18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì tay của Tiêu Chiến bị đau không thể xách được nhiều đồ, Nhất Bác lại muốn mua thêm một cái xe đẩy nhưng anh đã ngăn cản, nói ký túc xá không phải quá rộng, nếu để hai cái xe đẩy trong nhà sẽ chiếm khá nhiều diện tích, cuối cùng vẫn chỉ mua một túi nhỏ đồ đủ dùng để nấu nước cốt lẩu.

Trên đường trở về ký túc xá, Tiêu Chiến và Nhất Bác đã gặp ba sinh viên khá lạ mặt, hai nam sinh và một nữ sinh. Nam sinh có vóc dáng nhỏ nhắn với khuôn mặt ngây thơ trắng nõn lên tiếng chào hỏi Tiêu Chiến

"Học trưởng, anh đi siêu thị sao?"

Hình như Tiêu Chiến có quen biết với cậu sinh viên đó, anh mỉm cười rồi đáp lại cậu ấy

"Ừm, hôm nay mọi người trong phòng tổ chức liên hoan nhỏ, còn cậu ra ngoài dạo chơi sao?"

Nam sinh gật đầu đáp lại câu hỏi của Tiêu Chiến, cậu ấy nói mới đi tham gia sự kiện cùng anh trai và bạn gái của anh ta, còn vui vẻ giới thiệu bọn họ với Tiêu Chiến.

"Đàn anh, tôi là Trương Á Đông, sinh viên năm hai Học Viện Mỹ Thuật, chúng ta có gặp nhau một lần trong hội thi vẽ tranh do trường của tôi tổ chức, đàn anh nằm trong ban giám khảo của cuộc thi, không biết anh còn nhớ không?"

"Thì ra cậu là anh trai của Trương A Ly, lần đó bài thi của cậu tuy không đạt giải nhưng tôi cũng khá có ấn tượng, nếu tôi đoán không nhầm thì nhân vật chính của bức tranh là Tiểu Ly phải không? Cậu rất thương em trai mình, mặc dù không có Tiểu Ly ở đó nhưng từng nét vẽ so với người thật cũng không khác nhau là mấy, đặc biệt là biểu cảm khi cậu ấy đứng hát trên sân khấu, rất thu hút người nhìn"

A Ly ngượng ngùng, đỏ mặt trước lời khen của Tiêu Chiến, "Học... học trưởng, cảm ơn anh"

Nhất Bác ở một bên quan sát biểu hiện của Trương A Ly, cậu ta không ngừng dùng ánh mắt ngưỡng mộ, ngập tràn sự si mê để nhìn Tiêu Chiến.

Lúc nãy khi nghe giọng của cậu ta Nhất Bác chỉ thấy có chút quen quen, nhưng sau màn giới thiệu vừa rồi cậu mới biết ba người trước mặt chính là ba người đã gặp trong buổi sự kiện Game ban sáng, bọn họ đã thay trang phục và tẩy đi lớp hóa trang khiến cậu không thể nhận ra được, thực sự quá khác nhau rồi.

Bỗng nhiên Nhất Bác nhớ lại lời tự giới thiệu của A Ly, cậu ta nói bản thân thuộc giới tính thứ ba, cũng có nghĩa cậu ta thích con trai, đối với biểu hiện của A Ly lúc này Nhất Bác có thể chắc chắn Tiêu Chiến chính là đối tượng của cậu ta, và cũng là tình địch của mình.

Nghĩ lại Nhất Bác thấy bản thân thật buồn cười, Tiêu Chiến đã có bạn gái, mọi người trong ký túc đều nói anh rất rất thích người bạn gái trong Game này, thái độ thay đổi thất thường cũng có liên quan tới người đó, điều này chẳng phải đã chứng thực một điều Tiêu Chiến là trai thẳng sao, câu và cái người tên A Ly kia đều có tính hướng giống nhau, lại cùng đi thích một tên trai thằng, xác suất thành công cũng thấp quá đi. Nhưng cho dù có thấp tới mức nào Nhất Bác cũng muốn thử, cùng lắm sau khi thất bại cậu sẽ chạy tới bên cạnh Vương Linh và Hạo Hiên khóc to một trận, cùng họ ăn sạch năm mươi cái chân gà nướng là ổn ngay thôi. Không tìm được danh tính của người bạn gái kia, giờ giảm bớt được một tình địch thì sẽ thêm được một chút hy vọng, không được nản lòng, không được nản lòng..

"Nhất Bác... Nhất Bác, em sao vậy?"

Tiếng gọi của Tiêu Chiến làm Nhất Bác giật mình thoát khỏi những suy nghĩ linh tinh, hỗn độn, cậu ngơ ngác nhìn anh

"Sao... sao ạ?"

