Chương 4 (r18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh định làm gì?"

Tiểu thần phụ bị cưỡng ép không dám động đậy dù chỉ một cái. Tiêu Chiến gắt gao siết chặt lấy em làm em càng không thể nhúc nhích. Bên ngoài phòng xưng tội truyền đến âm thanh thành kính cầu nguyện, còn hai người bọn họ bên trong phòng tối lại cặn kẽ dính sát vào nhau tựa như trong bể cá đông nghịt nổi lên hai con cá vàng mập ú.

"Ngoan ngoãn một chút, nếu không tôi cũng không biết tôi sẽ làm gì đâu."

Tiêu Chiến bị mùi thơm kia mê hoặc gần như sắp thất thố, hắn cố nén ham muốn đang cuộn trào mạnh mẽ bên trong lại mà cúi đầu hôn lên tiểu thần phụ đang ngồi trong lòng.

Vương Nhất Bác trợn to hai mắt, Tiêu Chiến cắn vào môi em, tay hắn lại gắt gao siết lấy eo làm em không dám dùng sức giãy giụa, sợ sẽ kéo người của cả giáo đường đến đây xem một cuộc gặp mặt hoang đường trong phòng xưng tội.

Cánh môi mềm mại bị Tiêu Chiến ngậm trong khoang miệng, hơi thở thơm ngọt làm hắn khó lòng kiềm chế cắn lên đôi môi nọ. Hai cánh môi ướt át rỉ ra vài giọt máu tươi. Tiêu Chiến thành kính hôn lên miệng vết thương, cái lưỡi hắn ôn nhu liếm láp một vòng. Không bao lâu sau vết thương nhàn nhạt kia liền nhanh chóng khép lại.

"Anh... người chết đêm qua là do anh làm?"

Vương Nhất Bác cảm nhận được sự biến hóa trên đôi môi của mình, trái tim trong lồng ngực nhảy lên lộn xộn, gương mặt nhỏ trong chốc lát liền trắng bệch.

"Chết rồi?"

Tiêu Chiến cũng vô cùng sững sờ, hắn chẳng qua chỉ muốn cho gã ta một chút bài học để gã ta cảm nhận thế nào là đau khổ. Mặc dù hắn hút của gã kia khá nhiều máu nhưng cũng không đến mức chết cả mạng người như vậy.

"Không phải tôi. Tôi nói không phải tôi, em có tin hay không?"

Quỷ hút máu từ lâu đã tu luyện được nét ưu nhã khó giấu và bản năng gặp chuyện không sợ hãi, nên sau khi một tia kinh ngạc ngắn ngủi đi qua hắn liền hôn nhu hôn lên mái tóc hơi dài của người trong ngực một cái.

"Tiểu thần phụ, em tin tưởng tôi không?"

Vương Nhất Bác nhìn vào mắt Tiêu Chiến, cặp mắt ôn nhu đẹp đẽ ấy hơi nhướng lên một cái lóe lên sự chân thành và quang minh, một người sở hữu cặp mắt và cách ăn mặc quý tộc như vậy thực sự không giống một kẻ nói dối cho lắm.

"Buông tôi ra."

"Tiểu thần phụ xinh đẹp, nói thẳng ra thì tôi chỉ có thể sống nhờ vào việc hút máu, vương quốc của em cũng đừng mơ bắt được tôi, nhưng chỉ cần em không đồng ý, thì tôi tuyệt nhiên sẽ không giết người."

Vương Nhất Bác trầm ngâm quay đầu nhìn Tiêu Chiến.

"Điều kiện là gì?"

"Thật thông minh."

Tiêu Chiến tựa như ban thưởng mà hôn lên khuôn mặt mềm mại của em, rõ ràng bóng tối vẫn bao phủ bốn phía nhưng hắn lại nhìn thấy tiểu thần phụ đỏ mặt vô cùng rõ ràng.

"Em không phải rất thương yêu con người sao? Kí khế ước với tôi, như vậy rồi thì tôi sẽ chỉ hút máu của mình em, mỗi lần chỉ cần một lượng rất nhỏ."

"Anh đừng mơ."

Tiểu thần phụ lại bắt đầu vùng vẫy muốn tránh ra khỏi lồng ngực của Tiêu Chiến nhưng lại bị hắn hung hăng ấn trở lại.

