Chương 8 (r18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác rũ mắt xuống đem cánh tay đang ôm quanh người em của Tiêu Chiến đẩy ra, kí ức hôm qua như từng cơn thủy triều đánh tới làm cho khắp bộ não của em tràn ngập những hình ảnh dâm đãng cầu hoan của bản thân.

Tiêu Chiến bị đẩy ra lại bất mãn ôm em lại, ban ngày vôn là thời gian ngủ của hắn, đã thế tối hôm qua còn ngẩng đầu nhìn trăng ảo não cả đêm nên hiện tại trong tiềm thức của hắn chỉ muốn dính lấy tiểu thần phụ thơm tho xinh đẹp.

Hàm răng trắng nõn gắt gao cắn lên bờ môi, Vương Nhất Bác cũng đã từng nghe đến dạ hợp hoan nhưng em chưa bao giờ thấy qua nên... Thế nhưng em thật sự không nghĩ tới chuyện bản thân lại bị dị ứng với loại hoa này. Trong sách viết những người dị ứng với hương hoa thường thường đều có cơ thể dâm tiện mẫn cảm vạn người thấy một, em cứ nghĩ những tín đồ ngay thẳng nhe em sẽ không sao... nhưng thật không may...

Tiêu Chiến tựa như phát giác được bầu không khí có chút trầm mặc nên cũng chầm chậm mở mắt ra, hắn nhìn dáng vẻ không buồn không vui của Vương Nhất Bác mà không biết nên nói gì cho phải... Dạ hợp hoan đúng là do hắn mang về, thế nhưng chính bản thân hắn cũng không ngờ được mà...

"Điềm Điềm, em nghe tôi..."

"Đứng lên."

Bờ môi Vương Nhất Bác mím thành một đường thẳng tắp, tựa như người hôm qua vừa kịch liệt ân ái với Tiêu Chiến không phải là em vậy.

"Đứng dậy, tôi muốn đến giáo đường."

Em nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa, hàng mi cong dày tựa như phiến quạt rũ xuống như chỉ cần nhìn hắn thêm một giây thôi cũng không muốn. Tiêu Chiến biết da mặt tiểu thần phụ vốn mỏng, đã thế hôm qua em còn bị hắn khi dễ kịch liệt như vậy, khỏi cần nói cũng biết em cần có thời gian để bình tĩnh lại.

Bàn chân vừa đặt xuống giường bước được nửa bước đã làm em phải vịn chặt chiếc tủ đầu giường, em miễn cưỡng đứng thẳng người dậy, hôm qua bị Tiêu Chiến dày vò cả một đêm, lúc đi tắm còn đè em ra hôn hôn thêm một trận cho nên mấy dấu vết ái muội cũng không hiện rõ lắm.

Áo bào cao cao tại thượng tỉ mỉ buộc lên khiến cho ai cũng không thể nhìn ra dưới vạt áo cứng nhắc kia là một thân thể mới hôm qua còn càn rỡ hoan lạc và thân thể phi thường mẫn cảm.

"Hôm nay em về sớm một chút được không... tôi có chuyện muốn nói với em..."

Tiêu Chiến cực kì để tâm đến lớp da mặt mỏng của người kia nên khó khăn lắm mới nói xong một câu. Tuy vậy hắn vẫn phải nói thật rõ ràng, chính hắn đã khinh bạc người ta thì hắn cũng phải chịu trách nhiệm.

Cửa lớn mở rộng, Tiêu Chiến không thể chạm vào ánh nắng mặt trời xuyên qua khe cửa nên chỉ còn cách đứng trong bóng râm nhỏ nhỏ nơi ánh sáng không chiếu đến, khắp cả người hắn theo bản năng đều vô cùng khó chịu.

"Tôi không có gì để nói."

Giọng nói nhàn nhạt bị cánh cửa che lấp một nửa, Tiêu Chiến bất đắc dĩ thở dài, vẫn là cứ từ từ đi.