"A Ly chào hỏi, muốn làm quen nhưng em không trả lời, cậu ấy nghĩ là em không thích cậu ấy"

"Đúng vậy..."

"Hả..?"

Câu trả lời của Nhất Bác khiến bốn người kinh hãi trợn to mắt, biết mình nói sai cậu lập tức chữa lại

"Không... không phải, ý em không phải vậy..."

Nhất Bác không biết phải giải thích như thế nào, bởi vì đúng là cậu không thích Trương A Ly thật, làm gì có ai thân thiện với tình địch của mình bao giờ? Từ trước tới nay Nhất Bác vẫn luôn thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng, nhưng đứng trước Tiêu Chiến cậu không thể nói với anh lý do cậu không thích A Ly, lỡ như anh ghét rồi tránh mặt cậu thì sao? Có rồi, mấy kiểu tán trai của Vương Linh chắc là áp dụng được trong tình huống này nhỉ?

"Thực ra... Có người mới tỏ tình với em, vì quá bất ngờ nên em không biết phải trả lời thế nào..."

Nhất Bác chưa kịp nói hết câu, Tiêu Chiến đã bám tay vào hai bên vai rồi xoay cậu đối diện với anh

"Có người tỏ tình với em sao? Em tuyệt đối không được nhận lời, lúc này đang là thời điểm quan trọng, việc em cần làm là chuyên tâm học hành và ôn tập tốt để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, nếu điểm số thấp có thể em sẽ phải dọn ra khỏi ký túc xá đó"

Tuy Tiêu Chiến đang dùng thái độ nghiêm túc và nhừng lời răn dạy đầy kinh nghiệm của một đàn anh dành cho đàn em, nhưng thực tế anh đang vô cùng căng thẳng, nếu như Nhất Bác nhận lời tỏ tình của bất kỳ ai, dù là nam hay nữ thì tinh thần của anh cũng sẽ bị ảnh hưởng, giảm sút nghiêm trọng, chưa kể việc hẹn hò sẽ chiếm toàn bộ thời gian trống sau mỗi giờ học của Nhất Bác, như vậy cơ hội cho anh tiếp cận cậu sẽ bị rút ngắn triệt để, không thể được, không thể để việc này xảy ra.

Nhất Bác tròn mắt nhìn Tiêu Chiến, chẳng lẽ anh đã quên mất việc cậu được ở trong căn phòng ký túc xá ấy là vì trường hợp đặc biệt rồi à? Nhưng mà Nhất Bác lại bắt đầu tự mình ảo tưởng, chắc chắn Tiêu Chiến vì không muốn cậu yêu đương với người khác nên mới dùng việc học hành và thi cử để ngăn cản, quan hệ của hai người lại có thêm chút tiến triển, điều này đáng để ăn mừng

"Em... em biết rồi, dù sao em cũng không có ý định nhận lời mà"

Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, nụ cười ấm áp lại nở trên môi, miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu nói, "Vậy thì tốt, vậy thì tốt"

"Xin lỗi, chúng ta đã gặp nhau chưa vậy? Cậu có phải là người mà chúng tôi gặp trong sự kiện Game sáng nay không?"

Nhất Bác quay đầu nhìn cô gái đứng ở bên cạnh Trương Á Đông, đang định lên tiếng thì Tiêu Chiến đã nhanh hơn một bước

"Sự kiện Game sao? Chắc cô nhầm rồi, em ấy không chơi game"

Anh quay sang nhìn Nhất Bác để xác nhận, "Phải không? Lúc nãy em nói buổi sáng đi mua sắm với chị gái?"

Nhất Bác nuốt khan một ngụm nước bọt, cậu vốn muốn thừa nhận với ba người kia, nhưng giờ Tiêu Chiến đã nói vậy rồi...., hay là thôi nhỉ? Dù sao cũng không chơi trò chơi đó, cũng không có lần thứ hai ăn mặc như vậy, sẽ chẳng bị phát hiện đâu.

"Đúng... đúng vậy, sáng nay tôi cùng với chị gái ra ngoài có chút việc sau đó đi mua đồ ăn lẩu, hoàn toàn không biết sự kiện Game mà mấy người đang nói"

Cô gái tên Lý Viên Viên lại quan sát Nhất Bác một chút rồi đánh giá, "Vậy cậu có anh em sinh đôi hay không? Người sáng nay chúng tôi gặp rất giống cậu, mặc dù đã hóa trang thành con gái nhưng khả năng đánh giá và ghi nhớ sự vật, sự việc bằng mắt của dân mỹ thuật chúng tôi khá tốt, thực sự khuôn mặt của cậu và người đó quá giống nhau"

Trương A Ly nhận ra vẻ mặt không mấy vui vẻ của Tiêu Chiến, liền nói với Viên Viên có lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp, hơn nữa người bọn họ gặp lúc sáng hóa trang thành Lolita dễ thương, cũng có thể khuôn mặt bầu bĩnh và đáng yêu đó là do hiệu ứng trang điểm tạo thành. Nói xong A Ly còn lấy điện thoại mở ra ảnh chụp và video của bọn họ đưa cho Tiêu Chiến xem.

