Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ sáu, Trương Thư Di đưa Vương Nhất Bác làm thủ tục đi du học. Bà cần phải đưa cậu đi khám tổng quát trước khi đến Anh để du học. Trước đó, cậu đã phải thi IELTS. Tất nhiên Vương Nhất Bác được bạn trai của mình đưa đi cổ vũ tinh thần cho cậu.

Vương Nhất Bác sau khi làm xong tất cả những việc cần thiết để đi du học, bản thân cậu lại không muốn đi nữa. Ông bà, chú Tiêu, mẹ còn có cả Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác phải xa những người cậu yêu thương đến tận bốn năm.

Một cậu bé chỉ mới mười bảy tuổi, rời khỏi vòng tay gia đình đi đến một nơi cách nhau nửa vòng Trái Đất. Trong lòng Vương Nhất Bác tất nhiên không nỡ. Nhưng Vương Nhất Bác đã từng hạ quyết tâm sau khi quay về cậu đã trưởng thành, quyết định khi yêu Tiêu Chiến của cậu là đúng. Vương Nhất Bác sẽ chứng minh cho tất cả mọi người thấy.

Trương Thư Di dù không đành lòng đưa con yêu của mình đi như vậy, nhưng bà nghĩ đây là sự lựa chọn tốt nhất cho con. Ba mẹ nào chả yêu thương con của mình, họ luôn muốn dành những gì tốt nhất cho đứa con của họ. Đôi khi, sự tốt nhất ấy vô tình làm tổn thương đến đứa con của mình.
.
.
.

Vương Nhất Bác sau khi cùng mẹ làm xong tất cả mọi thứ, cậu không cùng bà trò chuyện khi cả hai ở trên xe về nhà. Trương Thư Di cũng không biết dùng cách nào để bắt chuyện với con. Bà có một phần yên tâm khi Vương Nhất Bác đã chia tay với Tiêu Chiến.

“Nhất Bác, con đã nói cho bạn con biết việc con đi du học chứ.”

Vương Nhất Bác lúc này mới chợt nhớ, mấy ngày nay có quá nhiều chuyện buồn nên cậu đã quên mất những bạn bè thân của mình. Bề ngoài cậu mặc dù bình tĩnh gật đầu đáp lại lời của mẹ, nhưng tay cầm điện thoại nhắn một tin vào nhóm chat.

“Nhất Bác, chúng ta cùng nhau đi ăn nhé?”

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn mẹ mình qua gương chiếu hậu, mím môi, gật đầu nhẹ. Trương Thư Di vui vẻ đưa con đến một quán mì mà lúc nhỏ hai mẹ con cùng nhau ăn.
.
.
.

“Nhất Bác, con còn giận mẹ sao?”

Vương Nhất Bác lắc đầu, khuôn mặt vẫn cúi xuống ăn mì.

“Nhất Bác, quán mì này lúc nhỏ chúng ta rất hay đi ăn. Bây giờ con đã lớn rồi, sắp phải rời khỏi mẹ đến nơi khác học tập.” Bà cũng rất đau lòng khi phải xa đứa con trai bà yêu thương nhất, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi nhưng được bà mau lẹ lau đi.

“Bên đó con ở cùng chú và dì mẹ cũng có chút yên tâm. Ráng học tập rồi về con nhé. Lúc đó con sẽ nhận ra những việc mẹ làm đều muốn tốt cho con. Giữ ấm thật kĩ cho bản thân nha con.”

Vương Nhất Bác không nói gì, tiếp tục ăn mì. Cậu ngẩng đầu lên nhìn mẹ cười tươi, nhưng khóe mắt lại có một giọt nước lăn xuống má cậu.

“Mẹ, con lỡ cho nhiều ớt. Mì cay quá.”

Trương Thư Di mau lẹ gọi giúp cậu một ly sữa. Vương Nhất Bác tiếp nhận, đưa tay lau nước mắt. Hai mẹ con dùng bữa xong, Trương Thư Di đưa cậu về nhà còn bà quay trở lại công ty.

