Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói là đi "bắt gian" vậy thôi, nhưng rốt cuộc Vương Nhất Bác cũng không có làm thật, dù sao thì vẫn không nên lộ liễu như vậy, chỉ là cậu vẫn đến công ty một chuyến, vẫn xác muốn  minh một chút.

"Chị Tiểu Nhu, chị về nhà nghỉ ngơi đi, kịch bản để đấy em nghiên cứu thêm, em muốn đến công ty tập luyện vũ đạo một chút, lâu rồi không có hoạt động, muốn hoạt động gân cốt một chút."

Tiểu Nhu nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu :"sao lúc nãy cậu bảo đến công ty bắt gian?"

Vương Nhất Bác ngại ngùng gượng cười, :"haha, em đùa thôi, em làm sao phải bắt gian ai, chỉ là muốn đến công ty  luyện vũ đạo một chút thôi."

Tiểu Nhu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu, cô cảm thấy Vương Nhất Bác có chút không thật, nhưng cô cũng không truy xét nhiều, chỉ gật đầu :"ừm, vậy cậu đi tập luyện đi, dù sao sắp đến nghe nói có chương trình liên quan đến vũ đạo muốn mời cậu làm huấn luyện viên, tập luyện một chút cũng tốt."

"Vâng ạ."

"Vậy tôi về đây, kịch bản cậu cứ từ từ nghiên cứu."

"Vâng, chị về cẩn thận."

"Ừm." Tiểu Nhu gật đầu chào cậu, rồi lên xe rời đi.

Vương Nhất Bác sau đó cũng nhanh chóng trùm thật kín, bắt một chiếc xe taxi đến công ty.

Lúc đến công ty, Vương Nhất Bác dĩ nhiên không có thật sự đến phòng luyện vũ đạo, mà bấm thang máy đi thẳng lên văn phòng giám đốc. Lúc cửa thang máy mở ra, đúng lúc gặp trợ lý của Tiêu Chiến, nhìn thấy cậu trợ lý có chút ngạc nhiên.

"Cậu Vương, cậu......cậu tìm Tiêu tổng sao?"

"À phải...."Vương Nhất Bác đột nhiên có chút chột dạ, nhanh chóng nghĩ cách nói dối, :"tôi....thật ra...à! Tôi muốn gặp Tiêu tổng bàn về hợp đồng mới, tôi...tôi có chút thắc mắc."

"À....thì ra là vậy, nhưng mà hiện tại, Tiêu tổng ra ngoài gặp đối tác chưa về."

"Gặp đối tác? Là ký hợp đồng với nghệ sĩ mới sao?" Vương Nhất Bác nghi hoặc, nhớ đến hình ảnh trên bài báo.

"Vâng, có nghệ sĩ muốn hợp tác với công ty, yêu cầu đích thân Tiêu tổng gặp mặt, nên anh ấy ra ngoài rồi."

"Vậy tôi....tôi có thể vào văn phòng ngồi chờ anh ấy được không?"

Trợ lý nghe cậu nói, nhất thời có chút do dự, nhưng chợt nhớ đến lời Tiêu Chiến nói, liền nhanh chóng gật đầu đồng ý, :"được, mời cậu vào."

"A...cảm ơn."

Vương Nhất Bác đi theo trợ lý vào trong,  vị trợ lý còn rất nhiệt tình rót nước mời cậu uống, sau đó xin phép ra ngoài, chừa không gian riêng tư lại cho cậu.

Trợ lý đi ra ngoài, còn rất cẩn thận đóng cửa, anh  dựa lưng trên cửa, thở dài một hơi, cũng may là anh có trí nhớ tốt, vẫn kịp thời nhớ ra lời dặn của sếp tổng, chứ nếu như hôm nay làm khó dễ vị kia, e là cuối tháng này sẽ không có lương mà lãnh mất.

Anh nhớ lúc đó Tiêu Chiến dặn dò anh.

"Nếu như nghệ sĩ Vương Nhất Bác đến tìm tôi, nếu không có tôi ở đây, vẫn cứ để cậu ấy vào văn phòng của tôi, không được làm khó dễ."

Tiêu Chiến nói xong quay đầu đi, nhưng chợt nhớ ra gì đó, dừng chân lại, bổ sung :"ngoại trừ Vương Nhất Bác, những người khác không được phép."

......

Vương Nhất Bác ngồi trong văn phòng của Tiêu Chiến, cậu ngó nghiêng xem xét, rốt cuộc nhịn không được, đứng dậy đi tham quan một vòng.

Căn phòng bài trí rất đơn giản, không quá cầu kỳ như những căn phòng của những giám đốc mà cậu thường thấy trên ti vi. Chỉ đơn giản là một bàn làm việc, một bộ bàn ghế tiếp khách, một tủ đựng rượu, còn có một cái tủ đựng những đồ kỷ niệm.

