Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trấn tĩnh lại, Tiêu Chiến mới buông Vương Nhất Bác ra.

Anh đưa mắt nhìn thấy thức ăn vẫn còn nguyên được đặt trên bàn, mày khẽ nhíu lại, có chút không hài lòng, giọng điệu có chút trách cứ :"em chưa ăn cơm sao?"

Vương Nhất Bác quay lại nhìn đống thức ăn mà trợ lý nhỏ mua, có chút chán nản mà lắc đầu : "em không muốn ăn."

"Không được, dù có chuyện gì em cũng phải ăn một chút chứ, em không ăn, sẽ không có sức khỏe đâu, hơn nữa, em còn bị đau dạ dày, không được nhịn." 

"Nhưng mà.....nhưng mà em không có tâm trạng ăn uống gì cả." Giọng Vương Nhất Bác nghe ra có chút buồn phiền.

Tiêu Chiến đưa tay ôm lấy hai cái má sữa của cậu lên, dịu dàng lên tiếng dỗ dành :"không được, em phải ăn, không được bỏ bữa, sẽ rất ảnh hưởng đến sức khỏe em biết không, mọi thứ đã có anh lo, em không cần lo lắng gì cả, em chỉ cần bảo vệ sức khỏe của mình thật tốt là được. Ngoan! Nghe lời anh, ăn một chút đi."

Được Tiêu Chiến dỗ dành, Vương Nhất Bác bất đắc dĩ gật đầu đồng ý. Tiêu Chiến mỉm cười, anh nắm tay cậu đi đến bên bàn, ấn cậu ngồi xuống ghế, sau đó anh cũng ngồi xuống đối diện, đem thức ăn trên bàn mở ra, mùi thơm của thức ăn bay lên xộc vào mũi, khiến Vương Nhất Bác cảm thấy đói bụng, theo thói quen cậu nuốt nước bọt một cái. Tiêu Chiến nhìn thấy, nhưng anh không nói gì, chỉ cúi đầu mỉm cười, đem thức ăn đẩy trước mặt cậu.

"Nào em ăn đi." 

"Anh không ăn cùng em sao?" 

"Anh không đói, lúc nãy trên máy bay anh ăn rồi." Tiêu Chiến cười nói.

"Nhưng cũng đã ăn từ lúc nãy rồi, anh ăn thêm đi, anh cũng phải lo cho sức khỏe của mình chứ, anh không ăn em cũng không ăn." 

Tiêu Chiến có chút bất đắc dĩ, đành phải gật đầu đồng ý ăn với cậu. Nhận được cái gật đầu của anh, Vương Nhất Bác cười đến vui vẻ, cậu cầm đũa lên đưa cho anh một đôi, mình một đôi, sau đó đem đũa gắp một miếng mì cho vào miệng, vị nước sốt tan trong miệng vô cùng ngon. Vương Nhất Bác gật đầu tán thưởng, còn gắp một miếng đưa đến trước miệng Tiêu Chiến, kêu anh há miệng ra để mình đút cho ăn.

"Aaa....anh mau há miệng ra, em đút cho anh." 

Tiêu Chiến nhìn miếng mì trước mặt, hai mắt mở lớn, anh lại liếc mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, chỉ thấy cậu vẫn tươi cười, kiên nhẫn chờ đợi anh ăn. Tiêu Chiến từ từ tiến lại đem mì bỏ vào trong miệng, thế nhưng cho đến tận khi mì đã được nuốt xuống dạ dày, Tiêu Chiến vẫn không thể nào dám tin, hành động vừa rồi là của Vương Nhất Bác.

Cho đến thời điểm hiện tại, Tiêu Chiến vẫn thật sự chưa tiêu hóa được việc Vương Nhất Bác thay đổi. Có lẽ thái độ hờ hững lạnh nhạt của cậu đối với anh trước đây, đã in sâu trong tâm trí của anh, cho nên, khi thấy Vương Nhất Bác thay đổi 180°, khác xa hoàn toàn với lúc trước, khiến cho anh nhất thời không kịp chấp nhận được.

Nhưng mà thật sự, Tiêu Chiến vẫn hy vọng những gì hôm nay sẽ kéo dài mãi mãi, anh cũng thành tâm hy vọng, những ước mơ trước đây của mình sẽ dần trở thành sự thật. Chỉ cần cậu cứ mãi như vậy, anh cũng đã mãn nguyện rồi, Tiêu Chiến không hy vọng cậu đáp lại tình cảm của anh, chỉ hy vọng cậu như thế này với anh mãi mãi, anh tình nguyện bên cạnh cậu đến suốt đời.

Phía sau Vương Nhất Bác luôn có một Tiêu Chiến đứng đằng sau, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, chỉ cần cậu quay đầu lại, vẫn luôn có anh ở phía sau.

"Sao hả, ngon không?" Vương Nhất Bác hớn hở hỏi.

Tiêu Chiến kéo hồn mình lại, anh mỉm cười gật đầu :"ngon, ngon lắm." 