Vương Nhất Bác bước vào trong nhà. Bên tai cậu chỉ còn nghe được tiếng hút bụi của cô giúp việc. Trong bốn năm sắp tới, cậu sẽ không nghe được tiếng này. Vương Nhất Bác sẽ không còn ai chọn cho cậu loại bánh cậu yêu thích, buổi tối sẽ giúp cậu pha một cốc sữa nóng đưa lên phòng cho cậu. Buổi sáng, Vương Nhất Bác về sau chắc chỉ ăn Sandwich, Pizza,... không còn mùi cà phê quen thuộc hằng ngày chú Tiêu hay uống, không còn nụ cười ngọt ngào của mẹ mỗi buổi sáng, không còn được ăn những món do cô giúp việc làm cho cậu.

Vương Nhất Bác suy nghĩ, cơ thể từng bước về phòng mình. Vương Nhất Bác cần sắp xếp đồ đạc, còn thiếu những gì cậu phải đi mua. Dạo gần đây, số lần Tiêu Chiến về nhà ăn tối nhiều hơn. Tiêu Minh Triết muốn cả nhà ở cùng nhau những ngày cuối cùng Vương Nhất Bác ở Trung Quốc.

“Nhất Bác, con đã chuẩn bị đủ mọi thứ chưa? Đồ ấm con đủ mặc chứ? Nếu không đủ thì bảo Tiêu Chiến đưa con đi mua, chú cho con tiền.”

Nói xong, ông nhét vào tay cậu một tấm thẻ, đưa luôn mật khẩu cho cậu. Vương Nhất Bác lúc đầu không muốn đi, nhưng nghe nói Tiêu Chiến đưa đi thì nói bản thân có một số thứ phải mua. Trương Thư Di lúc này ở trong bếp làm một số món nên không nghe được cuộc trò chuyện này, Vương Nhất Bác nói sẽ cùng Tiêu Chiến ăn bên ngoài với Tiêu Minh Triết. Cậu kéo tay anh đi trước khi Trương Thư Di quay trở lại bàn ăn.
.
.
.

“Bạn nhỏ, em muốn mua gì?”

“Không muốn mua gì hết.”

Tiêu Chiến đương nhiên biết Vương Nhất Bác kéo anh ra ngoài để làm gì, nhưng vẫn muốn chọc cậu một chút.

“Vậy chúng ta quay về, ba cùng dì đợi chúng ta ăn cơm cùng nhau.”

“TIÊU CHIẾN.”

“Được rồi, được rồi. Anh biết rồi, chúng ta đi ăn gì?”

“Không biết.”

“Ăn mì nhé?”

“Không.”

“Ăn lẩu nhé?”

“Không.”

“Vậy em ăn anh không?”

“...” Tiêu Chiến bật cười lớn ở trong xe, chọc bạn nhỏ nhà mình thật vui

“Em muốn ăn đồ nướng.”

“Em không anh ăn sao? Anh cũng rất ngon mà.”

“Anh từ khi nào trở nên như vậy, trả lại Tiêu Chiến ngày trước lại đây.”

Vương Nhất Bác vừa nói vừa quay qua nắm cổ áo của Tiêu Chiến về phía mình.

“Được rồi, anh xin lỗi. Bảo bối, bỏ tay ra, anh đang lái xe đó.”

Vương Nhất Bác lúc này mới hừ một cái rồi buông ra.

“Cún con, anh cũng muốn ăn.”

“Anh nướng tiếp đi, ăn gì mà ăn.”
 
Vương Nhất Bác với một miệng đồ ăn, đáp lại Tiêu Chiến. Anh bất lực nướng thịt gắp vào chén của Vương Nhất Bác, biết thế ban nãy không nên chọc cậu. Vương Nhất Bác mặc dù bắt Tiêu Chiến nướng thịt, nhưng cậu lại gắp miếng to nhất anh nướng xong hướng đến miệng anh. Tiêu Chiến không ngần ngại há miệng ra.
.
.
.

