Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Mãi cho đến khi ngu ngu ngơ ngơ phát biểu cảm nghĩ theo hướng dẫn của MC cậu mới được thả đi. Lúc ngẩn người chạy xuống sân khấu, đại minh tinh đột nhiên lại cầm lấy tay cậu, nghiêng đầu mắt cười cong cong làm động tác bye bye với cậu.

Sau khi đi xuống tay chân cậu luống cuống đến mức không còn tâm trạng chụp ảnh nữa.

Trong lòng bây giờ chẳng khác gì một lon nước có ga lạnh, sục sôi tỏa ra bọt khí chua ngọt. Cũng giống như hai cực âm dương bị đảo lộn không còn là màu đen hay trắng thuần khiết nữa.

Vương Nhất Bác mím môi nhìn đại minh tinh sáng chói trên sân khấu, không hiểu tại sao lại cảm thấy nguy hiểm trùng trùng.

Rõ ràng đối phương là người nằm mơ cậu cũng muốn đến gần, nếu không phải vì quy tắc đạo đức, cậu đã dùng quan hệ của cha mẹ để kết thân với anh chứ không phải trở thành 'người theo đuổi ánh sáng' như bây giờ.

Lần tiếp xúc 'thân mật' ngày hôm nay đột nhiên gợi lên trong đáy lòng cậu từng gợn sóng mơ hồ kỳ lạ. Một mặt cảm thấy hành vi của đối phương rất mờ ám, như cố tình trêu đùa, mặt khác lại thấy bản thân quá ảo tưởng và nhạy cảm.

Dù sao cũng đã là một thẳng nam hơn hai mươi năm rồi, trước đây còn chưa từng điên cuồng theo đuổi nam minh tinh nào nên không thể so sánh được, vì vậy cậu lại càng không thể hiểu được cái cảm xúc ngọt không ra ngọt, chua không ra chua trong lòng mình là vì sao.

Lại nhìn sang Tiêu Chiến, lúc còn là một tiểu thịt tươi cũng đã bị phát tán không ít chuyện xấu. Cho dù khó phân thật giả nhưng tốt xấu gì cũng nói lên người ta giống cậu, xu hướng tình dục bình thường.

Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác cảm thấy hơi thẹn vì đã nghi ngờ người ta có lòng dạ đen tối. Đây là Tiêu Chiến, là đại minh tinh già trẻ gái trai ai ai cũng thích, người thích anh quá nhiều, sao có thể chưa từng thấy qua tuấn nam mỹ nữ? Nếu như là đồng tính thì việc gì lại không để tâm đến mấy tiểu minh tinh đẹp đẽ, nổi bật như những con búp bê trong lồng kính mà cứ hết lần này đến lần khác trêu đùa cậu?

Những đụng chạm như có như không kia có thể bởi vì cậu là đàn ông nên đối phương không để trong lòng , ai ngờ cậu lại nghĩ vớ vẩn còn lặng lẽ thêm mắm dặm muối người ta.

Nghĩ như vậy cậu lại càng thêm xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hận không thể chui thẳng vào trong máy ảnh.

Trong lòng lại không nhịn được ghen tức, xem ra là vì rất khát khao được đối phương trêu đùa nhưng hôm nay nhận ra không phải nên mới thấy thất vọng.

Lúc xuống sân khấu lại có cô gái muốn xin wechat nhưng cậu không có tâm trạng đáp lại, mặt than thản nhiên nói một câu "Quan tâm đến fansite của tôi là được rồi" sau đó ôm máy ảnh ngây ngốc đi thẳng.

Trước khi đi còn cố ý nhìn về phía bãi để xe —— sau khi sự kiện kết thúc Tiêu Chiến lập tức lui về sau hậu trường để tẩy trang, Vương Nhất Bác biết gần đây anh đang quay phim mới, tiếp sau đó chắc chắn còn phải đuổi lịch trình.

Không hiểu tại sao, cậu vẫn muốn ở lại nhìn, biết đâu nhân phẩm đủ tốt còn có thể ngửi được khói xe của đối phương.

Bao nhiêu xe của báo chí và fan hâm mộ khác đi qua nhưng vẫn không thấy được chiếc xe mà bản thân luôn tâm niệm, Vương Nhất Bác lại ôm máy ảnh đợi thêm một lúc, có lẽ người nọ đã đi từ lâu rồi, đành phải rầu rĩ không vui mà cúi đầu về nhà.