Cứ như vậy, hai người vui vẻ ăn uống với nhau, cho đến khi thức ăn trong hộp hết sạch.

Sau khi ăn xong, Vương Nhất Bác giành lấy phần dọn dẹp,  để cho Tiêu Chiến đi tắm rửa thay quần áo, dù sao anh cũng đã mệt mỏi cả ngày, còn bay đến tận đây, những việc lặt vặt này cũng không cần phải đến tay Tiêu Chiến làm, Vương Nhất Bác tự mình làm được, hơn nữa cậu cảm thấy mình cũng không phải là công chúa hay gì đó, ăn xong cũng phải cần người dọn dẹp cho.

Đợi Tiêu Chiến tắm rửa xong đi ra, Vương Nhất Bác đang nằm trên giường nghịch điện thoại. Thật ra là cậu muốn xem tin tức một chút trên weibo thử thế nào rồi, liệu có phải bây giờ tin đồn đang ngày càng lan truyền rộng rãi rồi hay không? Nhưng mà khi mở weibo lên, khiến cho cậu vô cùng ngạc nhiên, những tin hắc bẩn đã bị bay màu sạch sẽ, chỉ sót còn lại vài tin. Không cần nói thì Vương Nhất Bác cũng biết là ai làm.

Ngoài Tiêu Chiến ra, không có ai khác vì cậu mà làm những việc này.

Tiêu Chiến đi ra, nhìn đôi mắt của Vương Nhất Bác ửng đỏ, anh có chút giật mình, vội vàng đi đến chỗ cậu, vứt luôn khăn lau tóc qua một bên, gấp gáp hỏi :"em sao thế? Có chuyện gì sao?"

Vương Nhất Bác không nói gì, cứ thế cậu nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh. Bị cậu ôm bất ngờ, Tiêu Chiến xém chút nữa ngã, cũng may anh trụ lại được, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của cậu, ôn tồn hỏi :"Nhất Bác, có chuyện gì thế em? Nói anh nghe được không?" 

Vương Nhất Bác lúc này mới nghẹn ngào lên tiếng :"cảm ơn anh, cảm ơn Chiến ca, thật tốt khi có anh bên cạnh, thật sự em rất cảm ơn anh."

Có lẽ, đây là lời cảm ơn chân thành nhất, từ tận sâu nơi đáy lòng mà Vương Nhất Bác muốn nói với Tiêu Chiến. Cũng là lời cảm ơn mà cậu thay cho kiếp trước của mình gửi đến anh. Cậu biết, chỉ một lời cảm ơn không thể nào bù đắp những gì mà Tiêu Chiến đã làm cho mình, thế nhưng cậu vẫn muốn nói cho anh nghe, để anh biết rằng, Vương Nhất Bác thành tâm biết ơn anh.

"Không có gì, em không cần phải cảm ơn, đó là những gì anh nên làm, hơn nữa, em còn là nghệ sĩ của công ty anh, anh tất nhiên phải bảo vệ em rồi, đó không phải là điều mà ông chủ tốt nên làm sao?" Tiêu Chiến cũng hiểu được vì sao cậu lại cảm ơn anh, cho nên anh trêu chọc cậu một chút, để Vương Nhất Bác vui, để cậu không áy náy.

Quả nhiên, Vương Nhất Bác thật sự bị anh làm cho bật cười, cậu còn trêu chọc lại anh :"phải! Anh chính là ông chủ tốt, là ông chủ tốt nhất." 

Cứ như vậy cả hai nhìn nhau, cùng nhau nở ra nụ cười đẹp đẽ nhất.

Trước khi ôm lấy Vương Nhất Bác chìm vào giấc ngủ, Tiêu Chiến nhắn tin cho người nào đó.

[Lập tức điều tra về Lâm Minh Viễn cho tôi, tôi cần bằng chứng về hắn ta nhanh nhất.]

Bên kia nhắn lại. [Được] .

Sau đó, Tiêu Chiến đem điện thoại đặt xuống, ôm lấy Vương Nhất Bác vào lòng, đặt lên trán cậu một nụ hôn, rồi chìm vào giấc ngủ ngon.

Phía bên kia Lâm Minh Viễn, cũng đang rất bận rộn, dạo gần đây công ty của hắn đang chuẩn bị cho dự án mới, một dự án mang tầm cỡ quy mô lớn, cho nên hắn cũng không còn tâm trí đâu để suy nghĩ về sự khác biệt của Vương Nhất Bác mấy hôm trước, cứ thế chuyện đó nhẹ nhàng trôi qua.

Mà tin tức của cậu trên Weibo hắn cũng có đọc qua, hắn cũng vô cùng ngạc nhiên khi biết có người chụp lén hắn và cậu. Nhưng mà suy nghĩ mãi, Lâm Minh Viễn cũng không biết là ai làm những chuyện này, và mục đích của người này rốt cuộc là gì?

