74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tan làm Nhất Bác dùng xe của Vương Hạo Hiên chở Tiêu Chiến và Lục Vị về nhà, tâm trạng của cậu cực kỳ tệ nên lúc ngồi trên xe không nói một câu gì, mà Tiêu Chiến cũng chẳng dám mở miệng chỉ sợ lại chọc tức bạn nhỏ nóng tính nhà mình. 

Khổ nhất vẫn là Lục Vị, anh ta chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra cả, từ lúc gặp đối tác về thái độ của Tiêu Chiến đã có cái gì đó khác thường rồi. Bình thường bạn trai của anh phải lượn tới lượn lui vài vòng, nhưng suốt cả chiều nay chẳng thấy bóng dáng đâu hết. Lục Vị muốn hỏi nhưng còn quá nhiều việc cần giải quyết, giờ ngồi trên xe bầu không khí căng thẳng như thế này, có cho tiền anh ta cũng không dám lên tiếng.

Vào đến nhà Nhất Bác chẳng nói với ai câu nào mà đi thẳng về phòng, Tiêu Chiến muốn đi dỗ dành nhưng cửa phòng lại bị khoá trái, có vẻ lần này người yêu của anh giận thật rồi. Quay trở ra phòng khách, Tiêu Chiến mệt mỏi ngồi bịch xuống ghế sô pha. Lý Tiểu Thất đang chơi điện tử hiếu kỳ lên tiếng hỏi

"Chiến ca lại cãi nhau với em út rồi à?"

Lục Vị thay Tiêu Chiến trả lời, "Không những cãi nhau mà còn cãi nhau to nữa ấy chứ"

Anh ta ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến, tò mò nói tiếp, "Sao nào? Kể cho tụi này nghe xem, biết đâu lại có cách giúp hai người làm hoà"

Tiêu Chiến nói cũng không phải chuyện gì lớn. Lúc chiều đi gặp đối tác ở quán cà phê mở ngay cạnh Công ty đó, anh và Nhất Bác đã gặp Trạch Nhị cùng Đình Lạc, hai người bọn họ tới đây để bàn việc làm ăn. 

Ai cũng biết Nhất Bác vô tư thẳng thắn, thấy Trạch Nhị đi cùng với Đình Lạc thì không nhịn được mà tới dò hỏi, không ngờ anh ta thẳng thắn thừa nhận người tố giác mối quan hệ của hai người với Vương Tổng chính là anh ta, còn khuyên Nhất Bác tránh xa Tiêu Chiến, đừng để bản thân bị lợi dụng nữa.

Tiêu Chiến hỏi Trạch Nhị vì sao lại làm vậy? Lúc trước sống cùng nhau ở ký túc xá mọi người vẫn luôn đối xử tốt với anh ta, tại sao anh ta lại làm thế? Trạch Nhị không trả lời, nhếch miệng cười rồi phun ra một câu, vì Tiêu Chiến xứng đáng bị như vậy. 

Nhất Bác không nhịn được liền vung tay muốn đấm vào mặt Trạch Nhị, Hồ Thanh Cảnh đã kịp thời ngăn cản, nói hôm nay bọn họ tới đây là để bàn công việc chứ không phải tới gây sự, nếu để đại diện bên đối tác bắt gặp thì hình tượng của Công ty sẽ bị phá huỷ.

Vốn dĩ Nhất Bác đã muốn cho qua, không ngờ Trạch Nhị lại thêm dầu vào lửa, nói người như Tiêu Chiến mà cũng có Công ty thu nhận sao? Một người mồ côi chẳng có gì trong tay lại luôn tự cao tự đại tỏ vẻ thông minh hơn người, lợi dụng lòng tin của người khác, giả bộ hiền lành đáng thương để có được sự cảm thông và sự yêu mến của mọi người xung quanh, không sợ hình ảnh xấu của Tiêu Chiến gây ảnh hưởng tới việc làm ăn của Công ty à?