Vương Nhất Bác đứng bên tủ đựng đồ kỷ niệm, cậu nhìn thấy rất nhiều huy chương, cũng như những chiếc  cúp, được Tiêu Chiến đặt cẩn thận trong tủ, có lẽ đây là giải thưởng danh giá mà công ty đạt được, cho nên khiến Tiêu Chiến trân trọng như vậy.

Giữa muôn vàn những giải thưởng trân quý được cất trong tủ kính, Vương Nhất Bác nhìn thấy một thứ vô cùng quen thuộc, đó là mô hình chiếc mô tô màu xanh, trên thân chiếc mô tô còn khắc rõ con số 85 nổi bật.

Đây chẳng phải là mô hình, mô phỏng lại chiếc mô tô của cậu hay sao?

Vương Nhất Bác đứng đó ngắm nhìn mô hình chiếc mô tô này thật lâu, dường như bị nó cuốn hút, không thể rời mắt.

Trong lòng cậu dâng lên cảm giác nghẹn ngào khó tả, giống như bị một vật nhọn cào qua, Vương Nhất Bác cảm thấy lòng mình có chút nhói, cảm giác khó tả thành lời, không phải đau lòng, mà là rất đau lòng.

Rõ ràng lúc trước cậu đối xử với anh không tốt, luôn chán ghét anh, luôn đối đầu với anh, trong lòng cậu, Tiêu Chiến chẳng có chút ý nghĩa nào, thế nhưng Tiêu Chiến vẫn luôn đối tốt với cậu, vẫn luôn đồng ý mọi yêu cầu của cậu một cách vô điều kiện, đã thế chưa từng một lời than vãn oán trách.

Đã vậy, ngay cả sở thích của cậu, anh cũng đem nó trở thành một thứ trân quý mà nghĩ đến, mà cất giữ cẩn thận.

Tiêu Chiến, anh là kẻ ngốc phải không, chỉ có kẻ ngốc mới đối xử với người khác tốt như vậy thôi.

Đang suy tư, thì cánh cửa mở ra, là Tiêu Chiến về, nhìn thấy cậu ở trong phòng, Tiêu Chiến có chút ngạc nhiên :"Nhất Bác, sao em lại ở đây?"

Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn anh, trong ánh mắt đong đầy cảm xúc, vành mắt cũng ửng đỏ, cậu cố gắng che giấu đi cảm xúc của mình, cười nói :"thế nào? Em không được đến đây à?"

"Dĩ nhiên là không phải, em đến lúc nào cũng được, chỉ là anh hơi ngạc nhiên thôi, không phải em đang bàn kịch bản với Tiểu Nhu sao?"

"Em đang bàn với chị Tiểu Nhu, nhưng chị ấy có việc nên đi trước, hơn nữa em muốn đến công ty tập luyện vũ đạo một chút, em nghe chị Tiểu Nhu nói, có một chương trình muốn mời em làm huấn luyện viên cho bọn họ." Vương Nhất Bác không chớp mắt nói.

"À thì ra là như vậy sao?"

"Phải."

"Thế em đã tập luyện xong rồi sao?"

"Xong.....xong rồi, nên mới ghé....ghé vào văn phòng anh một chút, nhưng trợ lý bảo anh ra ngoài gặp đối tác."

"Ừm, anh vừa ra ngoài gặp đối tác." Tiêu Chiến vừa nói vừa đi đến nắm lấy tay cậu kéo lại ghế ngồi xuống.

Lúc này anh mới thấy, hai mắt Vương Nhất Bác ửng đỏ, có chút giật mình, Tiêu Chiến tràn đầy lo lắng :"mắt em làm sao thế kia?"

Vương Nhất Bác chột dạ, cậu vội vàng né tránh ánh mắt anh, giả vờ như không có gì, hắng giọng nói:"không.....không sao, lúc nãy bụi bay vào mắt thôi."

Tiêu Chiến nhìn cậu nghi hoặc, rõ ràng nhìn cậu giống như có chuyện gì đó, thế nhưng anh không dám hỏi nhiều, chỉ lo lắng :"em thật sự không sao chứ?"

"Em không sao? Mà anh đi gặp đối tác là ai vậy?"

À, là Trần Hân Nghiên, nữ nghệ sĩ gần đây đang được chú ý."

"Vậy anh....có ký hợp đồng với cô ấy không?" Vương Nhất Bác đưa ánh mắt dò xét hỏi.

"Không." Tiêu Chiến thẳng thắn trả lời.

Câu trả lời của anh khiến Vương Nhất Bác từ nghi hoặc biến thành ngạc nhiên, hai mắt cậu mở lớn nhìn anh, giống như không tin. Bởi vì cậu biết Trần Hân Nghiên này, cô ấy hiện tại là một nghệ sĩ rất hot, được rất nhiều người yêu thích, là nữ nghệ sĩ được các nhãn hàng săn đón, và dĩ nhiên cũng có rất nhiều công ty muốn có được cô ấy, có thể so sánh cô ấy giống như con gà đẻ trứng vàng, có được cô ấy thì tài nguyên của công ty không phải cũng được tăng lên sao? Vậy mà Tiêu Chiến lại từ chối cô ấy, khiến cậu thật sự khó hiểu.