Vương Nhất Bác ở giáo đường một ngày tựa như cái xác không hồn, tượng thần thương xót không giờ phút nào là không nhìn em chằm chằm, làm em trong mông lung không khỏi nghĩ về những chuyện đã xảy ra với Tiêu Chiến.

Thần dân có tội có thể tìm thần phụ xưng tội, thế nhưng em có tội thì biết tìm ai để nói đây?

Chắc chắn không thể tìm vị thần phụ nào khác được, chế độ giáo quyền nghiêm khắc đã tôi luyện em từ khi còn trẻ đã trở thành nhất đẳng thần phụ, từ trước đến nay chỉ có chuyện người khác đến tìm em, còn em thì vĩnh viễn không có tư cách đi tìm người khác.

Vài tia nắng mặt trời chói mắt xuyên qua thấu kính bảy màu chiếu lên người em, Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn ánh tà dương thê lương lại mênh mông, bất chợt lại nghĩ tới có một tên quỷ hút máu không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời, ở nhà một mình chắc cũng cô đơn lắm nhỉ?

Xưng tội là việc mà người xưng phải thành tâm hối cải thì mới có thể làm, em không thể nào tự lừa mình dối người rằng bản thân chưa từng độn g tâm, chuyện này... phải làm sao bây giờ?

Đôi mắt trong veo tựa ngọc lưu ly không kiêu ngạo cũng không tự ti nhìn lên tượng thần, em có thể động tâm không? Tại sao em lại không thể?

Ý cười trong đáy mắt chợt hiện lên vài phần chế giễu, tựa như em tự cười nhạo một thần phụ như mình lại si tâm vọng tưởng, đôi mắt em nhắm lại, hàm răng trắng cắn lên bờ môi, trong bóng đêm vô tận như cõi u minh âm thầm đấu tranh.

Hồi lâu sau em thở dài ra một hơi, nhìn tượng thần nỉ non lên tiếng.

"Tôi có tội."



"Tiêu Chiến, anh thả tôi ra!"

Sự bình tĩnh kiềm chế khó khăn lắm mới xây dựng được sụp đổ, em ôm thật chặt lấy eo hắn không buông, vì sợ mà thậm chí đôi chân dài trắng nõn như bạch ngọc còn quấn cả lên eo Tiêu Chiến.

Bên dưới là trời cao vạn trượng, màu trời đêm yên tĩnh tịch mịch, những ngôi nhà dưới kia đã sớm tắt đèn đi ngủ nên hoàn toàn không còn ai chú ý đến việc có một tiểu thần phụ đang bị một tên quỷ hút máu đại biểu cho sự xấu xa ôm vào trong ngực, hai người tựa như sữa và nước dán vào nhau, đôi cánh màu đen to lớn thỉnh thoảng vỗ vài cái phát ra tiếng động cố gắng duy trì để hai bọn họ không rơi xuống tan xương nát thịt.

Vương Nhất Bác lần đầu tiên nhìn thấy cánh của Tiêu Chiến, cánh chim màu đen đẹp đến mức tựa như những tác phẩm nghệ thuật thời kì phục hưng, lại tựa như ẩn ẩn cảm giác mê hoặc gióng như nơi địa ngục mà trong các quyển sách thần học vẫn thường miêu tả.

Nhưng bây giờ em đang hoàn toàn cởi truồng bị hắn ôm trong lòng, chỉ cần không cẩn thận một tí sẽ rớt từ trên cao xuống nên em thật sự cũng không có tâm tình thưởng thức gì cho cam.

"Tại sao không về nhà? Tại sao lại ở cùng với tên kia? Chính là tên đó đã tặng hoa cho em đúng không?"

Phát giác được bàn tay của hắn dần dần sờ về phía dưới của mình, tiểu thần phụ vốn đang sợ hãi độ cao cũng đột nhiên giật nảy mình, không thèm màng đến tính cách ngày thường thanh lãnh kiêu ngạo nữa, giờ đây em chỉ còn cách nghẹn ngào sợ sệt ôm chặt lấy cổ hắn.

