Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Huyết nô là gì vậy?"

Vương Nhất Bác gặp em gái của Tiêu Chiến, nghe nàng nói về những chuyện "không có tiền đồ" mà hắn đã từng trải qua, khi về phòng em liền kéo lấy hắn hỏi.

"Thì là..."

Tiêu Chiến có chút không vững tâm, lúc kí khế ước hắn đã hữu ý che giấu sự thật này nên bây giờ hắn không biết là liệu mình giải thích ra thì người kia có tức giận không nữa.

"Anh nói đi, tôi sẽ không tức giận."

Vương Nhất Bác cảm thấy có chút buồn cười, Tiêu Chiến dường như lúc nào cũng sợ em tức giận, em cũng có phải là cái túi giận đâu, đã thế em còn dám tự nhận mình là người khoan dung độ lượng, thế mà không hiểu sao Tiêu Chiến lại luôn bày ra dáng vẻ cẩn thận dỗ dành, cứ làm như em là người hẹp hòi lấm ấy.

"Thì là... là quy định trên khế ước, quỷ hút máu có thể kí khế ước với rất nhiều người nhưng mỗi người lại chỉ có thể kí với một quỷ hút máu..."

Vương Nhất Bác không có biểu cảm gì, nhưng không hiểu sao Tiêu Chiến lại cảm thấy đây chỉ là một khoảng bình yên trước giông bão.

"Khi kí khế ước trên người sẽ xuất hiện một dấu ấn màu vàng kim vô hình, nhưng nếu chết đi thì có thể hồi sinh nhờ năng lực của quỷ hút máu, hơn nữa còn có thể trường sinh bất tử, chỉ là dấu ấn vàng kim này sẽ sáng lên, nó biểu hiện cho người này chính là huyết nô của riêng quỷ hút máu đó, hơn nữa tính cách sẽ trở nên cực kì nghe lời... nói khó nghe một tí thì là..."

"Là gì?"

"Là một kiểu với nô lệ..."

Vương nhất Bác bóp nát miếng bánh xốp trong tay.

"Tiêu Chiến, vậy mà lúc đó anh lại bức tôi kí cái này!"

"Không phải! Ta không có ý đó!"

Tiêu Chiến nhanh chóng lớn tiếng phủ nhận, lắc đầu liên tục.

"Ta làm sao nỡ để em như vậy, ta cũng không có ý muốn biến em thành huyết nô, chỉ là... chỉ là đa số quỷ hút máu đều rất đa tình... sẽ tìm rất nhiều người... cho nên mới có quy định này... ta thật sự không nghĩ tới đâu..."

Vương Nhất Bác che miệng cười ra tiếng, "Anh làm gì vậy, tôi cũng không tức giận thật mà. Nếu như anh thật sự muốn tôi trở thành như vậy thì cũng sẽ không cứu tôi lúc ở pháp trường."

Lúc này Tiêu Chiến mới thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ Tiểu Điềm Điềm của hắn sẽ tức giận.

"Nhưng thật sự thì như vậy cũng không tệ, còn có thể trường sinh bất lão."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu có chút khổ não.

"Vạn nhất sau này lỡ như tôi già rồi xấu đi, chỉ có thể sống như thế này mấy chục năm thì cũng không đủ sống với anh..."

"Sẽ không đâu."

Trong lòng Tiêu Chiến ấm áp, chọc chọc vào chiếc má sữa mềm mại của Vương Nhất Bác.

"Sau khi kí khế ước sẽ không già cũng không chết, chẳng lẽ gần đây Điềm Điềm không phát hiện mình không hề già đi một chút nào sao?"

Thiếu niên kinh ngạc trợn tròn hai mắt, chiếc bánh nhỏ trong tay lần thứ hai bị bóp nát.

Em yên lặng hồi lâu mới hướng đến Tiêu Chiến mở miệng.

"Anh dang cánh ra đi, tôi muốn xem nó mọc lại chưa."

Đôi cánh đen như mực theo lời nói mà xuất hiện, lông vũ phủ bên trên đen kịt một màu, sờ lên cảm giác cũng không tệ lắm, Vương Nhất Bác tỉ mỉ kiểm tra một hồi mới yên tâm thu tay lại.

"Sau này... sau này anh tuyệt đối tuyệt đối không thể gặp mặt trời nữa..."

