Truyện Không Tên - P.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng đoàn tàu không gian nối tiếp nhau di chuyển về phía trái đất, hệ thống thông báo chỉ còn khoảng nửa canh giờ sẽ hạ cánh. Để không đánh động kẻ địch cũng như làm người dân kinh sợ, bọn họ sẽ sử dụng tàu bay mini để đáp xuống đỉnh núi, sau đó cài đặt chế độ lái tự động để đưa tàu không gian quay trở về.

"Sau khi xuống trái đất, việc đầu tiên chúng ta cần làm là gì?"

Hải Khoan hỏi Tiêu Chiến, sau đó lại chuyển hướng nhìn sang Nhất Bác. Phải mất vài phút anh ta mới nhận được câu trả lời

"Trước tiên cần phải tìm một nơi an toàn thiết lập căn cứ, nếu như cứu được người sống sẽ đưa về đó lánh nạn"

Trả lời Hải Khoan xong, Tiêu Chiến nhìn về phía Nhất Bác, "Cậu có ý kiến nào khác hay không?"

Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến lắc đầu, nghĩ một chút lại nói, "Cần phải chuẩn bị lương thực và y tế, chắc chắn bọn họ sẽ cần nó. Người của chúng tôi không nhiều nên số lượng đồ dự trữ cũng rất ít"

"Cậu yên tâm, người của tôi đang áp tải vũ khí, thuốc và lương thực ngay phía sau. Chỉ cần chúng ta lập xong căn cứ bọn họ sẽ theo rada tìm thấy chúng ta. Các hành tinh khác cũng quyên góp rất nhiều thuốc và lương thực, sẽ được tiếp tế liên tục"

Cứ hai người sẽ ngồi chung một tàu bay đáp xuống mặt đất, Tiêu Chiến và Nhất Bác ngồi chung một chiếc tàu bay, mặc dù trước đó Hải Khoan nói muốn cùng đi với Nhất Bác nhưng cậu đã chủ động từ chối, điều này khiến ai ai cũng bất ngờ.

Tháo dây an toàn, Tiêu Chiến buột miệng hỏi, "Tại sao cậu lại đồng ý đi chung với tôi?"

"Chẳng phải anh nói tôi hãy đi cùng với anh sao?"

Nhất Bác thản nhiên trả lời. Quay người ấn nút mở cửa tàu bay đi ra bên ngoài, để Tiêu Chiến đần mặt ngồi lại.

"Chỉ vì mình bảo cậu ấy đi cùng mà cậu ấy lập tức đồng ý? Đáng yêu thật đấy"

Tự nói với mình xong Tiêu Chiến không thèm mở cửa mà trườn người đi ra bằng lối Nhất Bác vừa rời khỏi.

"Cái bầu không khí gì thế này? Liệu sẽ có vài cái xác sống đang rình rập ở quanh đây chứ? Mọi người phải hết sức cảnh giác, kiểm tra đồ bảo hộ kỹ càng tránh việc để bản thân bị cắn"

Tam Thường lên tiếng cảnh báo cho binh lính quân đội, sau đó bắt đầu chia lính thành nhiều nhóm nhỏ xuống núi. Mùi hôi thối trong không khí khiến bọn họ buồn nôn, có lẽ nơi này vừa bị đội quân xác sống càn quét, trên các thân cây vẫn còn dính máu tươi.

Lục Vị cảm thán, "Cái hệ thống chết tiệt trên tàu không gian cũng thật biết lựa chọn vị trí, vừa mở đầu đã cho chúng ta nếm trải mùi vị khó quên này rồi. Còn chưa kịp thích nghi với thời gian ở trái đất đã có nguy cơ phải làm việc, trở về phải đưa nó tới nhà máy phá hủy"

A...a.. Tiếng thét không rõ ràng từ đâu vọng lại thu hút sự chú ý của đám người. Flycam cảm ứng tự động được rải rác khắp nơi phát lại hình ảnh thu được lên màn hình đồng hồ, kiêm thiết bị liên lạc của nhóm người Tiêu Chiến.

