Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đem người thanh niên kia đẩy nhẹ ra, anh nghiêm túc nhìn người thanh niên ở trước mặt một lúc, sau đó giống như là nhớ ra gì đó, liền vui vẻ cười nói :"ra là em sao Tiểu Vũ, thật không ngờ bây giờ em đã lớn thế này rồi, còn đẹp trai nữa, làm cho anh xuýt chút nữa không nhận ra."

Người thanh niên kia được Tiêu Chiến nhận ra mình, nụ cười cũng trở nên tươi tắn hơn, trên khuôn mặt thể hiện rõ sự vui vẻ, nhưng cũng không thể che đi nét ngại ngùng khi được anh khen, cậu thanh niên cúi đầu e ngại nói với anh :"anh Chiến, anh đừng khen em như vậy, em ngại lắm, nhưng mà em rất vui vì cuối cùng anh cũng nhận ra em rồi, em cứ tưởng anh quên em rồi chứ?"

"Haha, tại bây giờ em lớn quá, lại khác xa với trước rất nhiều, cho nên anh mới không kịp nhận ra em thôi, chứ anh làm sao có thể quên em được."

"Thật không ạ?" Trần Hạ Vũ vội ngước mặt lên, trong ánh mắt không che giấu được nỗi vui vẻ.

"Phải nha."

Mà Vương Nhất Bác từ nãy giờ đứng một bên, nhìn hai người cười nói vui vẻ, lại vô cùng thân thiết, khiến trong lòng cậu vô cùng khó chịu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn hai người không chớp mắt, nhưng thấy hai người cứ một câu anh, một câu em, không có ai để ý đến mình, càng khiến cho Vương Nhất Bác thêm bực bội, kèm theo một chút tủi thân. Cậu thật sự rất muốn bước lên hỏi Tiêu Chiến có quan hệ gì với Trần Hạ Vũ, thế nhưng suy nghĩ lại, ở đây là phim trường, không thể làm gì quá lộ liễu, để mọi người biết được mối quan hệ giữa hai người, lại không hay. Rốt cuộc đành phải nhịn xuống, đứng qua một bên, nhìn hai người vui vẻ cười nói.

Sau một lúc, như nhớ ra Vương Nhất Bác vẫn còn ở đây, khiến Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy chột dạ, từ nãy giờ gặp lại Trần Hạ Vũ, khiến anh nhất thời quên mất cậu, trong lòng lại dâng lên cảm giác áy náy, anh vội vàng đi lại chỗ cậu, đưa tay ra định kéo cậu lại chỗ mình, thế nhưng Vương Nhất Bác lại nhích người qua một bên, tránh né đi cái tay của anh.

Cậu quay lại mỉm cười với anh, nhìn thấy khuôn mặt hết sức ngạc nhiên của Tiêu Chiến, trên mặt anh thể hiện rõ sự bất ngờ khi cậu né tránh anh. Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Vương Nhất Bác chăm chú, nhìn cậu bằng đôi mắt khó hiểu, trong lòng tự hỏi, Vương Nhất Bác làm như vậy là có ý gì? Tại sao lại né tránh anh, là cậu giận do anh quên mất cậu, hay là vì lý do gì khác?

Tiêu Chiến không hiểu, một chút cũng không hiểu.

Mà Trần Hạ Vũ nãy đến giờ quan sát biểu cảm của hai người, trong lòng không khỏi dâng lên hoài nghi về mối quan hệ của hai người, rõ ràng giữa hai người họ có cái gì đó vô cùng mập mờ, vô cùng khó nói, điều đó càng làm cho cậu hiếu kỳ. Trần Hạ Vũ quay sang Tiêu Chiến, cười nói.

"Anh Chiến, sao anh lại đến đoàn phim vậy ạ? Lại còn đi chung với anh Nhất Bác, bộ hai người quen nhau sao?"

Tiêu Chiến đánh mắt nhìn qua Vương Nhất Bác, thấy cậu né tránh ánh mắt của anh, giống như sợ sệt gì đó, điều này khiến cho anh cảm thấy vô cùng khó chịu, cũng rất đau lòng. Tiêu Chiến thầm nghĩ, có lẽ Vương Nhất Bác không muốn cho ai biết được mối quan hệ giữa anh và cậu, có thể là vì tính chất công việc của cậu, nhưng cũng có thể là vì....anh không xứng đáng để xuất hiện trong cuộc sống của cậu, của những người xung quanh cậu, và có lẽ Vương Nhất Bác không yêu anh, cho nên, không muốn ai biết được mối quan hệ giữa hai người.

Nghĩ đến điều đó, Tiêu Chiến thầm chua xót trong lòng, anh thu hồi lại ánh mắt của mình, rồi lại  nhìn qua phía Trần Hạ Vũ, mỉm cười nói :"anh xin giới thiệu với em, đây là Nhất Bác, là nghệ sĩ của công ty anh, lần này anh có chút việc đi ngang qua đây, tiện thể ghé thăm đoàn làm phim một chút, sẵn tiện chào hỏi đạo diễn, nhờ ông ấy chiếu cố đến nghệ sĩ của mình ấy mà."