Trong lòng Vương Nhất Bác vẫn sợ hãi khi nhìn đôi cánh kia, Tiêu Chiến lần đó suýt chút nữa đã hù chết em rồi. Em đã từng tận mắt nhìn thấy đôi cánh hiện tại bình yên vô sự này từng bị mặt trời thiêu đốt đến nỗi bỏng đen, thậm chí còn mơ hồ hiện ra huyết nhục bên trong.

"Bảo bảo, những người khi dễ em thì muốn xử lí thế nào?"

Tiêu Chiến ôm người vào lòng, hắn suy nghĩ một chút tình cảnh ngày hôm đó cũng thấy sợ, không phải sợ chính mình mà là bởi vì Vương nhất Bác trong ngực. Điềm Điềm của hắn tốt như vậy mà bọn họ dám bắt em đến pháp trường thiêu chết. Vừa mới nghĩ một chút cảm xúc của hắn lại không nhịn được tàn bạo.

"Không có ai khi dễ tôi cả."

Vương Nhất Bác hiểu rõ ý tứ của Tiêu Chiến nhưng cũng không có ý định trả thù những chuyện này.

"Dựa theo luật pháp vương quốc của tôi thì tôi thật sự không có quyền được thích một ai đó, thế nhưng tôi lại động tâm với anh."

Em nhẹ nhàng ngã vào người hắn, tựa như chỉ khi làm như vậy thì em mới có cảm giác an toàn, Vương Nhất Bác thì thào nói nhỏ, nghe qua thật giống như một làn sương mù mịt.

"Bọn họ làm như vậy cũng không sai, dù cho ngay từ đầu quy định đó đã sai trái nhưng trong tâm tôi ban đầu cũng đã thừa nhận quy định này là đúng đắn, nhận định bản thân không nên thích bất kể một ai, cho đến khi... cho đến khi gặp được anh. Vì vậy tôi không oán hận gì việc bọn họ muốn thiêu chết mình, cũng không muốn tiếp tục để ý chuyện này nữa."

Tiêu Chiến có chút đau lòng ôm Điềm Điềm của hắn, tiểu thần phụ chỗ nào cũng tốt, lúc nào cũng luôn thiện lương đơn thuần, sẽ vì người khác mà suy nghĩ, thế nhưng ai sẽ nguyện ý suy nghĩ cho em đây? Đám người kia lúc muốn thiêu chết em cũng không thấy bọn họ lương thiện như vậy.

Hắn là quỷ hút máu nên hắn không hiểu được vì cái gì mà thần phụ luôn được yêu thích lại phải chịu pháp lệnh thiêu sống, thế nhưng hắn cũng cảm nhận được là Vương Nhất Bác vì hắn đã phá vỡ rất nhiều quy củ vô tri vô trí trói buộc trong tiềm thức.

Em rõ ràng là một thần phụ vừa thành kính lại vừa theo khuôn phép, vậy mà lại bị hắn hại đến mức có nhà nhưng không thể trở về.

"Điềm Điềm nói không để ý thì không để ý nữa, em có lí của em, ta tôn trọng em. Nhưng nếu như sau này em nhớ lại chuyện này mà tức giận thì ta sẽ lập tức bay đến vương quốc của em, để Tiêu Dung hút hết máu đám người xấu xa đó."

Vương Nhất Bác bị ngữ khí ấu trĩ của hắn chọc cười.

"Tại sao lại để Dung Dung đi hút mà không phải anh vậy?"

"Đều tại máu của Điềm Điềm nuôi ta kén ăn, loại máu thấp kém kia ta không muốn đụng."

Tiêu Chiến lặng lẽ đến gần cần cổ trắng nõn của Vương Nhất Bác, răng nanh nhọn hoắt chậm rãi cắn vào da thịt, người trong ngực bởi vì xúc cảm quái lạ khi hút máu liền khẽ hừ một cái.

"Tiêu Chiến, tôi còn chưa hỏi anh, hai người kia không phải anh giết thì là ai vậy?"

Tiêu Chiến bị gián đoạn bất mãn nới lỏng miệng, "Là một hậu duệ quỷ hút máu, ngày đó mới ngày đầu tiên ta đã xô xát với hắn hên sau khi hắn đánh hơi được liền tìm đến, đoán chừng là hắn nghĩ hút cạn máu có thể vu vạ cho ta cho nên mới làm vậy."

"Vương quốc của tôi cũng có quỷ hút máu?"