Nhất Bác quay người chạy tới chỗ của Trạch Nhị, nhưng được một vài bước đã bị túm ngược trở về. Cung Phi đi tới trước mặt Trạch Nhị, nhìn anh ta bằng ánh mắt coi thường, nói bản thân chưa từng nghe người mô côi Cha mẹ thì không thể xin đi làm, không thể phấn đấu vượt lên khỏi số phận kém may mắn, càng chưa từng thấy có ai nói người tài giỏi thì không được tự tin vào bản thân. 

Cung Phi hỏi Trạch Nhị đang cố ý khinh thường những người không có Cha mẹ, những người có hoàn cảnh nghèo khó phải không? Miệng thì luôn chê bai người ta nhưng chính bản thân lại cư xử như một kẻ thiếu văn hoá, thái độ của Trạch Nhị khiến người ta lầm tưởng anh ta đang đố kỵ với Tiêu Chiến, Cung Phi ngược lại cảm thấy mất mặt thay cho tập đoàn Đình Thị khi có nhân viên như Trạch Nhị.

Những khách hàng có mặt trong quán cà phê cũng lên án hành động thiếu sự tôn trọng người khác của Trạch Nhị, nhìn bề ngoài giống một thư sinh nho nhã nhưng không ngờ tính cách lại xấu như vậy, dù mẫu thuẫn cá nhân có lớn tới đâu cũng không thể ở nơi công cộng miệt thị người khác, trong khi người kia chẳng hề mở miệng đáp trả một câu nào.

Đình Lạc từ trong nhà vệ sinh đi ra, thấy Trạch Nhị đang trở thành tâm điểm bị mọi người chỉ trích liền vội vàng tới giải vậy. Đình Lạc cúi đầu xin lỗi Cung Phi vì sự thất lễ của Trạch Nhị, hứa trở về sẽ trách phạt anh ta thật nặng. 

Nhất Bác nhếch miệng cười bảo Đình Lạc không cần vừa đấm vừa xoa, ai mà biết Trạch Nhị gan lớn như thế này có phải do anh ta ở phía sau giật dây hay không? Còn cả việc anh ta làm thế nào để Trạch Nhị đồng ý bịa đặt chuyện về Tiêu Chiến với Cha cậu, hôm nay cậu nhất định phải tính sổ cho bằng hết.

Nhất Bác quyết tâm làm sáng tỏ mọi việc nhưng ba người lớn đi cùng lại không cho cậu tự ý hành động, dùng đủ mọi lý do, thiệt hại để thuyết phục cậu tạm thời bỏ qua cho đám người Đình Lạc và vào phòng riêng chờ đợi đối tác. Cuối cùng Nhất Bác không tham gia đàm phán công việc, ôm một bụng tức bỏ ra xe ngồi chờ, mặc kệ ba người kia muốn làm gì thì làm. 

Nghe Tiêu Chiến kể xong Lý Tiểu Thất tức giận chửi thề, nếu cậu ấy là Nhất Bác cũng sẽ nổi giận, một kẻ ăn cháo đá bát như Trạch Nhị xứng đáng bị đánh. Một người ngoài cuộc như cậu ấy còn thấy tức huống chi Nhất Bác là người trong cuộc, chưa kể cậu muốn tẩn cho Trạch Nhị một trận cũng là vì giúp Tiêu Chiến xả giận. Anh đối với Trạch Nhị tốt bao nhiêu thì hắn báo đáp lại anh khốn nạn bấy nhiêu, ở chốn đông người nhục mạ nhằm khiến anh thân bại danh liệt, đáng đánh.

Tam Thường từ trong phòng đi ra, nghe thấy Lý Tiểu Thất hùng hùng hổ hổ mắng người, cũng bực bội hùa vào

"Thằng chó đó đang ở đâu? Ngày mai tôi tới tìm nó giúp Chiến ca hả giận"

Lục Vị thở dài nhìn hai người ngoài cuộc đang bừng bừng sát khí, "Thôi thôi, trong nhà chúng ta chưa đủ loạn hay sao mà hai cậu còn muốn gây chuyện?"