Chỉ tay về hướng đông, Tiêu Chiến thông báo, "Phát hiện mục tiêu, là ngôi nhà gỗ cách chúng ta khoảng 10km"

Lời Tiêu Chiến vừa dứt, đám người Nhất Bác lấy từ trong ba lô ra một tấm ván kim loại sặc sỡ, đó là những chiếc ván trượt gấp gọn được tộc người lùn sống trên hành tinh W chế tạo. Khi mở ván trượt ra vứt xuống đất, phía đuôi của nó phụt ra ánh sáng xanh làm nó lơ lửng trên không trung cách mặt đất khoảng hơn một gang tay.

"Đưa tay cho tôi"

Nhất Bác đưa tay về phía Tiêu Chiến, anh không do dự mà nắm lấy bàn tay của cậu rồi nhảy lên trên ván trượt. Vì không giữ được thăng bằng nên xém chút Tiêu Chiến đã rơi khỏi ván trượt, vậy nhưng Nhất Bác đã tóm lấy hai cổ tay của anh quấn vòng quanh eo của mình.

"Bám cho chắc đó, nếu anh bị rơi mất tôi không chịu trách nhiệm với đại tướng đâu"

Nói xong Nhất Bác dùng mũi chân ấn vào các nút điều chỉnh trên bề mặt ván trượt, ngay lập tức nó phóng vụt đi với tốc độ kinh hồn, nếu không phải Tiêu Chiến phản xạ kịp thời khom người ôm chặt lấy eo của người phía trước thì anh đã bắn đi tận đâu rồi.

Phía sau Nhất Bác là đám Hải Khoan, sau lưng bọn họ cũng có một cái đuôi đang nhắm chặt hai mắt, run run rẩy rẩy ôm bọn họ muốn tắc thở. Thật không thể tin đây là những chiến binh vũ trụ được người người ngưỡng mộ.

Chớp mắt nhóm người đã ở trước sân của ngôi nhà. Toàn bộ cửa sổ và cửa ra vào đều bị đập vỡ, vật dụng bên trong cũng đổ nát chất đống. Đám người Tiêu Chiến còn chưa hết cảm giác lâng lâng như trên mây, vẫn đờ đẫn đứng xiêu xiêu vẹo vẹo. Nhất Bác không có thời gian để chờ họ hồi phục, bởi biết đâu hành động sớm một chút lại cứu được người.

Ra hiệu cho đồng đội của mình chia ra đột nhập vào ngôi nhà. Vừa vào tới nơi, cảnh tượng trước mặt khiến bọn họ bụp miệng nôn khan, Nhất Bác cũng không ngoại lệ. Ngay dưới chân cậu là một cẳng chân người bị gặm nhấm nham nhở, máu còn chưa kịp đông khô, ở gần đó là một bàn tay đã bị cắn đứt mất hai ngón. Sắc mắt Nhất Bác trắng bệch, cậu vô thức giật lùi về sau ba bước liền đụng phải một lồng ngực vạm vỡ, rắn chắc.

Dùng hai bàn tay ôm lấy hai bả vai gầy rồi ghim sát vào lồng ngực mình, Tiêu Chiến khẽ thì thào, "Không sao, có tôi ở đây"

Trước khi tới trái đất Hải Khoan đã nói chuyện riêng với Tiêu Chiến. Tuy Nhất Bác được mọi người gọi bằng cái tên "sát thủ máu lạnh", thế nhưng nó cũng không hẳn là con người thật của cậu. Mỗi khi cần làm nhiệm vụ quan trọng Vương Khang sẽ kích động khiến Nhất Bác tức giận, sau đó mới đưa cậu tới địa điểm thực thi nhiệm vụ.

Từ lúc Mộng Ly chết cuộc đời Nhất Bác giống như là đã mất đi ánh sáng, ngày ngày bị đưa tới phòng thí nghiệm đối mặt với những con quái vật gớm ghiếc và những ống tiêm với đủ loại thuốc khác nhau, đó cũng là lí do Nhất Bác tỏ ra kinh hãi khi nhìn thấy ống tiêm, cho tới bây giờ những cơn ác mộng vẫn luôn giày vò cậu mỗi đêm.

