Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy hôm nay Vương Nhất Bác vô cùng bận rộn cho việc quay phim, bởi vì cậu còn phải quay bù mấy cảnh trước đó, cho nên thời gian có chút hạn hẹp, rốt cuộc ý định muốn  quay lại Bắc Kinh gặp Tiêu Chiến đành phải gạt bỏ sang một bên.

Mà Tiêu Chiến dạo này hình như cũng rất bận rộn thì phải, số lần nói chuyện của hai người càng ngày càng ít đi, có hôm không có thời gian nhắn cho nhau một tin nhắn, có hôm lại chỉ nói được đôi ba câu. Mỗi lần nhắn tin cũng chỉ đơn giản hỏi thăm sức khỏe, vài thứ lặt vặt của đối phương, chỉ có thế, không hơn không kém.

Giờ nghỉ trưa, Vương Nhất Bác nhìn những tin nhắn dạo gần đây hai người nhắn cho nhau mà thở dài, trong lòng không khỏi phiền muộn, rõ ràng trước đây mỗi khi ở xa như thế này, Tiêu Chiến liên tục gọi điện thoại cho cậu, chỉ cần có thời gian rãnh là anh lập tức nhắn tin, gọi điện thoại cho cậu, nhắc nhở, quan tâm cậu đủ thứ. Hai người những lúc đó nói với nhau không biết bao nhiêu chuyện, nói đến mức quên mất cả thời gian, vẫn cảm thấy không đủ, thế mà bây giờ, chỉ nhắn được hai, ba câu, liền chẳng biết phải nói gì, cuối cùng đành phải dừng lại, dù trong thực tâm, cả hai hiểu rõ, mình có rất nhiều thứ muốn nói với đối phương.

Từ bao giờ những câu chuyện của hai người lại trở nên ít ỏi đến đáng thương như vậy? Là do cậu quá bận không có nhiều thời gian, hay do anh đã không còn muốn đặt cậu ở vị trí quan trọng như trước đây, cho nên câu chuyện của hai người dần ít ỏi đến thế này. Vương Nhất Bác đau lòng nghĩ.

Đang thẫn thờ suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng bước chân đi đến gần mình, cậu quay đầu nhìn sang, lại thấy khuôn mặt tươi cười của Trần Hạ Vũ, cậu ta đang đi về phía cậu, còn cười rất tươi. Vương Nhất Bác nhìn cậu ta hướng mình cười như thế, bỗng nhiên cậu cảm giác thật khó chịu, cảm giác nụ cười của cậu ta giờ phút này có chút chói mắt, không hiểu sao Vương Nhất Bác đột nhiên lại thấy, trong nụ cười kia mang theo sự giả tạo.

Nhưng mà Vương Nhất Bác rất nhanh gạt đi suy nghĩ phiến diện của bản thân mình, có lẽ dạo gần đây cậu suy nghĩ nhiều quá, cho nên đâm ra suy nghĩ lung tung thôi, dù sao cậu cũng tiếp xúc với Trần Hạ Vũ chưa lâu, không thể nghĩ về người ta như thế. Hơn nữa, ở trong đoàn phim này, có lẽ người nói chuyện tâm sự với cậu nhiều nhất cũng chỉ có mình cậu ta, nên là hiện tại, người thân nhất với cậu ở đây, cũng có có lẽ là Trần Hạ Vũ.

Trần Hạ Vũ đi đến, ngồi xuống cái ghế đẩu bên cạnh Vương Nhất Bác, lên tiếng :"anh Nhất Bác, giờ nghỉ trưa anh không nghỉ ngơi sao ạ? Sao lại ngồi thẫn thờ ở đây?"

"Chẳng phải tôi đang nghỉ ngơi thì bị cậu làm phiền à?" Vương Nhất Bác thầm nghĩ như thế ở trong đầu, chỉ là cậu không tiện nói ra miệng, chỉ đành phải trả lời :"tôi không ngủ trưa được, nên muốn ngồi đây hóng mát một chút, thế còn cậu, sao không chợp mắt chút đi, mà lại ra đây?"