Trần Hạ Vũ "ồ" lên một tiếng, trên mặt thể hiện rõ sự ngạc nhiên.

"Hóa ra anh Nhất Bác là nghệ sĩ của công ty anh, cũng thật trùng hợp nha."

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ cười cười.

Vương Nhất Bác khi nghe được câu trả lời của anh, cậu cũng có chút ngạc nhiên, lén lút liếc mắt nhìn anh, nhưng lại rất nhanh thu hồi ánh mắt của mình trở về, trong lòng cũng khó tránh khỏi chua xót, cùng đau lòng. Làm sao lại không đau lòng được cơ chứ, rõ ràng hai người là trên danh nghĩa chồng chồng, sống chung dưới một mái nhà, thế nhưng lại phải phủ nhận đi mối quan hệ ấy, để tạo nên một mối quan hệ xa cách, đã vậy còn là mối quan hệ giữa chủ và người làm thuê, hay còn gọi là kim chủ bao nuôi nghệ sĩ, cái mối quan hệ này, cũng thật trớ trêu.

Vương Nhất Bác có chút chua chát mà mỉm cười gượng gạo với Trần Hạ Vũ.

"Thế em sao lại ở đây? Tiêu Chiến nghi hoặc nhìn Trần Hạ Vũ.

Trần Hạ Vũ tươi cười nói, mặt có chút tự hào :"em là nam phụ trong phim này, cũng thật không ngờ lại được đóng chung phim với anh Nhất Bác, anh ấy còn là nghệ sĩ của công ty anh, đúng là duyên phận mà."

"Ừm! Đúng là duyên phận." Tiêu Chiến cười nói, rồi quay lại phía Vương Nhất Bác nói với cậu :"xin giới thiệu với em, đây là Tiểu Vũ, là em trai kết nghĩa lúc trước của tôi, mấy năm nay, em ấy qua Hàn Quốc du học và làm thực tập sinh bên đó, nay mới trở về."

"Anh Nhất Bác, sau này có gì mong anh chỉ giáo thêm cho em với nhé." Trần Hạ Vũ hướng cậu tươi cười.

Vương Nhất Bác cũng cười đáp lại, chỉ là nụ cười gượng gạo vô cùng :"được, đều là người quen cả mà, đừng khách khí."

"Vậy được rồi, hai người tập diễn đi, anh phải đi chào hỏi đạo diễn một tiếng đây."

"Vâng! Nhưng mà anh Chiến ơi, anh kết bạn Wechat với em được không ạ? Sau khi em ra Hàn Quốc, bị mất thông tin liên lạc của anh rồi, bây giờ gặp lại rồi, anh kết bạn với em đi, có gì khi nào rảnh, em mời anh đi ăn, lâu rồi anh em mình không có gặp nhau, em có nhiều thứ muốn nói với anh."

Tiêu Chiến có chút do dự trước lời đề nghị của cậu, anh liếc mắt qua nhìn Vương Nhất Bác một chút, thấy cậu không làm ra biểu cảm gì, giống như không quan tâm, trong lòng đầy khó chịu cùng buồn bực. Tiêu Chiến thầm nghĩ, nếu như bây giờ, Vương Nhất Bác chỉ cần lên tiếng đề nghị hoặc không cho anh kết bạn Wechat với Trần Hạ Vũ, anh nhất định sẽ từ chối cậu ấy, thế nhưng, Vương Nhất Bác không những không nói gì, còn giống như không quan tâm, điều này càng khiến cho Tiêu Chiến thêm bực bội. Không do dự thêm nữa, anh lấy điện thoại ra, vui vẻ add Wechat với Trần Hạ Vũ.

"Được rồi, có gì hẹn gặp em khi khác, anh mời cơm, bây giờ anh đi gặp đạo diễn chút đây, em tập thoại vui vẻ nhé."

"Vâng ạ!"

Tiêu Chiến cười nói, lúc bước qua trước mặt Vương Nhất Bác, anh dừng lại một chút, đưa mắt nhìn cậu, trong ánh mắt chứa đựng nỗi thất vọng cùng đau lòng, anh trầm giọng nói :"em tập thoại vui vẻ, tôi đi gặp đạo diễn một chút rồi về luôn Bắc Kinh đây."

Vương Nhất Bác chỉ vội nhìn anh một chút, rồi gật đầu như đã hiểu.

Tiêu Chiến không nói gì nữa, anh tạm biệt Trần Hạ Vũ, sau đó nhanh chóng bước đi, cũng không ngoái đầu nhìn lại Vương Nhất Bác một lần.

Thế nhưng vừa đi chưa được vài bước chân, Tiêu Chiến liền lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Nhu.

