hắn chỉ có thể do dự nhìn cái cơ thể vừa thơm vừa mềm này, cùng lắm cũng chỉ hút được vài ngụm máu, nhưng cũng may cho hắn là thiếu niên trong lúc ngủ không cảm nhận được gì nên mới để mặc hắn hút lấy hút để. Mỗi ngày hắn đều trong tình trạng thấy được mà không ăn được, nghẹn muốn hỏng luôn được, bây giờ mỗi lần nhớ lại thật sự không nỡ nhắc lại mà...

"Bỏ cái tay anh xuống ngay!"

"Ta sợ Điềm Điềm nghẹn đó!"

Vương Nhất Bác đỏ bừng mặt nhự nhàng đánh rơi cái tay không an phận của hắn xuống, "Tôi vẫn chưa tha thứ cho anh đâu..."

Con thỏ mềm mại từ cửa lớn chạy đến bên chân Vương Nhất Bác, nó nghĩ đến vừa nãy em vuốt lông nó mới thoải mái làm sao nên ngay lúc này đây nó liền buông thõng hai cái tai dài mềm oặt xuống cọ cọ ống quần Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cẩn thận vuốt ve nó mấy cái, bộ lông thỏ liền thoải mái đến độ xõa tung lên.

"Bảo bảo..."

Tiêu - địa vị không bằng con thỏ - Chiến lên tiếng, "Con thỏ này thì có gì vui chứ, không bằng Điềm Điềm chơi với ta đi, ca ca so với nó..."

"Tôi đói."

Vương Nhất Bác đang xoa thỏ nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, em thuận tay nhét con thỏ vào ngực hắn. Hắn khi dễ em nhiều ngày như vậy, đã thế còn báo hại em lo lắng cho hắn suốt mấy hôm nay, thế mà hắn chưa gì đã vội nghĩ làm hòa nhanh như vậy, mơ đẹp thế không biết!

"Được, ta đi làm."

Tiêu Chiến tựa như lấy lòng trưng ra khuôn mặt tươi cười. Hắn không dám tùy tiện khi dễ người như trước đây nữa, Tiểu Điềm Điềm của hắn da mặt mỏng nên hắn cũng chỉ có thể nâng trong tay dỗ dành thôi.

Tiêu Chiến xoa nhẹ con thỏ mấy cái liền mở miệng.

"Cái này làm kiểu gì? Thị kho tàu hay vẫn là hầm?"

"Cái gì mà làm kiểu gì chứ? Anh không biết làm?"

"Biết, nhưng ta chưa làm thịt thỏ bao giờ, không biết thịt của nó hợp nướng củi hay là..."

Vương Nhất Bác mở to hai mắt nhanh tay đoạt lại con thỏ đang run lẩy bẩy trong lòng Tiêu Chiến.

"Anh nói gì vậy? Tôi bảo anh nấu cơm chứ có bảo anh nấu thịt thỏ đâu!"

Hai tai con thỏ mập phì phì dựng lên một chút tựa như đang lắng nghe vận mệnh của mình.

"Chọc em thôi."

Tiêu Chiến lành sẹo quên đau cùng con thỏ nhỏ vô tội đều bị đá tra ngoài.

Ban nãy nấu cơm hết cả nửa thời gian Tiêu Chiến đều ngậm lấy bông hoa hồng trắng, tựa như sắc lang lởn vởn bên cạnh Vương Nhất Bác.

"Anh làm gì vậy?"

"Không làm gì hết, chỉ nhớ em thôi, tới nhìn em một tí."

Tiêu Chiến buộc tạp dề lên người cũng không hề cảm thấy câu nói ban nãy buồn nôn thế nào, đôi mắt phượng tủm tỉm cười cung lên tựa như vầng trăng lưỡi liềm chứa đầy yêu thương và dịu dàng.

"Sao anh buồn nôn thế..."

Tiêu Chiến sờ lên đóa hoa còn ngậm sương bên cạnh, hắn cúi đầu hôn lên cánh hoa, đôi môi tinh tế còn kiều diễm hơn cả đóa hoa mong manh.

"Nói chuyện với phu quân thì có gì mà buồn nôn chứ?"

Hai người cứ dính lấy nhau một hồi kết quả là làm khét một nồi đồ ăn, Tiêu Chiến ngửi thấy mùi khét liền vội vội vàng vàng trở vào để lại một mình Vương Nhất Bác vô vị ngồi trong phòng chọc chọc bó hao Tiêu Chiến mới mang về.

Em nhẹ nhàng gảy hai cái lên cánh hoa hồng trắng muốt. Em kì thực không quá thích cắm đầy hoa trong bình, hoa tươi thật sự nở rộ ở cánh đồng bên đồi núi hẳn là có sức sống hơn nhiều, chúng không hề cố kị tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Nhưng có điều Tiêu Chiến rất thích tặng hoa cho em nên em cũng cứ thế mà nhận thôi.

Loài hoa này tuổi thọ quá ngắn, đóa hoa xinh đẹp bao nhiêu thì đến cuối mùa thu cũng sẽ trở nên héo úa tiều tụy, không bằng mĩ nhân trong mắt người có tình phản chiếu lại, xinh đẹp, động lòng.