"Tại sao?"

Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của cậu khiến anh bật cười, anh từ tốn trả lời :"không sao cả? Vì...." Tiêu Chiến dừng lại một chút, ánh mắt liếc nhìn Vương Nhất Bác, rồi lại tiếp tục nói :"vì anh không cần tuyển thêm bất kỳ nghệ sĩ nào khác."

Vương Nhất Bác một mặt khó hiểu, cậu suy nghĩ không biết nên gọi Tiêu Chiến là quá giàu có hay quá thừa tiền, chứ có ai đời như anh, người ta mở công ty giải trí chỉ mong kiếm được cho mình những nghệ sĩ tốt nhất, đem về giá trị cao nhất, và nếu như là công ty khác, chắc chắn sẽ sẵn sàng đoán nhận Trần Hân Nghiên ngay lập tức mà không cần suy nghĩ, thế mà Tiêu Chiến lại từ chối, đã vậy, một công ty giải trí lớn như công ty X, số lượng vừa  nghệ sĩ chính, vừa thực tập sinh, chỉ vỏn vẹn mười người.

Trong đó tính luôn cả cậu.

Nhiều lúc Vương Nhất Bác tự hỏi, không biết rốt cuộc Tiêu Chiến mở công ty giải trí để làm gì?

"Thế cô ấy không thuyết phục anh sao?"

"Dĩ nhiên là có, nhưng anh từ chối rồi, anh cũng nói thẳng, công ty anh không có nhu cầu ký thêm hợp đồng với nghệ sĩ nào khác."

Vương Nhất Bác có chút bất đắc dĩ, nhưng không hiểu sao, trong tim lại dâng lên cảm giác vui vẻ khó tả, lúc Tiêu Chiến không chú ý, khóe môi cậu cong lên.

Thế nhưng giống như nhớ đến gì đó, khuôn mặt Vương Nhất Bác lập tức trầm lại, cậu nheo mắt hỏi anh:"nhưng mà chẳng phải anh...anh đang hẹn hò với người ta sao?"

"Hẹn hò?"

"Chứ không phải sao? Trên mạng đăng đầy tin tức của anh và cô ấy kia kìa." Giọng điệu của Vương Nhất Bác có chút khác biệt, chỉ là đến cả cậu cũng không nhận ra sự khác biệt ấy.

Tiêu Chiến đem điện thoại mở lên, tìm kiếm một chút, liền thấy tin tức của mình, chủ đề anh hẹn hò với nữ nghệ sĩ đang tràn ngập, Tiêu Chiến đọc một chút, mày khẽ nhíu lại.

"Cái này...."

"Thế nào? Anh đừng nói không phải anh nha."

"Không... Không phải! Chắc là hiểu lầm rồi, lúc đó cô ấy bị ngã nên anh đỡ cô ấy, chắc là bị paparazzi theo dõi cô ấy chụp lại được."

"Có phải paparazzi theo dõi hay không? Hay là cố tình?" Vương Nhất Bác thì thầm trong miệng.

"Hả? Em vừa nói gì?"

"Không....không có gì."

"Mà Nhất Bác, em.....em ghen sao?"

"Ghen? Ai ghen, em....em chỉ thuận tiện hỏi vậy thôi." Vương Nhất Bác ấp úng nói.

Nhưng trong lòng cậu có chút chột dạ, cậu tự hỏi mình, là ghen sao? Cậu thật sự ghen sao? Nếu không ghen, vậy sao cậu lại khó chịu khi nhìn thấy bức ảnh kia, nếu không ghen, vì sao cậu lại nhanh chóng muốn đến đây để xác minh? Vương Nhất Bác tự đặt ra câu hỏi, nhưng lại không có câu trả lời, trong lòng tràn đầy khúc mắc.

Nếu ghen, vậy....vậy cậu....cậu thích Tiêu Chiến sao?

Vương Nhất Bác nhanh chóng lắc đầu, có lẽ đó chỉ là sự tò mò, sự hiếu kỳ của bản thân mà thôi, chắc chắn không phải là cậu ghen.

Tự nhủ bản thân là vậy, thế nhưng, từ ghen vẫn ẩn hiện trong đầu cậu.

Riêng Tiêu Chiến, lúc nhận được câu trả lời của cậu, trên mặt anh thoát hiện lên vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại, anh mỉm cười nói.

"Được rồi, anh đùa em thôi, sẵn tiện em đến đây rồi, anh đưa em đi ăn nha."

"Ừm, cũng được."

Vương Nhất Bác thôi không suy nghĩ nữa, đứng lên cùng Tiêu Chiến đi ra ngoài.

.....

Nhà hàng Dạ Hoa.

"Nhất Bác."

Lúc hai người đến trước cửa nhà hàng, đang định đi vào trong, thì nghe thấy có người gọi tên cậu, hai người quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Lâm Minh Viễn ở đằng sau.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net