"A lô, Tiểu Nhu, phiền cô để ý đến Nhất Bác một chút, em ấy vừa mới khỏe lại, cần ăn uống nghỉ ngơi điều độ, đừng để em ấy làm việc quá sức, cô nhớ mua thức ăn mà em ấy thích ăn, cũng đừng để em ấy thức khuya, có gì phải gọi điện thoại cho tôi ngay lập tức, biết chưa?"

"Vâng ạ, tôi biết rồi Tiêu tổng, anh cứ yên tâm."

"Được, cảm ơn cô."

Cất điện thoại vào túi, Tiêu Chiến không kiềm lòng được, mà quay đầu lại nhìn cậu một chút, sau đó mới tiếp tục bước đi, mang theo mỗi lòng nặng trĩu.

Mà Vương Nhất Bác cũng không có ngẩng đầu lên, cậu đứng đó cúi đầu xuống đất, hai tay nắm chặt, trên môi vẫn nở ra nụ cười, chỉ là nụ cười này gượng gạo đến méo mó, thật sự không thể nhìn ra chút vui vẻ nào, mà giống như đang kiềm chế muốn khóc.

Đợi Tiêu Chiến đi rồi, Vương Nhất Bác cũng không muốn đứng đó nữa, cậu tìm một chỗ mát đi đến ngồi xuống, giở tập kịch bản ra đọc thoại. Đang chăm chú, cậu bỗng phát hiện bên cạnh mình vừa có thêm một người ngồi xuống, Vương Nhất Bác ngước mặt nhìn lên, liền thấy Trần Hạ Vũ ngồi xuống bên cạnh cậu, cậu ta tươi cười với cậu.

"Anh Nhất Bác, thật sự em không ngờ, anh là nghệ sĩ của công ty anh Chiến đó, nhân duyên đúng là kỳ diệu."

"Ừm! Tôi cũng không ngờ."

"Mà anh Nhất Bác này, anh vào công ty anh Chiến lâu chưa?" Trần Hạ Vũ dùng ánh mắt tò mò nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác có chút khó hiểu nhìn Trần Hạ Vũ, cảm giác trong đôi mắt của cậu ta mang theo sự nghi ngờ cùng thăm dò, nhưng Vương Nhất Bác vội gạt bỏ đi suy nghĩ của mình, cậu cảm thấy có lẽ mình nhạy cảm quá rồi. Cậu mỉm cười đáp lại cậu ta :"hơn ba năm rồi, có chuyện gì sao?"

"Wao! Hơn ba năm rồi, em thật ngưỡng mộ anh, nếu như năm đó em không đi sang Hàn Quốc, thì có khi bây giờ em với anh chung công ty rồi đấy."

"Vậy sao?" Vương Nhất Bác có chút hờ hững đáp.

"Phải nha, anh biết không, em vì anh Chiến mới trở thành nghệ sĩ đấy."

"Tại sao?" Vương Nhất Bác nghi hoặc nhìn cậu ta.

Trong lòng giống như đánh động một cái, trái tim khẽ run nhẹ, cậu cảm giác có chút gì đó không ổn, cảm giác mách bảo cho cậu biết rằng, có thể Trần Hạ Vũ này trước đây thích Tiêu Chiến và bây giờ có ý định tiếp xúc với anh.

"Em kể cho anh nghe một bí mật, anh đừng kể cho ai nha, kể cả anh Chiến." Trần Hạ Vũ thì thầm nhỏ với cậu, ánh mắt lại cảnh giác nhìn xung quanh, giống như sợ người ta nghe thấy bí mật gì đó to tát lắm vậy.

Mặc dù nghi ngờ, thế nhưng Vương Nhất Bác vẫn gật đầu đồng ý với cậu.

"Được, bí mật gì, cậu nói đi, tôi sẽ không nói với ai đâu."

Trần Hạ Vũ ngồi nhích lại, rồi nói nhỏ vào tai  Vương Nhất Bác.

"Trước đây, em thích anh Chiến, chỉ là lúc đó  em không có can đảm để nói ra, em đã để lỡ mất cơ hội, bây giờ trở về, lại không ngờ được gặp anh ấy ở đây, anh nói xem, có phải là nhân duyên không? Cho nên......." Trần Hạ Vũ hớn hở nói.

"Cho nên thế nào?" Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn cậu ta.

"Cho nên.....lần này em nhất định sẽ theo đuổi lại anh ấy, không để mất nữa, bằng bất cứ giá nào cũng phải theo đuổi được anh ấy." Trần Hạ Vũ ánh mắt đầy quyết tâm nói.

Chỉ là cậu ta không để ý, nụ cười trên môi của Vương Nhất Bác cứng đờ lại, tập kịch bản trên tay rơi xuống đất, Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng trái tim đập mạnh trong lồng ngực của mình, chợt nhói lên một chút, đau đớn.

Cảm giác lần này của cậu đúng rồi.

Vương Nhất Bác cúi đầu nhặt tập kịch bản lên, đau lòng nở ra nụ cười chua xót.

Liệu rằng cậu có kịp để nói yêu anh hay không đây?














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net