Trù nghệ của Tiêu Chiến rất tốt, làm xong còn quét dọn nhà bếp sạch sẽ gọn gàng, có thể là do nét quý khí ưu nhã vốn có trong người quỷ hút máu tạo ra nên khi Tiêu Chiến mặc tạp dề vẫn tỏa ra khí chất cao quý mà xuất thần.

"Bảo bảo mau lại đây."

Bộ dạng kia của Tiêu Chiến chính là khuôn mẫu điển hình của một kẻ thê nô.

Rõ ràng cùng là nấu ăn thế nhưng Tiêu Chiến lại nhất định phải biểu đạt sự lãng mạn đến vô cùng rõ ràng, hắn cẩn thận tỉ mỉ bày ra một cái đĩa to, đổi sang hai cái ly thạch anh đế cao. Nhưng hắn vẫn hơi sợ rằng khi uống rượu sẽ nhịn không được muốn khi dễ Vương Nhất Bác, mà trùng hợp thay em cũng không uống được loại cồn này nên rượu đỏ - một nhan tố lãng mạn liền bị biến thành... nước dâu tây.

Ít nhất thì nhìn qua vẫn là màu đỏ, màu đỏ của dâu tây thậm chí nhìn còn có chút mộng ảo hơn so với rượu vang.

"Nhất Bác, em thử cái này đi."

Hắn chỉ chỉ một cái pudding trắng trắng mập mập, ánh mắt nhìn Vương Nhất Bác có chút mong chờ.

"Đây là gì vậy?"

"Em nhìn xem, cắt nó ra xem."

Miếng pudding trắng mập tựa như một quả bóng hơi ngoan ngoãn khéo léo nằm trong đĩa. Vương Nhất Bác cầm cái nĩa nhỏ màu bạc cắt một cái lên miếng pudding.

Pudding tựa như quả bóng hơi nhẹ nhàng nát ra, âm thanh nứt vỡ vang lên nhè nhẹ, bống nhiên trên bàn ăn xuất hiện một chùm pháo hoa sáng chói bảy màu, vụn pháo sau khi tàn biến thành vô số mảnh vỡ kẹo hoa quả, vô cùng chỉnh tề đấp xuống chiếc đĩa trắng tinh, một chút bột đường không quan trọng hơi lay động trong không khí khiến cho trong căn phòng ngập tràn mùi vị ngọt ngào.

"Đẹp không?"

Tiêu Chiến tựa như kể công mà nắm chạt lấy bàn tay nhỏ của em, mở miệng cười hỏi.

Người nhỏ hơn không giống trước dây tránh đi động tác của hắn, em đỏ mặt gật gật đầu, sau đó còn nhấp thêm một lớp nhỏ bột đường vị dâu tây.

"Ta biết ngay em sẽ thích dâu mà." Tiêu Chiến thuận tay đặt đĩa điểm tâm ngọt kia qua một bên, "Lát nữa hãy ăn đồ ngọt nếu không sẽ không ăn được món khác mất."

Vương Nhất Bác gật gật đầu để mặc cho hắn ôm lấy mình thật chặt. Hai người ngọt phát ngấy ăn hết một bữa cơm, bầu không khí mập mờ dường như còn hiện ra mấy quả tim hồng tim tím.

"Điềm Điề, về nhà với ca ca được không?"

"Nhà?"

"Ta... đây thật ra không phải nơi ở của ta, thật ra... thật ra ta là vương tử, vì không muốn kế thừa hoàng vị nên mới chạy đến vương quốc của em giải sầu, muốn tìm một đáp án cho bản thân nhưng không ngờ lại gặp được em, lại còn xảy ra nhiều chuyện như vậy..."

Vương Nhất Bác kinh ngạc mở to hai mắt, em đã biết trước Tiêu Chiến chắc chắn sinh ra trong một dòng tộc phú quý, nhưng cũng chỉ cho rằng hẳn là một đại gia tộc nào đó đang sa sút chứ không hề nghĩ tới trường hợp này.

"Ta biết em có thể vì chuyện kia mà không thích thân phận hoàng thất của ta... Nhưng ta không cố ý giấu em đâu... Nếu như không phải em xảy ra chuyện thì ta còn muốn ở lại vương quốc đó cùng em."

Vương Nhất Bác lo lắng nhìn hắn một cái.

"Nhưng anh không phải không muốn thừa kế hoàng vị sao... bây giờ lại phải mang theo một phạm nhân đào tẩu như tôi nữa... lỡ như người khác..."

"Không có người khác." Tiêu Chiến vỗ về xoa lên tóc Vương Nhất Bác, "Chuyện này ở đây không thể so sánh với vương quốc của em được, nơi này rất cởi mở, huống chi ca ca cũng sẽ che chở cho em, sẽ không có phiền phức gì đâu, cũng không cần quan tâm người khác, chỉ cần em đồng ý ta sẽ đưa em trở về."

Tiểu thần phụ do dự cắn môi dưới, em vẫn có chút chần chờ và lo lắng, sợ bản thân sẽ gây thêm phiền phức cho hắn.

"Vậy thì... chuyện này có bắt anh miễn cưỡng làm chuyện anh không muốn không?"

"Sẽ không đâu."

Tiêu Chiến hé miệng cười.

"Điềm Điềm có thế ở cạnh ta chính là chuyện ta mong muốn nhất."



Suzie


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net