Cô gái kia nhìn chằm chằm vào Nhất Bác khiến Tiêu Chiến không vui, anh không muốn bất cứ ai nhìn ngắm cậu cả. Lúc A Ly đưa điện thoại lên, dù không có hứng thú nhưng Tiêu Chiến cũng không tránh được sự ngạc nhiên, ba người đang ở trước mặt anh cùng với ba người trong đoạn video hoàn toàn chẳng có tí liên quan nào, công nghệ hóa trang bây giờ cũng thật đáng sợ, thật thật giả giả khó mà phân biệt, chẳng trách cô gái tên Viên Viên lại nhận nhầm Nhất Bác.

Bỗng dưng A Ly tiến lên phía trước, kéo gần khoảng cách của bản thân với Tiêu Chiến

"Học trưởng, em có thể gọi anh là Chiến ca hay không?"

"À, tất nhiên là được"

Trả lời A Ly xong, Tiêu Chiến vô thức quay đầu nhìn Nhất Bác, vậy nhưng bạn nhỏ không biết đang làm cái gì lại cầm điện thoại bấm bấm liên tục, có phải đang nhắn tin với người lúc trước tỏ tình không?

"Nhất Bác, chúng ta phải trở về rồi, nếu không sẽ không kịp nấu ăn trước giờ ăn tối"

"À... được"

Nhất Bác ngoan ngoãn mang điện thoại nhét lại túi áo, đi tới gần Tiêu Chiến hơn một chút rồi mỉm cười ngọt ngào với anh

"Chiến ca, chúng ta cùng về nhà"

Dáng vẻ ngoan ngoãn của bạn nhỏ khiến Tiêu Chiến không kìm được lòng mà đưa tay xoa xoa đầu cậu

"Được rồi, về nhà thôi"

Anh hướng tới ba người trước mặt nói tiếp, "Xin lỗi, giờ chúng tôi phải về rồi"

Trương Á Đông nhận ra tâm ý của em trai mình đối với Tiêu Chiến, người làm anh trai sao có thể để em trai chịu ủy khuất, thua thiệt được? Bởi vậy anh ta đã mở lời, hỏi Tiêu Chiến có thể mời bọn họ tới phòng ký túc xá hay không?

"Tôi từng nghe A Ly nói đàn anh nấu ăn rất ngon, tôi cũng muốn được nếm thử một lần, không biết có được không?"

"Việc này..."

Tiêu Chiến ngập ngừng, quay sang nhìn Nhất Bác như muốn xin ý kiến. Bạn nhỏ cũng nhìn anh, đôi mắt trong veo chớp chớp mấy cái.

Vừa nãy Nhất Bác nhắn tin cho Vương Linh kể việc tình địch xuất hiện, hỏi chị phải làm thế nào để đối phó? Vương Linh lấy kinh nghiệm tình trường của mình chỉ bảo cho em trai nhỏ, phải hào phóng, cởi mở với kẻ địch, như vậy mới tạo được ấn tượng tốt đẹp trong mắt Nam Thần. Chị ấy còn dự đoán, nếu biết mọi người tụ tập ăn uống vui chơi, chắc chắn kẻ địch sẽ tìm cơ hội xin cùng tham gia. Đúng là tiên đoán như thần vậy, thật ngưỡng mộ.

"Được ạ"

Tiêu Chiến hỏi lại Nhất Bác, "Được sao? Không thấy bất tiện chứ, em không thích người lạ mà?"

"Sao lại thấy bất tiện được? Bạn của anh thì cũng là bạn của em, mời họ tới cũng tốt, càng đông càng vui"

Nhất Bác lại dùng nụ cười ngọt ngào, đáng yêu của mình để hạ gục trái tim đang rung động của ai kia. Đúng như lời Vương Linh nói, Nam Thần hiện tại đang rất vui vẻ, còn xoa đầu và cười ôn nhu với cậu nữa đây này. Tiện thể đánh dấu chủ quyền bằng câu nói, "Bạn của anh cũng là bạn của em" để dằn mặt tình địch một chút cũng không tồi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net