Chưa tìm ra loại thuốc giúp Nhất Bác cải thiện tình trạng mất kiểm soát khi giận dữ, nhưng Vương Khang lại điều chế ra được loại thuốc khiến cho sức mạnh trong cơ thể Nhất Bác bị đóng băng 72 giờ, và khi tiêm loại thuốc đó cậu sẽ ở trạng thái bình thường, sức mạnh có được nhờ vào việc biến đổi gen cũng tạm thời mất đi.

Vì từ nhỏ đã trải qua những kỳ huấn luyện khắc nghiệt nên kỹ năng chiến đấu của Nhất Bác vẫn rất vượt trội, ngoài Tiêu Chiến ra thì chỉ có Hải Khoan là có khả năng áp chế được cậu.

Cạch... Tiếng động nhỏ phát ra từ phía tủ lạnh khiến nhóm người đề cao cảnh giác. Tiêu Chiến ra hiệu cho Lục Vị, anh ta cầm theo khẩu súng mini tiếp cận mục tiêu, đợi Tiêu Chiến giơ lên ba ngón tay thay cho hiệu lệnh, anh ta dồn sức giật tung cánh cửa tủ.

"Là một đứa bé trai"

Lục Vị ôm đứa nhỏ đang run lập cập ra bên ngoài, có lẽ vì ngồi bên trong tủ lạnh quá lâu nên làn da của nó đã trở nên lạnh ngắt, tím tái, thế nhưng trong đôi mắt nhỏ bé vẫn hằn rõ lên sự kinh sợ tột độ. Đứa trẻ không ngừng nhìn quanh, sau đó lại dùng tay bịt miệng, nước mắt lã chã rơi xuống.

Tiếng hét thất thanh từ trên lầu vọng xuống khiến đám người giật mình, đứa bé cũng hoảng sợ tụt xuống khỏi người Lục Vị. Thấy đứa nhỏ chạy về phía mình Tiêu Chiến dang ra hai cánh tay trực chờ ôm lấy nó, vậy nhưng đứa bé đã hững hờ lướt qua anh chạy tới ôm chân Nhất Bác, sợ hãi nép về phía sau.

Nhất Bác ngồi xuống nhìn đứa nhỏ, nhẹ giọng hỏi, "Còn có ai ở trên đó sao?"

"Mẹ... mẹ và em gái còn ở trên... Anh ơi, em sợ lắm..."

Đứa nhỏ ôm cổ Nhất Bác, cơ thể nó vẫn không ngừng run lên. Gặp phải tình huống này đến người lớn còn kinh sợ nói gì là một đứa trẻ khoảng chừng bốn đến năm tuổi. Nhìn về phía chiếc tủ lạnh, Tiêu Chiến suy đoán mẹ của đứa bé đã nhốt nó vào đó, bởi làm vậy sẽ không bị đám xác sống phát hiện vì tủ lạnh sẽ ngăn việc chúng đánh hơi thấy người sống. Nhất Bác ôm đứa nhỏ lên đưa cho Đình Đình, bảo cậu ấy tạm thời đưa nó lên tàu bay cho bác sĩ kiểm tra sức khỏe. Nói xong Nhất Bác xoay người hướng phía cầu thang chạy lên trên.

"Có ai không, làm ơn cứu con tôi... Có ai không...?"

Đám người chạy lên trên lầu, máu dính ở khắp nơi tanh tưởi. Tới căn phòng nằm ở cuối dãy, cảnh tượng đáng sợ đập vào mắt bọn họ.

Trong phòng có một người đàn ông và một người thanh niên đã bị nhiễm bệnh, người phụ nữ đang là bữa ăn của họ. Ở trên chiếc giường gần đó là một đứa bé sơ sinh, người thanh niên kia đang muốn biến đứa bé thành bữa ăn của mình.