"Không phải không về, mà là... giáo đường bị khóa, cậu bé đó còn nhỏ nên không thể không có người ngủ cùng..."

"Tôi nhìn thấy nó sờ y phục của em."

Hắn hung hăng nhéo lên mông thịt tuyết trắng một cái, người nhỏ hơn bị đau đến nỗi hô lên một tiếng.

Tiêu Chiến ở trong nhà đợi trái đợi phải vẫn không đợi được Vương Nhất Bác về, hắn chỉ còn cách đợi đến khi trời tối mới có thể lẻn đến giáo đường, giơ chân đạp cánh cửa bị khóa tung ra. Tên cẩu nam nhân kia khẳng định không có ý tốt gì cho cam, chắc hẳn tên đó nghĩ rằng thời của mình tới rồi.

"Không có... tôi không biết... tôi ngủ quên mất..."

Người trong ngực bị dọa đến mức không ngừng lắc đầu, ánh trăng trong veo trên đầu soi xuống mặt đất sang lên không ít. Tiêu Chiến thấy rõ người kia có bao nhiêu bất an, cặp mắt thanh lãnh dần dần ứa lên một tầng lệ mỏng.

"Em không biết? Không phải tôi đã nói với em là không được lại gần tên kia sao?"

"Nói... đã nói qua rồi..."

Bên dưới thỉnh thoảng có vài cánh chim bay qua dọa Vương Nhất Bác sợ đến nỗi ôm chặt tay Tiêu Chiến hơn nữa.

"Thế nhưng... đó chỉ là một cậu nhóc..."

Hơn nữa người ta ban nãy vì tỉa cây mà không cẩn thận bị thương chảy rõ nhiều máu, Vương Nhất Bác âm thầm bổ sung. Em không dám chọc giận Tiêu Chiến nên chỉ có thể mở miệng dò xét.

"Anh sẽ không giết nó chứ... A! Đau..."

Tiêu Chiến không nhịn được nhéo một cái thật mạnh lên gò mông Vương Nhất Bác làm khóe mắt em thấm ra vài giọt lệ.

"Em vẫn còn tâm trạng nhắc đến nó? Em đau lòng?"

Chính bản thân hắn cũng không hiểu mình ăn giấm vì cái gì. Mười sau tuổi mà vẫn còn là trẻ con? Nếu là hắn lúc mười sáu tuổi nhìn thấy em cũng sẽ sinh lòng ngấp nghé.

"Em có biết loại thần phụ bên ngoài thanh lãnh bên trong dâm đãng như em khiến cho năm người gặp thì hết sáu người muốn chơi em hay không?"

Tiêu Chiến nói khó nghe đến cực điểm, người trong ngực nghe vậy liền xấu hổ không chịu nổi. Em vừa hận bản thân không thể nào phản khang vừa khó chịu cắn lấy môi mình, cái đầu nhỏ quay đi không nhìn Tiêu Chiến nữa, cặp mắt xinh đẹp tận lực chuyển sự chú ý lên đôi cánh màu đen.

"Ngoài mặt thì sợ hãi mà bên dưới Điềm Điềm chảy thật nhiều nước."

Rõ ràng hắn vẫn luôn không ngừng trêu chọc địa phương đó của em, kích thích từ độ cao chưa từng có cộng thêm với thân thể vốn mẫn cảm làm tiểu thần phụ rất nhanh đã có cảm giác.

"Nơi này không phải thèm ăn đó chứ?"

Đôi cánh của hắn vẫn duy trì trầm ổn nỗ lực phò tá chủ nhân vấy bẩn người trong ngực, chỉ là đôi khi có gió thổi qua mấy cái sẽ dọa Vương Nhất Bác theo bản năng kẹp chặt hậu huyệt.

"Thật cmn chặt, hôm qua đã ăn cả một buổi tối vậy mà hôm nay vẫn tốt như vậy."