Nghĩ một chút Lục Vị lại nói với Tiêu Chiến, "Tính tình của Tiểu Bác chúng ta còn lạ gì nữa, đúng là đúng mà sai là sai, cái tên Trạch Nhị kia không những không biết sai còn ở nơi đông người miệt thị nói xấu cậu, mà cậu lại không cho em ấy dạy dỗ hắn"

Tiêu Chiến buồn bực thở dài, lúc ấy cũng muốn đấm tên Trạch Nhị vài cái để xả giận nhưng hoàn cảnh chiều nay không cho phép, không thể để việc cá nhân làm ảnh hưởng tới công việc Công ty được. Với thân phận của Nhất Bác cậu có thể tuỳ hứng muốn làm gì thì làm, không như Tiêu Chiến mang trọng trách ở trên vai, giống như Cung Phi là bộ mặt của Công ty, nếu để người ngoài đánh giá không tốt sẽ làm ảnh hưởng cả một tập thể.

Ba người thấy lời Tiêu Chiến nói cũng có lý, tức giận thì tức giận những cũng phải nhìn hoàn cảnh để ứng phó, chỉ là bọn họ có thể nhẫn nhịn nhưng Tiểu thiếu gia thì không, bạn nhỏ chẳng bao giờ để bản thân chịu thua thiệt.

Để xin lỗi bạn người yêu đang giận dỗi, Tiêu Chiến đành lên mạng học cách tạo hình bánh kem con thỏ, sau khi làm xong anh chụp hình cái bánh lại rồi gửi tin nhắn cho Nhất Bác kèm theo icon tủi thân, khoảng tầm hai phút sau anh mới nhận được tin nhắn phản hồi, hí hửng mở ra xem lại chỉ nhận được một dãy icon làm ngơ của cậu. Không nản lòng Tiêu Chiến lại phát thêm tin nhắn


Tiêu Chiến 

Bảo bối

Anh sai rồi [Tủi thân]


Nhất Bác

[Làm ngơ] [Làm ngơ] [Làm ngơ]


Tiêu Chiến

[Tủi thân] [Tủi thân] [Tủi thân]


Nhất Bác

[Tức giận] [Tức giận] [Tức giận]


Tiêu Chiến

[Tủi thân] [Tủi thân] [Tủi thân]


Nhất Bác

Anh muốn chọc em tức chết phải không?


Tiêu Chiến

Có đâu

Anh đang dỗ em mà [Cười]


Nhất Bác

Đây mà là dỗ à?

Là đang chọc tức thì đúng hơn

[Tức giận] [Tức giận] [Tức giận]


Tiêu Chiến

[Tổn thương]

Đừng giận nữa mà

Mau ra ngoài này ăn bánh kem đi

Nếu không Tiểu Thất với Tiểu Thường ăn hết mất


Nhất Bác

Hai người đó dám ăn?


Tiêu Chiến

Không dám không dám

Em mở cửa ra

Anh mang bánh vào phòng cho em


Nhất Bác

Bánh vừa làm xong ăn chưa ngon

Cất vào tủ lạnh, nhớ viết tên em lên đó

Nói hai người kia dám ăn em sẽ đánh


Tiêu Chiến

Vậy em mở cửa cho anh vào phòng đi

Cả chiều không gặp em không nhớ anh à?


Nhất Bác

Vừa mới gặp lúc tan làm

Không nhớ [Làm ngơ]


Tiêu Chiến

[Khóc] [Khóc] [Khóc]

Nhưng anh nhớ em rồi

Không gặp một phút liền nhớ

Mở cửa đi

Anh nhìn em một cái là ra ngoài ngay


Nhất Bác

Không tin


Tiêu Chiến

Thật mà

Nhìn một cái, ôm một chút, hôn một chút là ổn

....