Người phụ nữ đang chết dần chết mòn nhưng cô ấy vẫn dùng toàn bộ khả năng và lý trí để ngăn tên quái vật làm hại đứa con bé nhỏ. Phần bụng bị người đàn ông kia cắn xé lộ ra cả xương sườn, cô ấy vẫn cố gắng trườn lên túm vào một cái chân còn lại của tên thanh niên, máu từ trong miệng chảy ra ồng ộc nhưng vẫn không ngừng gào thét mong có ai đó có thể cứu lấy đứa con nhỏ.

"Đừng..."

Tiêu Chiến chưa kịp ngăn cản Nhất Bác đã rút ra hai khẩu súng gắn ở hai bên hông nhắm thẳng vào não của hai tên quái vật bắn liên tục, máu và thịt thối bắn tung tóe, đứa nhỏ cũng bị tiếng súng làm cho sợ hãi mà khóc thét lên.

Tam Thường quay sang trách móc Nhất Bác, "Cậu không biết tiếng súng của cậu có thể khiến chúng ta bỏ mạng tại nơi này sao? Lũ quái vật đó sẽ lần theo tiếng động tìm tới chúng ta, cậu không biết hả?"

"Không có ai nói thì sao tôi biết được?"

Nhất Bác quay sang đối mặt với Tam Thường, vẻ mặt không thể hiện chút cảm xúc nào, cậu nói tiếp, "Vì không muốn đám người nhiễm bệnh đó tìm thấy mà chúng ta trơ mắt nhìn đứa bé trở thành bữa ăn cho quái vật sao?"

"Cậu có thể dùng súng của chúng tôi, loại súng này được thiết kế vô cùng đặc biệt, nó có thể bắn ra hàng nghìn viên đạn mà không gây nên bất cứ một tiếng động nào"

"Anh làm cho bên quảng cáo vũ khí đấy hả? Đợi tới lần sau hẵng nói đi"

Nhất Bác trực tiếp cắt đứt cuộc tranh cãi với Tam Thường, cậu đi tới ôm đứa nhỏ trên giường lên rồi kiểm tra một lượt xem nó đã bị cắn hay chưa?

"Con của tôi, hãy cứu con của tôi, làm ơn..."

Người phụ nữ lê lết ở dưới sàn nhà, phần thân dưới gần như đã bị phế bỏ, nội tạng ở bụng còn lộ ra cả bên ngoài nhìn vô cùng đau đớn. Đôi mắt của cô ấy lúc này chỉ có một màu trắng, cánh tay bị cắn nham nhở sờ soạng trên nền nhà. Nhìn màu móng chuyển sang đen tím, nhóm người tự hiểu cô ấy sắp biến thành quái vật rồi.

Tiêu Chiến lên tiếng nói với người phụ nữ khốn khổ, "Hai đứa con của cô vẫn bình an, chúng tôi sẽ đưa hai đứa nhỏ tới nơi an toàn nên cô hãy an tâm. Bây giờ cô còn nguyện vọng gì nữa thì nhanh chóng nói ra, chúng tôi sẽ dốc hết sức giúp cô"

Người phụ nữ liên tục nói cảm ơn, chỉ mong hai đứa con được lớn lên khỏe mạnh, an yên. Sau cùng cô ấy xin được chết một cách nhẹ nhàng bởi lúc này cô ấy vô cùng đau đớn, và Tiêu Chiến đã hoàn thành tâm nguyện cho cô ấy bằng một phát súng xuyên đầu.

Lục Vị nhìn vào màn hình đồng hồ, bỗng nhiên hoảng hốt nói lớn, "Không xong rồi, đám người nhiễm bệnh đang hướng về phía ngôi nhà, bọn chúng rất đông. Làm sao đây?"

"Vậy thì cho bọn chúng chôn thây ở nơi này luôn"

Tam Thường lớn tiếng nói với Nhất Bác, "Cậu nghĩ bản thân đã uống vắc xin thì hay lắm sao? Vì vậy mà cậu không cần quan tâm người khác sẽ ra sao nếu đối đầu với đám người nhiễm bệnh đó, cậu đúng là một người ích kỷ. Cứ tưởng sẽ có thêm đồng đội tốt, ai ngờ..."