Thật sự hắn cũng muốn để Tiêu Chiến biết chuyện của cậu và hắn, nhưng thời điểm hiện tại chưa phải lúc, bởi vì mục tiêu mà hắn nhắm đến là tài sản của công ty anh và chiếc ghế tổng giám đốc của anh. Bây giờ còn chưa lấy được, hắn cũng không vội tung bài ngửa với anh, chỉ là muốn chọc tức anh một chút, nhưng hắn cũng không ngờ, có người còn nhanh tay hơn hắn. Lâm Minh Viễn đã suy nghĩ rất nhiều, vẫn không thể tìm ra được người nào đáng nghi ngờ trong chuyện kia, càng không biết mục đích người đó làm vậy để làm gì? Là thật sự nhắm vào Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác hay là hắn?

Đang suy nghĩ miên man thì có chuông điện thoại reo, Lâm Minh Viễn nhìn thấy số điện thoại của Vương Nhất Bác, hắn lập tức bắt máy.

"Alo Nhất Bác, em gọi anh có chuyện gì không?" 

"À! Không có gì, chỉ là có chút nhớ anh nên gọi thôi." 

"Vậy sao, anh cũng nhớ em lắm, nhưng mấy hôm nay anh bận quá, không đến thăm em được, em đừng giận anh nha." Lâm Minh Viễn dùng giọng điệu ngọt ngào dỗ dành.

Phía bên kia Vương Nhất Bác nghe thấy giọng điệu đó của hắn, cậu thật sự muốn nôn, chỉ là cố gắng kiềm lại, tiếp tục nói :"Mà Minh Viễn này, chuyện trên Weibo, chắc anh cũng biết rồi chứ?" 

"Anh thấy rồi, anh cũng đang điều tra xem kẻ nào dám hãm hại em đây." 

Vương Nhất Bác nghe đến đó, cậu thật sự chỉ muốn vả vào mặt hắn, giả tạo, hết sức giả tạo. Cậu cố gắng gồng mình, đem cơn giận của mình kiềm lại, tiếp tục nói, :"em không sao, em chỉ sợ liên lụy đến anh, mà anh có nghĩ đến ai làm không?" 

"Anh không biết nữa, anh vẫn đang điều tra, mà em nghĩ, liệu có phải Tiêu Chiến không? Có phải hắn biết chuyện của chúng ta, nên cố cho người theo dõi anh và em, để tìm chứng cứ, sau đó hạ bệ anh và em không?" 

"Không....không phải đâu." Vương Nhất Bác thấy mình vừa phản ứng có chút thái quá, liền vội vàng điều chỉnh lại :"ý em là, theo như những gì em biết về Tiêu Chiến, anh ấy nếu biết, thì đã không cần âm thầm như vậy đâu, em nghĩ anh ấy không biết chuyện của anh và em đâu."

Lâm Minh Viễn nghe cậu nói cũng có lý, hắn nghĩ, Tiêu Chiến cũng không khờ đến mức bị lừa dối lâu như vậy mà vẫn để im được, có lẽ chuyện này không liên quan đến Tiêu Chiến, thế nhưng rốt cuộc kẻ đứng sau những chuyện kia là ai? Hắn cảm thấy có chút đau đầu.

"Minh Viễn này, ngày mai anh rảnh không? Em có chuyện này muốn bàn với anh." 

"Chuyện gì thế? Quan trọng không Nhất Bác? Không phải em đang bận quay phim sao?" 

"Anh cũng biết em đang gặp chuyện kia, nên đạo diễn tạm thời cho em nghỉ ít hôm, chờ tin tức lắng xuống lại tiếp tục, em thật sự có chuyện quan trọng muốn bàn với anh."

"Vậy được, ngày mai hẹn gặp em ở chỗ cũ, anh sẽ nhắn thời gian cho em sau." 

"Không! Em muốn hẹn ở nơi kín đáo hơn. Bây giờ em đang trong thời gian bị chú ý, không tiện gặp ở ngoài, dễ bị paparazzi phát hiện, sẽ gặp rắc rối." 

"Vậy....vậy em muốn gặp ở đâu?" 

Vương Nhất Bác im lặng một lúc, sau đó mới từ tốn trả lời.

"Khách sạn." 

"Sao cơ?" Lâm Minh Viễn giống như không tin, hắn có chút kinh ngạc.

"Nơi đó khá an toàn, em sẽ chọn nơi ít người để ý nhất, sau đó gửi địa chỉ cho anh, thế nào?"

"Ưm....cũng được, làm theo ý em vậy, có gì gửi địa chỉ cho anh."

"Được! Tạm biệt anh."

"Ừm! Bye em."

Cúp điện thoại, ánh mắt của Vương Nhất Bác hiện lên tia oán hận, cậu đem điện thoại trong tay nắm chặt, nghiến răng gằn giọng nói.

"Lâm Minh Viễn, để tôi cho anh biết, tột cùng của sự thân bại danh liệt là thế nào?"











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net