Mà không biết rằng người thương đang ngồi trong chiếc xe màu đen cách đó không xa, ánh mắt sáng rực dõi theo cậu.

Cho đến khi di chuyển bước chân, bóng hình cao gầy hoàn toàn biến mất trong tầm mắt người nọ mới phất tay, chiếc xe lập tức lao vút đi.

Khi về đến nhà thì trời đã tối, vừa kịp đến giờ cơm, bác gái đang lấy đồ ăn nóng hổi ra. Thấy cậu về thì nở một nụ cười hiền từ: "Tiểu Bác về rồi!" Lại nhìn máy ảnh đeo trên cổ cậu, nụ cười càng thêm sâu sắc, "Lại đi chụp đại minh tinh kia hả?"

Vương Nhất Bác gật đầu, để máy ảnh xuống rồi ngồi trước bàn cơm, "Ba mẹ hôm nay có về ăn cơm không ạ?"

"Không về." Bác gái vừa xới cơm vừa cười nói, "Nhưng hôm nay mẹ con đi ăn ở nhà hàng có món con thích nên bảo người ta làm một phần rồi bảo trợ lý lái xe đem về đây."

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nhận bát cơm, nghe vậy thì cười, "Đấy là vì mẹ sợ con giận."

Bác gái vội vàng xua tay, "Không đâu, tính cách Tiểu Bác tốt như vậy, mẹ con cũng biết mà."

Vương Nhất Bác cười cười, không nói tiếp chỉ vùi đầu ăn cơm, còn có lòng ăn mấy miếng thịt chiên giòn mẹ mua rồi mới hậm hực lên lầu.

Lúc đang chỉnh sửa ảnh chụp hôm nay thì điện thoại bên cạnh reo lên không ngừng.

Cậu liếc màn hình điện thoại một cái, thấy là Kỷ Lý thì tâm trạng tốt trở lại, thong thả cầm điện thoại lên nghe nhưng hai mắt vẫn dán vào màn hình máy tính để chỉnh ảnh.

"Chết tiệt, cậu được lắm!"

Vừa kết nối, người kia đã không thể khống chế mà hét vào tai cậu. Vương Nhất Bác đưa điện thoại ra xa lỗ tai mình, rồi thờ ơ nói: "Cái gì?"

Kỷ Lý kích động đến mức nói năng lộn xộn: "Không phải chứ, tên nhóc nhà cậu truy tinh thành công mà không dạy ca ca gì cả. Gần đây tôi có thích một nữ minh tinh nhưng mà lạnh lùng cao ngạo quá, đến tận nơi làm việc mấy lần rồi mà vẫn không thèm liếc tôi cái nào."

Vương Nhất Bác nghe hắn lải nhải một hồi, nghĩ có lẽ là hắn thấy video trong buổi họp báo của nhãn hàng chiều nay, nếu không thì cũng là do có trạm tỷ chụp Tiêu Chiến rồi chụp luôn cả cậu, trong lòng thầm nói vô vị, lập tức không thương tiếc cắt ngang: "Tôi còn đang chỉnh ảnh, không có việc gì thì đừng quấy rầy nữa."

Đầu dây bên kia Kỷ Lý vội gào thét một tiếng: "Đừng đừng đừng!"

Lúc này mới bình tĩnh trở lại, "Không phải chứ, sao cậu bình tĩnh thế?"

Vương Nhất Bác cười cười, "Tôi không bình tĩnh, chỉ là vui cả buổi chiều rồi, giờ phải chuyên tâm gây dựng sự nghiệp."

"Buổi chiều?" Kỷ Lý mông lung, "Nhưng Tiêu Chiến vừa mới theo dõi cậu thôi mà nhỉ?"

"Cái gì cơ! ! !"

Vương Nhất Bác lập tức nhảy dựng lên từ trên ghế, cái tay dùng sức bóp chặt điện thoại đến trắng bệch, "Cậu cậu cậu...cậu nói gì cơ? Tiêu Chiến theo dõi ai? Ai theo dõi tôi?"