Hải Khoan nói với Tam Thường, đây là lần đầu tiên Nhất Bác đối mặt và chiến đấu với đám quái vật này, bởi vậy mà tập tính của bọn chúng ra sao cậu vẫn chưa được biết rõ. Trước giờ ra trận Nhất Bác chỉ theo thói quen tiêu diệt kẻ địch và cứu lấy kẻ yếu, nên khi thấy đứa trẻ cận kề với nguy hiểm đã trực tiếp ra tay mà không kịp suy xét.

"Chẳng lẽ trước khi điều cậu ta tới chỗ chúng tôi, tiến sĩ Vương không nói gì với cậu ta sao? Hay là do cậu ta quá tự mãn với bản thân nên là không thèm để vào tai, nghĩ đám quái vật này dễ chơi lắm đúng không?" 

Trác Thành lên tiếng nói Tam Thường im miệng, sau đó quay sang hỏi Nhất Bác có cách gì tiêu diệt đám quái vật kia? Quân đội vẫn đang trên đường tới đây, với số lượng lính hiện tại không thể chống đỡ đám người nhiễm bệnh đông đúc, cho dù không bị nhiễm bệnh cũng sẽ trở thành bữa ăn cho bọn chúng.

Nhất Bác không nói gì với đám người Trác Thành, cậu quay đầu nói gì đó với Hải Khoan với Hạ Dương, bọn họ lại khởi động ván trượt nhảy vọt ra bên ngoài bằng cửa sổ.

"Người của tôi sẽ rải mìn ở xung quanh ngôi nhà. Tôi đã quan sát tổng thể, ngôi nhà này bốn phía đều có lan can, chúng ta không cần đối đầu trực diện với đám người nhiễm bệnh đó mà sẽ chia ra giải quyết chúng. Mìn của chúng tôi sẽ kích nổ khi đám người đó đạp phải, sức nổ đủ lớn để tạo ra một vùng trũng xung quanh ngôi nhà, đám người nhiễm bệnh khi bị lọt xuống cái rãnh đấy sẽ rất khó di chuyển tiếp, lúc đó chúng ta chỉ cần tận dụng thời gian kết liễu chúng"

Tiêu Chiến nói cách làm của Nhất Bác rất khả thi, nhưng hiện tại vũ khí của bọn họ chưa tới nơi, với số lượng súng hiện tại sợ rằng sẽ không đủ để đối phó với lượng người nhiễm bệnh đông đúc.

"Tôi và đồng đội có thể quay lại chỗ binh lính tập kết thu gom toàn bộ súng và hộp đạn, ngoài ra còn có lựu đạn mini, số lượng người nhiễm bệnh ở nơi này cũng chưa phải là con số lớn, có thể đối phó"

Tam Thường nhếch miệng cười khểnh, nói Nhất Bác tự tin như vậy sao không tự mình đối đầu với đám quái vật đó. Hạ Dương khó chịu với thái độ của Tam Thường, cậu ấy tiến tới đẩy vai của anh ta, gắt giọng nói lớn

"Nếu anh không muốn hợp tác thì có thể rút lui từ bây giờ, đừng có bày ra cái thái độ coi thường người khác. Tuy chúng tôi không ra trận nhiều như các anh, nhưng sức chiến đấu và chiến thuật của chúng tôi chưa chắc đã thua kém. Chỉ huy của tôi có thể dùng một ngón tay búng chết anh lúc nào không hay, coi chừng đấy"

Tiêu Chiến dừng lại việc xem xét xung quanh ngôi nhà, dùng thân phận chỉ huy trưởng để kết thúc cuộc cãi vã, đội quân của anh chỉ có một khẩu hiệu "Đoàn Kết", nếu như ai cảm thấy bản thân không thể thực hiện được thì có thể giải ngũ rời khỏi quân đội.