Dê con xinh đẹp béo bở đã đến tay làm sao có thể để chạy, Tiêu Chiến mất kiên nhẫn không còn muốn chậm rãi nhẹ nhàng với em nữa, hắn đổi ý muốn cưỡng đoạt em.

"Ký không?"

"Không đời nào..."

Thanh âm Vương Nhất Bác đè thấp xuống kháng nghị, Tiêu Chiến tựa hồ thiếu nhẫn nại ôm siết lấy em chặt hơn, bàn tay thuận thế cởi xuống một nửa tiết khố dưới hắc bào làm lộ ra bờ mông trắng nõn tinh tế.

"Anh muốn làm gì...?!"

Tiểu thần phụ chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này trắng toát cả mặt, không dám giãy giụa, em ngoan ngoãn nằm trong ngực Tiêu Chiến tựa như một chú mèo con bị dọa sợ.

"Kí khế ước với tôi, tôi không muốn tổn thương người khác, nhưng nếu không có máu thì tôi cũng sẽ chết."

Tiêu Chiến tránh nặng tìm nhẹ giả vờ đáng thương bày ra bộ mặt ủy khuất lừa người trong lòng, hắn rất biết nắm bắt tính cách lương thiện và xấu hổ của bạn nhỏ bèn cởi quần em ra uy hiếp, ngoài miệng vẫn già mồm muốn tiếp tục vờ đáng thương.

"Anh mặc y phục đàng hoàng lại cho tôi đã..."

Tiểu thần phụ xưa nay chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với người khác liền đỏ gay cả mặt mũi, rõ ràng trong tình huống này buộc phải thỏa hiệp nhưng tiểu thần phụ vẫn tức giận đến nỗi nghiêng đầu sang một bên tránh né.

"Mặc y phục lại cho tôi, tôi kí với anh."

Dường  như sợ em sẽ đổi ý nên một tờ giấy màu đỏ sậm ngay lập tức hiện ra giữa không trung phát ra ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt, trên giấy viết chi chít những kí tự mà Vương Nhất Bác không thể hiểu nổi.

"Kí đi."

Tiêu Chiến không quên cúi đầu hôn lên vành tai người trong ngực một cái, hắn nắm lấy cổ tay của em đưa lên miệng nhẹ nhàng cắn rách vùng da nơi đầu ngón trỏ.

"Chỉ cần in dấu tay này lên thì sau này em sẽ là túi máu nhỏ của tôi, người khác sẽ không thể nào khi dễ em được..."

"Cũng làm gì có ai khi dễ tôi..."

Mông thịt non mềm tựa như bị trừng phạt mà nhéo một cái, Vương Nhất Bác bị đau hơi ưỡn eo lên một cái, ngón tay trỏ ngay ngắn gọn gàng in lên chỗ trống trên tờ giấy, ngay sau đó mảnh giấy liền phát ra ánh vàng kim chói mắt rồi từ từ biến mất trong không trung.

"Sao lại dễ bắt nạt như vậy a..."

Tiêu Chiến cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng ngắm mãi không chán của người kia, bàn tay nắn bóp mông thịt tựa như nắn bóp một khối cầu mềm mại khiến cho tiểu thần phụ còn chưa kịp kinh hô đã bị ép trở về.

Dưới tượng thần được vạn người ngưỡng mộ trong giáo đường, người truyền đạt thần ý lại bất lực bị một tên quỷ hút máu sờ mông, thậm chí còn vô tình kí khế ước huyết nô, dùng cả đời cũng tẩy không sạch.

"Anh làm gì?!"

Nếu như không phải âm thanh đọc kinh thánh ngoài cửa quá lớn thì em gần như thất thố mà la lên, đồ vật nóng bỏng to lớn chống đỡ dưới người em như muốn cọ rách đôi mông mềm mại non nớt của Vương Nhất Bác.

"Quên mất, em không thể làm chuyện này."

Rõ ràng là một chút ý tứ hối cải đều không có. Tiêu Chiến đưa tay vuốt ve phần da thịt lộ ra dưới thân Vương Nhất Bác, bàn tay hư hỏng thuần phục vuốt ve lên xuống.

"Em không thể tự làm thì tôi làm cho em vẫn được mà đúng không?"