Bữa ăn xong, Vương Nhất Bác nói muốn về nhà Tiêu Chiến. Cậu nhắn một tin cho Trịnh Phồn Tinh và cũng nhắn cho mẹ một tin, kèm theo ảnh chụp trước đó của cậu cùng Trịnh Phồn Tinh. Trương Thư Di chỉ chúc con trai chơi cùng bạn vui vẻ.

“Bạn nhỏ, nói dối là không tốt.”

Vương Nhất Bác gật đầu đồng ý với lời nói của anh.

“Vậy anh đưa em qua nhà Phồn Tinh.”

“Nhưng trường hợp của em hoàn toàn không có gì là không tốt.”

Cả hai cười phá lên, cùng nhau đi lên căn hộ của anh. Cửa vừa mở ra thì đã vang lên một tiếng ‘meo’ làm Vương Nhất Bác giật mình.

“Chiến ca, làm sao bên trong nhà anh lại có mèo.”

“Bất ngờ không? Anh nghĩ em sẽ thích. Anh cũng rất thích nó, nó rất đáng yêu đấy. Lúc có nó anh cũng không còn buồn chán như trước nữa. Anh chỉ mới nuôi nó được hai ngày.

Vương Nhất Bác cười, đi đến ôm nó lên, vuốt ve lông của nó.

“Nó tên là gì vậy?”

“Kiên Quả.” Tiêu Chiến tiện tay khóa luôn cửa.

“Bạn nhỏ, rửa tay rồi thay đồ, thời gian chơi cùng nó còn nhiều.”

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn đặt mèo xuống, đi đến phòng tắm rửa tay rồi chạy nhanh vào phòng anh thay đồ. Lúc anh quay lại đã thấy Vương Nhất Bác ngồi trên ghế sô pha xem tivi, tay thì vuốt lông mèo. Anh đi vào trong phòng thì thấy quần áo của cậu vứt hết lên giường, cười bất lực giúp cậu thu dọn. Anh cũng thay đồ, pha cho cậu một ly sữa. Tiêu Chiến đang giúp bạn nhỏ Vương Nhất Bác cao lên.

“Cún con, khuya rồi. Uống sữa rồi đánh răng, đi ngủ. Ngày mai sẽ tiếp tục chơi với nó.”

“Chiến ca, nó làm sao lại mập như vậy? Sờ rất thích."

Kiên Quả tức giận cào cậu một cái, bổn cô nương như vầy ngươi lại nói ta mập? Tiêu Chiến vội vàng đặt ly sữa xuống, đi đến xem vết cào của Vương Nhất Bác. Anh đi lấy thuốc sát trùng giúp cậu khử trùng và băng lại

“Kiên Quả, ngày mai con đừng hòng được ăn cơm.”
.
.
.

Lúc đêm, Tiêu Chiến thức giấc không thấy Vương Nhất Bác đâu. Anh ra ngoài tìm thì thấy Vương Nhất Bác đang ngồi đối diện với chỗ ngủ của Kiên Quả.

“Kiên Quả, mày có thấy tao lợi hại không? Chỉ cần một câu nói làm mày tức giận, Tiêu Chiến không thèm để ý đến mày. Tiêu Chiến là của Vương Nhất Bác tao, mày đừng hòng tranh sủng với tao. Người Tiêu Chiến thích chỉ được có Vương Nhất Bác mà thôi."

Tiêu Chiến không nghĩ tới bạn trai nhỏ của mình vậy là lại đi ghen một cô mèo nhỏ. Vương Nhất Bác lại có mặt đáng yêu như vậy.

“Bảo bối, đi chân trần sẽ dễ cảm lạnh. Quay về giường ngủ thôi.”

Vương Nhất Bác gật đầu, lúc đi còn quay đầu lại lè lưỡi trêu nó. Tiêu Chiến cười cười xoa đầu cậu.

Kiên Quả:“ Ôi loài người, không có ai là bình thường khi yêu cả.”

.
.
.

Mng có ai xem Thanh Xuân Có Bạn 3 hem????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net