"Em cũng không ngủ được, muốn tìm chỗ yên tĩnh một chút, nên đi loanh quanh tìm, nào ngờ gặp anh ở đây." Trần Hạ Vũ cười nói.

Vương Nhất Bác không đáp lời, chỉ im lặng tiếp tục theo đuổi suy nghĩ của mình.

"Anh Nhất Bác này, em có thể hỏi anh một chuyện này được không?" Trần Hạ Vũ thấy Vương Nhất Bác im lặng, cậu dè dặt lên tiếng hỏi.

"Cậu muốn hỏi chuyện gì?"

"Em....em muốn hỏi...." Trần Hạ Vũ hơi do dự, cậu ta  không biết liệu mình có nên hỏi hay không?Nhưng do dự một chút, rốt cuộc vẫn là quyết định hỏi Vương Nhất Bác, vì ngoài cậu ra, Trần Hạ Vũ thật sự không biết hỏi ai.

"Anh Nhất Bác này, anh là nghệ sĩ của công ty anh Chiến lâu như vậy, anh....anh có biết, anh ấy....anh ấy đã có ai chưa?"

"Có ai chưa là ý gì?" Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn cậu ta.

Trần Hạ Vũ giống như xấu hổ, hai má đột nhiên ửng hồng, cúi đầu ấp úng nói :"là....là kiểu người yêu ý ạ, anh......không biết anh ấy có người yêu chưa? Tại vì....tại vì em đi sang Hàn Quốc, lúc đó làm thực tập sinh, nên là phải cắt đứt liên lạc với người nhà, cho nên em bị mất liên lạc với anh Chiến, vì thế em không biết anh ấy bây giờ đã có ai chưa? Nếu chưa.....nếu chưa....."

"Nếu chưa thì thế nào?" Vương Nhất Bác trầm giọng hỏi lại.

"Nếu chưa........nếu chưa thì em....em sẽ theo đuổi anh ấy." Trần Hạ Vũ ngại ngùng nói.

Vương Nhất Bác vốn dĩ từ nãy giờ đã khó chịu, nay lại nghe cậu ta nói như vậy, nỗi khó chịu trong lòng càng dâng lên, giống như một ngọn lửa âm ỉ từ lâu, nay được dịp bùng phát. Thế nhưng, Vương Nhất Bác vẫn không phải là mất hết lí trí, cậu vẫn giữ được bình tĩnh, đem sự khó chịu của bản thân áp xuống, kiềm chế lại.

"Thế nếu anh ấy đã kết hôn, hoặc giả dụ như đã có người yêu rồi, thì cậu tính thế nào?" Câu hỏi này giống như là một câu hỏi bình thường, thế nhưng ẩn ý đằng sau lại mang theo bao nhiêu ngụ ý.

"Sao cơ? Anh ấy đã kết hôn rồi sao? Trần Hạ Vũ vừa nghe đến đó, liền có chút gấp gáp, có chút không bình tĩnh mà hỏi lại.

Vương Nhất Bác không vội trả lời, im lặng nhìn cậu ta, giống như ngầm xác nhận, cũng như muốn cậu ta bỏ đi ý định của mình. Đây cũng giống như là giết chết từ trong trứng nước, không để ý định của Trần Hạ Vũ được nhen nhóm.

"Không thể nào? Không thể nào, em không tin anh ấy lại kết hôn sớm như vậy, không.....không thể nào." Trần Hạ Vũ như kẻ mất hồn, ánh mắt có chút lạc lõng, đau lòng, cứ liên tục lặp đi lặp lại không tin trong miệng, sau đó lại thờ thẫn ra, vẻ mặt cậu ta hiện rõ sự đau khổ.