Nhất Bác rất nhanh đã bị ai kia dụ dỗ, cửa vừa mở cậu đã bị một vật hình người vồ lấy ôm cứng ngắc. Nhất Bác giả bộ ghét bỏ mang tay đẩy đẩy

"Ôm xong rồi thì mau ra ngoài đi, người hôi chết đi được"

Tiêu Chiến càng ôm bạn nhỏ nhà mình chặt hơn, "Không ra nữa, vì làm bánh cho em nên người mới hôi vậy đó, mau chịu trách nhiệm đi"

Nhất Bác ngẩng đầu nhìn cái người da mặt dày đang ăn vạ cậu, rõ ràng vì muốn dỗ cậu mà anh tự đi làm bánh, giờ lại bắt cậu chịu trách nhiệm. Nhất Bác bật cười, vòng tay ôm cổ Tiêu Chiến

"Vậy... em giúp anh tắm nhé"

Tiêu Chiến vội buông Nhất Bác ra, ngắt nhẹ đầu mũi của cậu rồi nói, "Để anh tự tắm, em ra ngoài canh chừng đám Tiểu Thất, nếu không chút nữa chỉ còn mỗi cái đế bánh thôi đó. Ngoan, anh làm rất nhiều món ăn ngon cho em, đói cứ ăn trước đi, không cần đợi anh"

Đợi Nhất Bác ra ngoài, Tiêu Chiến thở dài đi tới tủ quần áo lấy đồ. Rất nhiều lần bạn nhỏ chủ động muốn tiến xa hơn nhưng anh đều tìm cách né tránh, không phải do bản thân không muốn mà là vì anh muốn giữ lời hứa với Mẹ của cậu.

Khi Nhất Bác chuyển tới căn hộ chung cư được vài ngày thì Tiêu Chiến nhận được điện thoại từ một số lạ, vì lúc đó vẫn đang nhận vẽ tranh thuê nên anh không do dự nghe máy, không ngờ đối phương lại là thư ký của Hạ Như Ý.

Theo địa điểm mà người thư ký đó nói Tiêu Chiến tới gặp Như Ý ở một tiệm cà phê, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng anh vẫn không tránh khỏi có chút căng thẳng. Vị phu nhân trước mặt tuy phong cách có chút giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ cao quý sang trọng, có lẽ Nhất Bác được hưởng nét đẹp từ bà.

Tiêu Chiến nghĩ vị phu nhân này sẽ đưa ra mọi điều kiện, thậm chí là đe doạ để buộc anh rời khỏi con trai nhỏ của bà. Nhưng không, bà luôn giữ vẻ mặt hiền hậu cùng nụ cười nhẹ trên môi, giọng điệu ôn nhu nhẹ nhàng của bà làm Tiêu Chiến bớt căng thẳng không ít. 

Sau khi hỏi thăm một chút về hoàn cảnh gia đình, Như Ý muốn biết Tiêu Chiến với Nhất Bác quen nhau như thế nào? Anh không giấu diếm mà mang toàn bộ mọi chuyện kể ra, cũng nói bản thân biết có người dựng chuyện nói xấu anh với gia đình của bà, nhưng anh không lo sợ, không thấy hổ thẹn bởi những điều đó không đúng sự thật.

Cứ nghĩ vị Phu nhân này sẽ gặng hỏi nhiều điều khác, sẽ áp cho anh những ý đồ không tốt khi cố ý tiếp cận con trai của bà, vậy nhưng khi nghe xong Như Ý chỉ gật đầu cười khẽ mà không hỏi thêm bất cứ điều gì. 

Trước khi rời đi Hạ Như Ý nhờ Tiêu Chiến chăm sóc cho con trai nhỏ, nói cậu từ bé đã được nuông chiều nên tính cách ương ngạnh khó bảo, nếu có làm điều gì khiến Tiêu Chiến nổi giận thì cũng đừng tính toán với cậu. Còn có một chuyện, Hạ Như Ý mong muốn trước khi Tiêu Chiến phát triển sự nghiệp thành công và Nhất Bác thuận lợi tốt nghiệp, hai người sẽ không để mối quan hệ này vượt quá giới hạn, và anh đã lấy danh dự của bản thân để hứa bà.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net