Không nghĩ tới bản thân mình lại giống hệt như khi dị ứng hương hoa, Vương Nhất Bác lúc thanh tỉnh tựa hồ càng khó nhịn, đã thế Tiêu Chiến còn tự ý kéo em vào một cuộc tình ái nhưng em cũng không thể làm gì, chỉ đành cắn chặt răng cố gắng nhẫn nhịn.

"Sao không nói gì? Làm như tôi thật sự cưỡng gian em không bằng."

Tiêu Chiến biết rõ điểm mẫn cảm trong người Vương Nhất Bác nên rất nhanh hắn đã dâng lên được ham muốn trong cơ thể xinh đẹp này, mặc kệ cho người kia vẫn đang ẩn nhẫn thỉnh thoảng lại hừ lên vài tiếng nhẫn nại.

"Điềm Điềm, em nhìn em xem, ở trên trời mà vẫn có thể bị thao ra nhiều nước như vậy."

Ngoài miệng hắn thì ôn nhu nhưng động tác dưới tay lại càng thêm ngoan lệ.

"Bên dưới là tín đồ của em, nếu như bọn họ biết được vị thần phụ của họ đang cởi truồng mặc cho một nam nhân khác chơi thì không biết sẽ có biểu cảm gì nhỉ?"

"A... Đừng nói... Đừng nói nữa..."

Vương Nhất Bác đã sớm bị khoái cảm kéo đến làm cho lệ rơi đầy mặt, hai chân em vẫn gắt gao quấn chặt lấy hông hắn tựa như một tên đào lẳng lơ không màng sĩ diện quấn lấy khách của mình.

"Ca ca thao em không thoải mái sao? Hôm nay chưa gì em đã đi tìm nam nhân khác, hay là nói, Điềm Điềm ngon từ trong xương tủy nên muốn thật nhiều đàn ông đến chơi cái lỗ dâm tiện này của em?"

Tiêu Chiến giận gần như phát điên. Hắn không thể nào tưởng tượng được cảnh tiểu thần phụ vô tư ngủ bên ngoài không chút phòng bị mà bên cạnh lại có một tên con trai không an phận sờ lấy góc áo của em.

Đôi mắt kia đã thể hiện rõ ham muốn chiếm giữa đang dần vượt quá giới hạn.

"Khôn có... tôi không có..."

Người trong ngực vừa bất lực lại vừa sợ hãi lắc đầu, kích thích tình ái hiển nhiên đã dọa em đến phát run cả người. Ấy vậy mà Tiêu Chiến thậm chí còn táo bạo hơn khi một bên vừa thao em vừa dùng đôi cánh của mình bay cao thêm.

Phong cảnh dưới thân không ngừng biến hóa dọa Vương Nhất Bác cuộn tròn người lại, nhưng chỉ một động tác đỉnh lên của hắn đã khiến em gần như ôm không nổi.

"Van anh... van anh... xuống đi được không..."

Tiêu Chiến một bên vẫn miệt mài trừu sáp trong mật huyệt trơn mịn, một bên lại không ngừng xoa nắn hai khỏa mông đầy đặn, làn da trắng nõn của Vương Nhất Bác gần như bị hắn xoa chuyển thành màu đỏ.

"Kẹp chặt như vậy làm gì? Tôi không đi đâu nữa, Điềm Điềm em so với mấy tên đào đứng đầu bảng còn tuyệt hơn nhiều."

"Tôi... không phải... không phải..."

Vương Nhất Bác bị hắn thao đến mức khóc nấc lên làm sao nghe được mấy cái dâm ngôn uế ngữ này? Tiêu Chiến thật sự coi em là đào kĩ mà đùa bỡn, bi thương trong lòng và khoái cảm thân thể mang lại tạo nên một bức tranh cực kì tương phản, khóe mắt em khóc đến nỗi đỏ bừng.

"Điềm Điềm chỉ là chó con của ca ca thôi."

