Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại là tui và chuyên mục nghe gì khi gõ bàn phím đây 😊

💚💚💚💚💚

Kết thúc giải đua, Vương Nhất Bác được nghỉ phép một tuần trước khi quay lại huấn luyện. Tiêu Chiến thành công xuất bản tập mới bộ truyện đang viết, thêm nữa đã hù dọa được My My, thời gian vừa vặn thoải mái; nhưng cậu về nhà đã ba ngày, mà vẫn chưa nhìn thấy được cái mặt của ông chủ.

Không biết Tiêu Chiến nổi điên cái gì mà đột nhiên thay đổi giờ giấc sinh hoạt, nửa đêm nửa hôm khi Vương Nhất Bác đang hăng say ngủ thì anh lại lọ mọ chạy ra ăn tối, làm đồ ăn sáng, nấu sẵn cơm trưa cơm chiều, chia làm hai phần, một phần cho cậu, một phần bê về phòng ăn dần. Còn nữa còn nữa, mới hôm qua chứ đâu, thấy tủ lạnh sắp hết đồ dự trữ, Vương Nhất Bác định bụng ngày mai rủ Tiêu Chiến đi siêu thị, ai ngờ trời vừa tảng sáng, anh đã thân chinh đi chợ mua một đống đồ về chất đầy tủ, sau đó lại rút vào phòng cố thủ. Buổi sáng Vương Nhất Bác ngủ dậy mọi thứ đã y như hai hôm trước.

“Làm cái quỷ gì không biết?”

Mấy ngày nay chỉ toàn ăn, ngủ, chơi game, Vương Nhất Bác đã chán gần chết, nên ngày mai cậu quyết định đi tụ tập với anh em trong đội đua.

Vương Nhất Bác đứng trước cửa phòng Tiêu Chiến gõ gõ hai cái, không có động tĩnh, đang định mở cửa vào xem sao thì nghe tiếng anh vọng ra:

“Cậu đừng vào! Tôi… tôi… tôi đang… đang… tôi… Có chuyện gì cậu đứng đó nói luôn đi.”

“Tối nay anh không cần nấu cơm cho tôi. Ngày mai tôi có hẹn, sẽ ăn ở ngoài luôn.”

“Cậu đi cả ngày à?”

“Không. Tối mới đi. Ban ngày tôi sẽ đặt đồ ăn. Tôi đặt cho anh luôn nhé!”

Tiêu Chiến đứng bên trong dán sát vào cánh cửa, đột nhiên cảm thấy tủi thân vô cùng:

“Cậu chán cơm tôi nấu rồi chứ gì?”

“Ặc. Không phải.” Vương Nhất Bác nghe ra giọng điệu hờn dỗi của anh, mặc dù cảm thấy hai người đàn ông đứng cách nhau một tấm cửa nói chuyện rất kì quặc, nhưng cũng ráng nhịn xuống mà dỗ dành: “Tôi thấy anh bận đến thế, nửa đêm còn phải chuẩn bị cơm, sợ anh mệt quá thôi.”

Tiêu Chiến chém đinh chặt sắt đáp liền mấy câu: “Không mệt. Đồ ăn ngoài không dinh dưỡng. Cậu đi ngủ đi. Tôi bận rồi. Ngủ ngon.”

Vương Nhất Bác thơ thơ thẩn thẩn về phòng, nằm trên giường suy nghĩ mãi vẫn không thể lý giải được. Cậu đến đây thuê phòng đã hơn một năm, mối quan hệ với ông chủ nhà vẫn luôn khá hòa thuận. Tiêu Chiến tuy rằng có chút thần kinh nhưng đối xử với cậu thì tốt miễn bàn, không nhắc tiền tháng, không bắt dọn dẹp, lại còn đi chợ nấu cơm, thỉnh thoảng đi xa về còn mua quà cho cậu. Cớ làm sao từ hôm ấy về lại đổi tính đổi nết thế không biết?

Vương Nhất Bác dù có vô tâm đến đâu cũng lờ mờ đoán được, huống chi cậu cũng không phải loại người vô tâm, Tiêu Chiến đang cố ý tránh mặt cậu. Cố ý tránh mặt thì thôi đi, lại còn quan tâm chăm sóc như thế. Đồ ăn ngoài không dinh dưỡng cái quỷ gì? Bình thường lười biếng anh ta vẫn gọi đồ ăn ngoài đó thôi.

“Cái thể loại này… giống như là… áy náy.”

Vương Nhất Bác bỗng ngồi bật dậy: “Chẳng lẽ thằng cha đó đã làm chuyện có lỗi với mình?”, sau đó vèo một cái chạy thẳng ra tẩm cung của quý phi.