Kỷ Lý lúc này mới chợt hiểu ra, cười đầy ý tứ, "Hóa ra là cậu chưa biết hả." Dừng một chút rồi nhịn cười nói tiếp, "Tiêu Chiến vừa theo dõi cậu, còn chia sẻ bức ảnh chụp hai người của một trạm tỷ. Chậc chậc, quả thật là trời sinh tuyệt phối, phần bình luật một nửa là khóc lóc, nửa còn lại là gào thét hai người kết hôn đi hahaha." Nói xong lại cười ranh mãnh, "Nếu không cậu thử cân nhắc xem, tôi cảm thấy cũng không tồi đâu."

Lỗ tai Vương Nhất Bác đỏ bừng lên, giấu đầu hở đuôi trách mắng một câu, "Hai thằng đàn ông kết hôn cái gì." Sau đó vội vàng cúp máy rồi vào fansite.

Fansite đã bị oanh tạc cho nổ tung rồi, cậu không thể chờ nổi nên dứt khoát đi xem weibo Tiêu Chiến.

Trong bài viết Tiêu Chiến có nói 'Fan nam rất cool',ngược lại rất giống lời cậu sẽ nói.

Ảnh của Cửu Cung Cách, là lúc Tiêu Chiến thử nước hoa cho cậu.

Cậu nhìn thấy ánh mắt mình sáng quắc, tai thì đỏ bừng như hoa đào tháng ba. Khuôn mặt non nớt trông rất lạnh lùng nhưng chỉ cậu mới biết khi đó tiếng tim đập như sấm rền, căng thẳng đến mức suýt thì cắn nát môi mình.

Không biết có phải do lỗi giác hay không, dù Tiêu Chiến vẫn như thường ngày dịu dàng thân thiện nhưng cậu lại luôn cảm thấy trong đôi mắt sáng như tinh quang của đại minh tinh chứa đựng sương mù mờ mịt mà cậu không thể nhìn thấu. Tựa như dải lụa mỏng như cánh ve, không che lấp nổi mạch nước ngầm đang chuẩn bị phun trào dưới ao xuân.

Vô duyên vô cớ làm lòng người thổn thức.

Người này, đến tột cùng là trời sinh ánh mắt đa tình, hay thật sự...có ý muốn tiếp cận cậu đây?

Đang thất thần suy nghĩ, ngón tay lại lơ đãng xẹt qua màn hình, đột nhiên cậu chú ý đến một ID trong phần tin nhắn. Vương Nhất Bác liên tục dịu mắt sau khi xác định không phải số giả mới thẩn trọng ấn mở.

【Thêm wechat của tôi đi.】

【Đã chia sẻ hình ảnh.】

【Hẹn gặp lại trên wechat, tôi phải tắt tin nhắn weibo rồi.】

Vương Nhất Bác hết hồn lại nhìn ID thêm vài lần nữa, sau khi xác nhận rất nhiều lần mới run rẩy thêm wechat của đối phương. Tay cầm điện thoại không thể khống chế nổi cứ run run, cả người như bị ném vào hầm băng, rõ ràng đang là mùa hè nóng bức nhưng lại lạnh phát run, kể cả đầu ngón tay cũng cảm thấy lạnh cóng.

Cậu không biết có phải những fan hâm mộ truy tinh thành công cũng giống vậy không, lúc tiếp xúc với thần tượng, hồi hộp đến mức trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Mãi cho đến khi thông tin được bạn thân xác nhận, ảnh đại diện hình hải miên bảo bảo của ảnh đế đã chân thật xuất hiện trong danh sách bạn bè, cậu mới 'ầm' một tiếng, dường như máu thịt toàn thân đang cuồn cuộn sôi trào làm cho đầu cậu phát đau.

Tứ chi Vương Nhất Bác cứng ngắc lại, cậu nghĩ điều này quả thật quá sức tưởng tượng rồi.

Tựa như chưa kịp chuẩn bị gì đã bước vào cuộc sống của đối phương.

Rất chân thật, rất sống động cũng rất gần gũi...tất cả cảm xúc đều có.

Khiến ruột gan rối bời, khó lòng phòng bị.

7.

【Hey.】

Không đợi cậu kịp tiêu hóa, cuộc trò chuyện có hình đại diện hải miên bảo bảo đã nhảy lên đầu.