Nhìn cậu ta như thế, Vương Nhất Bác cũng có chút áy náy, dù sao nghĩ đến việc Trần Hạ Vũ thích Tiêu Chiến lâu như vậy, lại vì anh mà mới trở thành nghệ sĩ, nay lại bị chặt đứt hy vọng, có lẽ sẽ đau khổ tuyệt vọng lắm. Thế nhưng nghĩ đến việc, người này có thể sẽ trở thành tình địch của mình, Vương Nhất Bác không thể nào để yên được, đối với tình yêu, Vương Nhất Bác có một sự chiếm hữu vô cùng cao, một khi đã xác định đó là thứ của mình, cậu tuyệt đối không buông tay, cũng không để ai giành được.

"Nhưng mà.....nhưng mà nếu anh ấy đã kết hôn, vậy thì không thể nào im ắng như vậy, dù sao anh ấy cũng là doanh nhân có tiếng, nếu kết hôn rồi, thì phải được truyền thông đưa tin chứ?" Trần Hạ Vũ cuống quít nói.

Vương Nhất Bác nhìn cậu ta như thế, cũng không làm ra vẻ mặt gì, vẫn bình thản nói :"vậy sao cậu không nghĩ đến việc, anh ấy phải bí mật kết hôn, hoặc là người kia là một người nổi tiếng, cho nên phải âm thầm lặng lẽ, không để mọi người biết."

Trần Hạ Vũ nghe cậu nói xong thì ngớ người ra, vẻ mặt ngây ngốc thẫn thờ, giống như không thể tin vào những gì Vương Nhất Bác vừa nói. Trong lòng giống như vẫn giữ lại chút cố chấp cho bản thân, như một chút hy vọng mong manh cuối cùng, cậu ta bật cười, :"em không tin đâu, em sẽ hỏi anh Chiến để xác nhận, dù sao đây cũng là suy đoán của anh thôi, em phải tận tai nghe thấy anh ấy xác nhận em mới tin."

Vương Nhất Bác cảm thấy cậu ta thật sự rất cố chấp. Vừa cảm thấy đáng ghét nhưng cũng có chút khâm phục, khâm phục cậu ta kiên trì với sự yêu thích của bản thân mình. Cậu ta kiên trì thích một người lâu như vậy, vì người đó mà muốn trở thành nghệ sĩ, rồi bây giờ lại kiên trì tin tưởng rằng người kia chưa kết hôn, dù biết rằng sự tin tưởng ấy vô cùng mong manh. Đột nhiên Vương Nhất Bác lại suy nghĩ đến bản thân mình, cậu tự hỏi, liệu bản thân mình có đủ dũng cảm như cậu ta hay không?

Có thể kiên trì đến mức, vì yêu một người mà bất chấp mọi thứ hay không? Suy nghĩ một chút, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng tự tìm được câu trả lời cho mình. Nếu như người đó là Tiêu Chiến, thì cậu nghĩ mình có thể.

Sau ngày hôm đó, Trần Hạ Vũ cũng không nói chuyện nhiều với Vương Nhất Bác như mọi khi, cậu ta cũng giữ khoảng cách hơn với cậu, mỗi lần gặp nhau cũng chỉ cười cười, chào hỏi qua loa rồi thôi, không còn quấn lấy như trước. Mà Vương Nhất Bác cũng không cảm thấy có gì lạ, dù sao sau ngày hôm đó, Vương Nhất Bác cũng đã đoán trước được tình hình, cho nên cũng không có ngạc nhiên, ngược lại còn có chút thoải mái vì không bị làm phiền.

Hôm nay Vương Nhất Bác được tan làm sớm, cậu nhanh chóng về khách sạn, mấy hôm nay quay đến tối muộn, khiến cậu có chút mệt mỏi, lâu lâu được nghỉ sớm, cậu phải tranh thủ dành thời gian để nghỉ ngơi. Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, lúc ra khỏi nhà tắm, vừa vặn có chuông điện thoại reo, Vương Nhất Bác cầm lên xem, thấy số của Tiêu Chiến gọi đến, liền lập tức bấm nhận.