Đương nhiên không có chuyện Tiêu Chiến phá hỏng motor của cậu, anh ta nào dám. Vì thế, sau khi quay lại, Vương Nhất Bác liền híp mắt quét qua cái kệ đặt mũ bảo hiểm của mình, vẫn ổn; tiếp đó lại thảng thốt mở tủ giày kiểm tra một lượt, không vấn đề gì; cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm về phòng nằm xuống giường.

Vương Nhất Bác muộn phiền vô cùng. Cậu trằn trọc đến tận giờ nấu cơm của Tiêu Chiến mà vẫn không thể giải thích nổi hành động khó hiểu của anh ta. Khi Tiêu Chiến lạch cạch mở cửa xuống bếp, Vương Nhất bác mới nặng nề thiếp đi. Đêm ấy, cậu mơ một giấc mơ.

Đó là buổi chiều thu gần một năm về trước.

Hôm ấy cả đội được anh Thông rủ đi cafe, chủ yếu là giới thiệu vợ sắp cưới và đưa thiệp mừng. Nơi bọn họ chọn là một quán cafe không xa khu huấn luyện, không gian rộng rãi, tone màu ấm áp, âm nhạc du dương, thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò cuối tuần.

Người phục vụ nhìn đám đàn ông thô kệch trộn lẫn một cô gái xinh đẹp đang e thẹn vẫn chuyên nghiệp nở nụ cười, hỏi: “Quý khách dùng gì ạ?”

Đúng là một đám đàn ông thô kệch. Người ta vào quán cafe chill thế này toàn gọi thức uống pha chế, cả nhóm vừa tập xong mồ hôi nhễ nhại chưa kịp lau đồng loạt kêu nước tăng lực, Vương Nhất Bác cũng không ngoại lệ. Cuối cùng vẫn là vợ sắp cưới của anh Thông biết thưởng thức:

“Cho tôi một americano nhé!”

Mọi người ngồi nói chuyện phiếm một hồi, anh Thông mới lôi ra xấp thiệp mời, trịnh trọng đưa cho từng người, nói: “Hôm đó anh em phải đến đủ cả đấy, vắng một đứa là không yên thân với tôi đâu.”

“Ôi dào. Sao lại không đến? Đã đời đội chúng ta mới có người kết hôn mà.” Hải Tuân nói.

Anh Vỹ giả vờ liếc xéo cậu ta: “Thế anh mày chết rồi chắc?”

Hải Tuân vội nói: “Ấy. Ý em không phải như thế. Lúc anh kết hôn em và anh Nhất Bác đã vào đội đâu. Đây chẳng phải lần đầu tiên thì là gì?” rồi lại quay sang vợ sắp cưới của anh Thông: “Chị dâu! Em nói có phải không? Chị nói một câu công bằng đi!”

Nhìn cậu ta cuống quýt giải thích, cả đám ha ha cười trêu.

Hải Tuân nhỏ hơn Vương Nhất Bác hai tuổi, là em út của đội, kí hợp đồng cùng lúc với cậu. Khoảng cách tuổi tác giữa mọi người không quá lớn, nhưng vì chạc tuổi nhau, lại cùng sở thích chơi game, nên so ra Vương Nhất Bác vẫn là thân với cậu ta nhất.

Tính cách Hải Tuân và Vương Nhất Bác bề ngoài tương đối khác biệt. Cậu ta hoạt bát, thân thiện, Vương Nhất Bác lạnh lùng, ít nói. Nhưng sau hôm nay mọi người đã nhận ra, thì ra Vương Nhất Bác cũng có thể nói nhiều đến thế, đặc biệt là khi nói về sở thích của mình. Bằng chứng là bây giờ hai đứa nhóc đó đang choảng nhau bằng mồm, khiến mọi người cười rũ rượi kia kìa.

Hải Tuân: “…Anh đã nói sẽ support cho em, cuối cùng anh chạy đi đâu mất tiêu thế hả?”

Vương Nhất Bác: “Rõ ràng do em quá gà, sao lại trách anh?”

“Anh…” Hải Tuân còn định gân cổ phản bác gì đó thì quán cafe đã có khách mới vào.

Vương Nhất Bác vừa liếc mắt đã biết họ là một cặp tình nhân. Hỏi cậu làm sao biết là tình nhân ấy hả? Nhìn một cái liền biết chứ sao?

Mới sáng ra ông chủ nhà của cậu đã phán hôm nay không nấu cơm, bảo cậu tự lo đi, anh ta bận đi hẹn hò. Bây giờ người đàn ông ấy đang nắm tay con gái nhà người ta cười phớ lớ bước vào quán kìa.