Nhất Bác nói Hải Khoan và Hạ Dương mang đứa nhỏ tới tàu không gian, sau đó cùng với Đình Đình thu gom súng và hộp đạn của toàn bộ quân lính mang tới ngôi nhà. Tiêu Chiến hỏi có cần người của anh trợ giúp không? Thì Nhất Bác lắc đầu, nói ván trượt cần phải sử dụng năng lượng để hoạt động, nếu chở nặng thì năng lượng sẽ tiêu hao nhanh hơn.

"Anh có thể sắp xếp vị trí chiến đấu. Người của tôi có bốn, của anh cũng bốn, như vậy mỗi hướng chúng ta cần hai người. Có thể để bốn người đứng bốn góc và bốn người đứng ở chính giữa, như vậy có thể yểm trợ cho nhau"

Tiêu Chiến chẳng cần suy nghĩ mà lập tức gật đầu tán thành ý kiến của Nhất Bác, ba đồng đội của anh đứng một bên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng không đúng ở đâu thì họ chưa nhìn ra bởi cách sắp xếp đội hình của Nhất Bác cũng tính là khá ổn.

Đứng từ trên lan can quan sát, nhóm người đã nhìn thấy từng cái bóng xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng tiếng gru gru ghê rợn ngày càng rõ ràng. Khi đám người nhiễm bệnh tới gần hơn, nhìn những đứa trẻ cụt tay cụt chân, cả người thối rữa, nhóm người không tránh khỏi thương xót, còn tự trách nếu khởi hành sớm hơn có khi đã cứu được bọn họ rồi.  

"Tiểu Bác, có ổn không?"

Nghe thấy Hải Khoan nói, Tiêu Chiến cũng nhìn về phía Nhất Bác, khuôn mặt cậu tái nhợt thấy rõ. Trái với sự lo lắng của Tiêu Chiến, Tam Thường lại nhìn Nhất Bác bằng ánh mắt khinh bỉ, nói chưa ra trận mà đã sợ tới mức như vậy thì nên quay về hành tinh W chứ đừng cản chân họ.

Tiêu Chiến khẽ nhíu hai chân mày, tỏ rõ sự không hài lòng, "Tam Thường, nếu cậu còn không ngậm miệng lại thì tôi sẽ điều cậu trở lại hành tinh"

"Tiểu Bác, không xong rồi, không thấy Hạ Dương"

Nhất Bác quay đầu nhìn Đình Đình, hỏi chẳng phải bọn họ cùng trở về sao? Hải Khoan nói ván trượt của Hạ Dương có vẻ như bị hết năng lượng, bởi vậy mà trong lúc di chuyển cậu ấy luôn thụt lùi lại phía sau, ánh sáng màu xanh ở phía đuôi ván trượt cũng đang dần chuyển màu trắng.

"Chẳng phải em đã dặn mọi người sạc đủ năng lượng cho tất cả thiết bị rồi sao? Nếu không có ván trượt, tiểu Dương không thể vượt qua bãi mìn..."

"Có khi cậu ta vì quá sợ hãi nên đã chọn cách lẩn trốn..."

Tam Thường chưa nói hết câu, trong nháy mắt Nhất Bác đã xuất hiện ở trước mặt anh ta, mũi dao sắc nhọn gắn ở trên bao tay chĩa thẳng vào cổ họng

"Tôi không cho phép anh sỉ nhục đồng đội của tôi, chúng tôi có thể chết nhưng không bao giờ chạy trốn. Hãy nhớ kỹ điều này, đừng bao giờ lặp lại điều này với bất kỳ đồng đội nào của tôi, nếu không.... tôi sẽ cắt đứt cổ của anh"

Khí lạnh tỏa ra trên người Nhất Bác làm nhóm người Tiêu Chiến bất động, đôi mắt đẹp đẽ của cậu nhìn chằm chằm vào Tam Thường khiến anh ta muốn ngạt thở. Nhóm người Tiêu Chiến cũng không dám manh động, bởi chỉ cần hơi dùng lực mũi dao kia có thể đâm xuyên vào cổ họng của Tam Thường bất cứ lúc nào. Tuy không còn sức mạnh nhưng tốc độ của Nhất Bác quả thực khiến người ta phải nể phục.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net