Tiêu Chiến vừa muốn đụng đụng một tí đã bị Vương Nhất Bác lo lắng đẩy ra.

"Vậy chẳng phải sau hày hắn sẽ muốn giết người nữa sao?"

Tiêu Chiến bất mãn ấn người vào ngực, lực đạo trên tay ngày càng tăng siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn.

"Ta đã giải quyết rồi, sẽ không có ai chết nữa đâu."

Lúc này Vương Nhất Bác mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, lại bị Tiêu Chiến hơi hơi bất mãn cắn môi một cái.

"Điềm Điềm thật thơm a ~"

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở bên ngoài du sơn ngoạn thủy hết một năm mới trở vè vương thành, chẳng vì lí do gì cả, chỉ vì Tiêu Dung có bảo bảo thôi.

Quỷ hút máu vốn là một tộc rất khó sinh sôi lại mang nặng huyết thống, có một đứa bé như vậy Tiêu Chiến cũng cảm thấy thoải mái không ít.

Tiêu Dung im lặng ôm bảo bảo của mình, Tiêu Chiến này cứ một năm rồi lại một năm đẩy qua đẩy lại, bao nhiêu lần đều lấy cớ không muốn kế vị, có ai mà lại không nhìn ra hắn là không nỡ thoát khỏi thế giới hai người với tiểu phu quân của hắn chứ?

"Ca, lần này anh nhất định phải kế vị, cứ coi như là anh muốn chờ bảo bảo lớn lên đi thì cũng cần rất nhiều thời gian, anh đừng suốt ngày tìm cớ nữa."

Tiêu Chiến thở dài, lần này hắn trở về xác thực cũng không có lí do gì khác, hắn chỉ sợ khi lên làm quốc vương rồi sẽ không có cách giải ưu với Điềm Điềm thôi. Bây giờ Tiêu Dung có con rồi, huyết thống lại phù hợp thì coi như hắn cũng có hi vọng, mấy vài chục năm là an tâm được rồi.

"Bảo bảo thật đáng yêu."

Vương - thích trẻ con - Nhất Bác có chút hâm mộ nhìn bé con trong ngực Tiêu Dung.

"Anh dâu thích sao? Vậy thì chi bằng anh dâu đặt cho nó cái tên đi."

Tiêu Dung cực kì yêu mến người anh dâu xinh đẹp này của mình, không uổng công anh nàng nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, đây chính là người của anh nàng, nếu như là người của quỷ hút máu nào khác thì cho dù có kí khế ước rồi nàng cũng muốn...

"Tôi sao?"

Vương Nhất Bác thụ sủng nhược kinh mím môi cười, em nhận lấy bé con của Tiêu Dung nhìn hồi lâu, Tiêu Chiến thoáng nhìn qua ánh mắt si mê của Tiêu Dung, ở một nơi Vương Nhất Bác không nhìn thấy liền ném một ánh mắt lạnh như băng cảnh cáo nàng.

Tiêu Dung khôi phục thần sắc, trong lòng lặng lẽ mắng ca ca là một con quỷ hẹp hòi.

"Đương nhiên."

Vương Nhất Bác nghiêm túc nhíu nhíu khuôn mặt nhỏ nhìn cả nửa ngày, bé con cứ y y a a vươn bàn tay mập mạp nhỏ bé sờ lên khóe mắt đặc biệt xinh đẹp của tiểu ca ca.

Tựa như nghĩ đến điều gì đó, Vương Nhất Bác mím môi cười ra tiếng.

"Gọi Nhất Nhất đi được không?"

( Quen hông quen hông :))))

Tiêu Chiến bị đề cập đến lịch sử đen sắc mặt cứng đờ, cười khan vài tiếng.

"Nhất Bác, chuyện này..."

"Anh dâu, Nhất Nhất có nghĩ gì vậy?"

Tiêu Dung không hiểu gì chỉ biết cái tên hẳn là rất lợi hại nghiêng đầu nhìn bầu không khí không đúng lắm giữa hai người, nàng cứ cảm thấy hình như có chuyện gì đó mà nàng không biết thì phải...

"Chính là, cha bé lưu luyến với mẹ bé không rời."

Tiêu Chiến khóc không ra nước mắt, hắn thật sự chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống cho xong.

"Đúng không Chiến ca? Nghe hay không?"

"Hay..."



-------------- TOÀN VĂN HOÀN ------------




Suzie


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net