Tựa như bên tai có một tiểu ác ma đang thì thầm, Vương Nhất Bác bị lời nói của Tiêu Chiến bức phát run. Hắn giống như chứng minh lời nói của mình mà ôm chặt lấy Vương Nhất Bác đang siết cứng lấy mình chuyển sang một bên.

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến đổi bên chỉ có thể dựa vào bàn tay siết chặt eo với có thể giữ người trên không trung, bàn tay em không còn nơi dựa lực, hai chân vô lực rũ xuống tựa như chơi xích đu giữa trời cao không nơi nương tựa.

"Xin anh... sợ... tôi thật sự... rất sợ..."

Tiêu Chiến lại siết chặt lấy eo em tiếp tục trừu động, ở nơi mà Vương Nhất Bác không thấy hắn âm thầm đổi góc độ, đảm bảo bất kể ai cũng không thể nhìn thấy Điềm Điềm của hắn.

"Điềm Điềm, em có phải chó con của ca ca không?"

Tựa như uy hiếp, huyệt động mạn h mẽ tiếp nhận  một đợi đâm rút hung tợn, tiếng nước truyền ra từ nơi giao hợp không chút lưu tình vang bên tai Vương Nhất Bác, thiếu niên cơ hò bị trạng thái phóng túng của bản thân làm cho sợ hãi.

"Thả tôi xuống đi... làm ơn... a...."

"Nếu như không nói tôi sẽ dứt khoát thao nát mông em rồi ném em xuống để cho tất cả người trong giáo đường đều có thể làm em, biến em thành một đào kĩ chỉ biết ăn côn thịt của người khác."

"Không... Không muốn... Tôi... tôi là chó con... xin anh thả tôi ra... thả tôi ra đi được không...?"

Người nhỏ hơn gần như sụp đổ khóc lên thành tiếng, khoái cảm từ thân thể cứ tích lũy dần chạm đến giới hạn của em. Bỗng nhiên một cỗ tinh dịch nóng bỏng phun thẳng vào trong hậu huyệt, Vương Nhất Bác siết chặt lấy người Tiêu Chiến đạt cao trào, phía trước cũng sảng khoái tuôn ra mộ luồng tinh dịch đặc quánh, trong đem khuya tựa như một đốm sao băng sắc tình ghé ngang.

Tiêu Chiến ôm lấy người đang không ngừng thút thít về lại mặt đất, trong lòng hắn cũng biết mình có chút quá đáng, xuống đến nơi rồi vẫn không chịu thả người ra, ôm lấy em dịu dàng hôn lên từng giọt nước mắt.

Điềm Điềm ngoan, ca ca chỉ quá tức giận thôi, cũng chỉ vì quá yêu thích em, sẽ không khi dễ em nữa."

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua dường như chưa hồi thần sau trận tình triều ban nãy, cả thân thể và chân tâm đều vô cùng khó chịu khiến em chỉ muốn đập đầu vào tảng đá nào đó chết quách đi cho xong.

"Bảo bảo, đừng khóc nữa, ta sẽ đau lòng."

Vương Nhất Bác vùng vẫy bước xuống khỏi người hắn, hai mắt em đỏ hồng sưng húp, một bộ dạn g từ trên xuống dưới đều là dáng vẻ bị khi dễ đến cực điểm vô cùng đáng thương. Đôi chân em lảo đảo mấy cái phải vịn bức tường bên cạnh mới có thể đứng vững.

"Tiêu Chiến, tôi hận anh!"

Câu nói nghe như tuyệt tình nhưng còn kèm theo vài tiếng thút thít, Tiêu Chiến không quan tâm đến việc mình vừa bị thiếu niên tặng cho một bạt tai nhẹ nhàng ôm người vào ngực xoa xoa tay thiếu niên.

"Thế sao ta lại cảm thấy Điềm Điềm yêu ta muốn chết nhỉ?"





uwu 2 chương liên tục đều được húp thịt, was đãaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Suzie



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net