"A lô, em nghe đây."

"Em đang làm gì, đã quay xong chưa?"

"Em quay xong rồi, hôm nay được nghỉ sớm, em đang ở khách sạn."

"Ừm! Thế em đã ăn uống gì chưa?" Tiêu Chiến vẫn như vậy, vẫn nhẹ nhàng ân cần hỏi han.

Mà Vương Nhất Bác lúc nãy có chút mệt mỏi, thế nhưng sau khi nghe Tiêu Chiến hỏi thăm mình, những mệt mỏi giống như cất cánh mà bay đi, cậu lại lấy lại tinh thần, cũng tràn đầy năng lượng, vui vẻ hơn.

"Em ăn rồi, lúc nãy vừa ăn xong, thế còn anh, đã ăn chưa?"

"Anh ăn rồi." Tiêu Chiến im lặng một chút, lại tiếp tục :"dạo này trời nắng gắt, em nhớ chú ý một chút, nên ăn nhiều rau xanh vào,  anh vừa dặn Tiểu Nhu nấu trà xanh cho em rồi, nhớ uống đầy đủ, trà xanh rất tốt cho  sức khỏe, còn giúp thanh lọc cơ thể, thanh nhiệt, giải độc."  

Vương Nhất Bác ở đầu dây bên kia nghe anh căn dặn đầu cứ gật gù, nhưng chợt nhớ ra là anh không thấy, liền trả lời :"vâng, em biết rồi, anh yên tâm đi, em sẽ nghe lời anh mà."

Tiêu Chiến bởi vì câu nói của cậu mà nhất thời đơ ra, trong trái tim thoáng chốc run lên một chút, cũng đập mạnh hơn thường ngày. Đột nhiên Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác có chút nguy hiểm, rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, thế nhưng lại khiến cho anh rối loạn thế này, không biết nếu như cậu làm ra việc gì khác, có phải hay không anh sẽ điên luôn.

Anh cố gắng bình tĩnh lại, hạ thấp giọng nói :"ừm! Vậy thì tốt, cũng trễ rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, anh cúp máy đây."

"Anh Chiến khoang đã, em....em có chuyện muốn nói với anh." Vương Nhất Bác có chút gấp, cậu sợ Tiêu Chiến sẽ cúp máy.

"Có chuyện gì, em nói đi."

Vương Nhất Bác nắm chặt điện thoại trong tay, hít thở sâu, cố gắng để bản thân mình bình tĩnh, cậu do dự một chút rốt cuộc mới mở miệng :"anh Chiến, em.....thật ra em....."

"Em thế nào? Sao vậy, có chuyện gì sao?"

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, cố kìm nén trái tim đang đập mạnh mẽ bên trong lồng ngực của mình, hít vào một hơi nói :"Tiêu Chiến, em có chuyện này muốn nói với anh, anh.....anh đợi em về được không?"

"Hả? Đợi em về, ý của em là.....Tiêu Chiến khó hiểu hỏi lại.

"Đúng vậy, đợi em về, em muốn trực tiếp nói với anh, chuyện này vô cùng quan trọng, em không thể nói qua điện thoại được, cho nên anh phải đợi em về, chờ em quay phim xong trở về, em nhất định sẽ nói với anh, nên là......nên là.....anh đợi em được không?"

Tiêu Chiến không hiểu ý cậu là gì, tại sao lại muốn anh chờ cậu trở về, rốt cuộc cậu là muốn gì đây? Có phải hay không đã đến lúc kết thúc, đợi cậu quay về sẽ nói chia tay anh. Cảm giác nhói đau dâng lên trong lòng, Tiêu Chiến cười khổ nghẹn ngào nói.

"Được! Anh sẽ chờ em trở về để nói với anh, nhất định sẽ chờ."

Vương Nhất Bác, anh hy vọng lời nói anh không muốn nghe nhất, không được nói ra từ miệng em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net