【Tôi vội quá nên không thể nhắn tin trên weibo lâu được, cậu không ngại chứ?】

Vương Nhất Bác căng cơ mặt đáp lại.

【Không ngại!】

Suy đi nghĩ lại, cậu thân là fan hâm mộ, để đối phương bắt chuyện trước hình như không ổn lắm, lại gượng gạo bổ sung một câu.

【Chiến ca! Cảm ơn anh đã theo dõi em! Em thích anh lắm!】

Bên kia giống như bị giật mình, một lúc sau mới trả lời.

【Anh cũng thích em.】

Vương Nhất Bác cảm thấy trái tim mình rơi bộp một phát, không thể tìm lại nữa. Đối với cảm xúc khác lạ này, cậu cảm thấy vô cùng lạ lẫm, thân thể khi nãy không khác gì ở trong hầm băng giờ lại từng chút một nóng bừng lên, đốt cháy lỗ tai cậu.

Cho dù biết đối phương chỉ là lịch sự đáp lễ nhưng vẫn không khống chế được muốn nhiều hơn nữa.

Không đợi cậu nghĩ ra câu trả lời phù hợp, Tiêu Chiến lại nhắn tiếp.

【Lại nói tới, hôm nay ngoại trừ em, anh cũng coi như truy tinh thành công đấy.】

Vương Nhất Bác trợn tròn hai mắt.

【?】

Tiêu Chiến trả lời lại.

【Anh đã dùng nick phụ theo dõi fansite của em từ lâu rồi, ảnh rất đẹp, anh thích lắm.】

【Thật ra đã nhận ra em từ lâu rồi, lúc mới đầu cảm thấy hơi đường đột nhưng sau khi tiếp thêm dũng khí em lại đột ngột biến mất.】

Không hiểu sao Vương Nhất Bác lại cảm nhận được chút tủi thân và thương xót trong câu nói của anh.

【Anh còn tưởng em đổi thần tượng rồi.】

Vương Nhất Bác nóng nảy vò đầu bứt tai.

【Anh là quan trọng nhất! Không bao giờ trèo tường!】

Sau đó lại nhanh chóng giải thích.

【Mấy ngày nay em phải thi đấu môtô nên phải tập luyện, vừa mới kết thúc là lập tức đuổi theo lịch trình của anh ngay!】

Đến đây, Tiêu Chiến mới hài lòng mỉm cười, thấy cậu nhóc sốt ruột liên tiếp gửi dấu chấm than thì nhịn không được cong mắt cười.

Vấn đề được giải quyết một cách dễ dàng.

【Hóa ra là vậy.】

【Làm anh tưởng mị lực đã không còn như xưa chứ.】

Đúng như dự liệu, cậu nhóc lại vội vàng bày tỏ sự chân thành.

【Sao có thể! Chiến ca đẹp trai nhất! Mãi mãi đẹp trai!】

Tiêu Chiến không vội trả lời cậu, cười đến híp cả mắt.

【Anh phải tin em đó, Chiến ca.】

Cậu nhóc ở bên kia lại bắt đầu lo lắng suông.

【Chiến ca, đệ đệ yêu anh! Đệ đệ chỉ yêu một mình anh thôi!

【Thật đó!!】

Tiêu Chiến lúc này mới ung dung trả lời lại.

【Ngại quá, vừa nhận được cuộc gọi.】

【Anh biết em cũng có cuộc sống của mình mà, không sao đâu.】

Một mặt an ủi, mặt khác lại quan tâm nói.

【Trận đấu thế nào?】

Lúc này Vương Nhất Bác mới thả lỏng, nói.

【Đương nhiên là hạng nhất.】

Nói xong còn sợ anh không tin nên gửi ảnh chiếc cúp qua.

Tiêu Chiến cười đến mức không thấy mắt đâu.

【Wow, lợi hại quá. Không hổ là người anh thích.】

Cho dù biết 'thích' mà anh nói không phải là cái loại 'thích' đó nhưng Vương Nhất Bác vẫn nhịn không được mà đỏ tai.

Tiêu Chiến cứ như sinh ra đã nắm bắt được lòng người, chỉ cần dăm ba câu cũng có thể khiến cậu bại trận, lui binh ngàn dặm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net