Tiêu Chiến ngồi cách nhóm Vương Nhất Bác hai bàn, quay lưng lại với cậu, vả lại đang bận tình tứ với bạn gái nên không phát hiện sự có mặt của thằng nhóc ở trọ nhà mình.

Lúc lâu sau, nhóm Vương Nhất Bác vừa tính tiền xong chuẩn bị ra về thì nghe thấy một tiếng động mạnh từ bàn của cặp tình nhân nọ. Cô gái đứng bật dậy làm cái ghế ngã ra sau, cũng chính là nguyên nhân của tiếng động lúc nãy. Cô gái xinh đẹp có hành động thất thố này đang vừa nức nở khóc vừa nghẹn ngào nói:

“Chiến! Em… em xin lỗi! Em thật lòng rất yêu anh, nhưng chúng ta không thể… Em…”

Vương Nhất Bác không biết lúc ấy Tiêu Chiến mang vẻ mặt gì, chỉ loáng thoáng nghe anh nói: “Không sao đâu mà.”

Lần thứ hai Tiêu Chiến bị đá, không chỉ Vương Nhất Bác, cả đội cậu đều nhìn thấy. Mãi về sau họ mới biết hóa ra anh trai đáng thương ấy chính là ông chủ nhà của cậu.

Sau đó, cô gái lại nói xin lỗi rồi bỏ đi. Tiêu Chiến ngồi lại rất lâu, đến tận khi phục vụ báo đã đến giờ đóng cửa, anh mới lửng thửng ra về.

Trời thu mát mẻ.

Tiêu Chiến vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang cúi đầu nghịch mấy hòn đá dưới chân, có vẻ cậu đã đứng đây rất lâu.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi đi cùng đội.”

Tiêu Chiến mỉm cười: “Vậy à? Về chưa? Tôi chở cậu về luôn. Hôm nay cậu không đi xe mà nhỉ?”

Vương Nhất Bác nhìn nhìn anh, nói: “Tự nhiên tôi muốn đi dạo. Anh chở tôi đi đi.”

Đấy là lần đầu tiên họ cùng nhau ra bờ sông hóng gió đêm. Hôm ấy Tiêu Chiến nói rất nhiều về mối tình vừa kết thúc kia, Vương Nhất Bác yên lặng lắng nghe. Anh bảo cô ấy nói rất yêu anh, nhưng ở bên anh lại không có cảm giác an toàn; còn người đàn ông theo đuổi cô ấy luôn làm cô ấy an tâm khi ở cạnh, dù cô không yêu anh ta. Nghe nghịch lí nhỉ? Cô nói hai người họ không phù hợp, có tiếp tục bên nhau cũng chẳng có kết quả. Thế là chia tay.

Đó cũng là mối tình lâu nhất của Tiêu Chiến mà Vương Nhất Bác biết từ khi quen anh.

Sáng hôm sau, quả nhiên, Vương Nhất Bác thức dậy đã thấy đồ ăn được chuẩn bị sẵn sàng, thiếu đi bữa tối, nhưng lại thừa ra một tờ giấy nhắn Tiêu Chiến để lại:

“Tôi đi du lịch tìm cảm hứng. Mấy ngày tới cậu chịu khó một chút nhé!”

+++++

Mặc dù đang cố ý tránh mặt Vương Nhất Bác, nhưng việc Tiêu Chiến đi tìm cảm hứng lại là sự thật. Tất cả cũng tại vì phút chốc nông nổi kia mà bây giờ tâm tình anh nhà văn mới loạn cào cào lên thế này. Tai hại quá đi mất!

Nói là đi du lịch, Tiêu Chiến lại không hề xác định được đích đến, cũng không muốn đi quá xa, thế là leo đại lên xe khách, ngủ một giấc dài chờ tới chỗ.

Bước xuống xe, đón chào Tiêu Chiến là khung cảnh đồi cát vàng trùng điệp nối đuôi nhau chạy tít chân trời, bên tai từng ngọn gió đang gào thét, trên đầu là vầng dương rực rỡ chiếu rọi.

Anh như người mộng du lạc giữa sa mạc, lại sa mạc, giờ là sa mạc thật chứ mộng với chả du gì nữa, rồi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng cười khúc khích phía xa xa, dần hiện ra trước mắt là một đoàn người đội nước. Các cô gái trẻ váy áo thướt tha, đầu đội chum, gương mặt tươi cười, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, đang mang những giọt nước quý giá về với thôn làng.

Tiêu Chiến ôm đầu nghi hoặc: “Xe khách mà cũng có thể chạy được xa thế cơ á? Rốt cuộc mình đã ngủ liên tục mấy ngày vậy trời?”

_Dan_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net