Ngọc hành thanh tú của người nhỏ hơn chưa từng trải qua loại sự tình này rất nhanh đã đứng dậy, kích thích xa lạ trong nháy mắt làm người trong ngực sụp đổ rơi mấy giọt nước mắt, thanh âm nói chuyện cũng trở nên nghẹn ngào.

"Không được... tôi là thần phụ... không thể làm chuyện này... xin anh..."

Tiêu Chiến cúi người cắn một cái lên gáy người trong lòng, cảm xúc này so với khi bị hút máu hoàn toàn không giống nhau, miệng vết thương truyền đến một đợt cảm giác tê dại như điện giật, dưới tác dụng của khế ước, tiểu thần phụ chỉ có thể xụi lơ người không nhúc  nhích.

"Em không làm, không phải tôi đang giúp em làm sao?"

Tiêu Chiến không hiểu mấy cái nghi thức thờ phụng phiền phức của loài người, hắn đã quen với việc tự do tự tại nên trong đầu hắn chỉ biết rằng, bản thân muốn cái gì thì phải làm cái đó mà không biết hành vi này đã vượt qua cấm kị, kích thích một Vương Nhất Bác từ nhỏ đã quen với các loại lễ nghi thần học đạo.

"Buông tay... mau buông..."

Tiêu Chiến đỡ lấy mông thịt tuyết trắng, hắn nhẫn nại chịu đựng vô cùng khó chịu.

"Tôi đã kí khế ước rồi, anh buông tôi ra, tôi cho anh hút máu được không?"

Người trong ngực khóc đến mức hoa lê đái vũ càng làm dục vọng muốn ức hiếp trong người Tiêu Chiến được khơi dậy mạnh mẽ, hắn tại vị trí bờ mông đầy đặn khẽ cọ mấy cái.

"Máu đương nhiên phải uống, nhưng em cũng là của tôi."

Hắn bắt chước động tác giao hợp bắt đầu đâm rút ở giữa khe mông thịt, bàn tay to lớn vẫn không quên an ủi ngọc hành người nhỏ hơn, tựa như phá thân Vương Nhất Bác có thể mang lại khoái cảm cực đại cho hắn.

Người trong lòng nhẫn nại hừ nhẹ vài tiếng, gương mặt bên trên đỏ ửng như tôm luộc, bị khoái cảm khó nói hun đến mức rơi ra vài giọt nước mắt.

Rõ ràng người kia đã làm trái mong muốn của em, đùa giỡn em, em đáng lí ra không nên cảm thấy thoải mái.

Vương Nhất Bác hung hăng cắn vào cổ tay mình, em nâng cao người, dưới sự nỗ lực không ngừng của Tiêu Chiến mà run rẩy bắn ra.

"Điềm Điềm, em nhìn xem, em không phải rất thoải mái sao?"

Tiêu Chiến mở miệng cười, hắn không hề chú ý đến người trong ngực đang thất thần và khổ sở đến cùng cực, chờ khi hắn giày vò tấm thân của em xong thì người trong giáo đường sớm đã rời đi từ bao giờ. Tiêu Chiến mặc lại cho em chiếc áo bào đại biểu cho sự khoan dung và thiêng liêng, còn bản thân thì lén la lén lút ra khỏi giáo đường.

Thân thể tiểu thần phụ run rẩy từng hồi, em có chút mệt mỏi cùng tự trách nhắm mắt lại, em tại sao lại có thể ngay bên trong giáo đường... ngay dưới tượng thần làm ra loại chuyện này...

Vết thương bị cắn trên người đã sớm khép lại, Vương Nhất Bác gắt gao cắn môi dưới, em xấu hổ nhìn lên tượng thần bao dung.

"Điềm Điềm, tôi là Tiêu Chiến."

Mấy đóa hoa tường vi yếu ớt xinh đẹp nằm trong đám dây gai lộn xộn một chỗ vậy mà lại xinh đẹp đến nỗi không gì sánh được, một vòng hoa nho nhỏ được làm từ dây gai được Tiêu Chiến cẩn thận đặt vào tay em.

Quỷ hút máu không biết đã sống qua bao nhiêu năm đột nhiên trở nên lãng mạn, sến súa đến mức ê răng mà chính mình cũng chịu không nổi.

"Ở nơi của tôi, nếu như được ở bên người mình thích thì phải tặng cho người đó một cái vòng hoa nhỏ."



Suzie








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net