Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như vô cùng ôn nhu, hướng tim cậu nổ một phát súng

Vương Nhất Bác lại nằm mơ.

Giấc mơ vẫn y hệt lúc trước. Một mình cậu đứng lặng lẽ trơ trọi trong đại sảnh sân bay, xung quanh là cảnh tượng hành khách vội vã kéo hành lý không ngừng nghỉ, có người còn không cẩn thận đụng vào cậu; vội vàng nói xin lỗi nhưng cậu không chút quan tâm, chỉ đăm đăm nhìn dòng chữ "Ngừng lên máy bay" màu đỏ hiện lên sau chuyến bay đi New York trên màn hình lớn , cả người như cây lục bình không gốc rễ, không nơi nương tựa, lưỡng lự mãi trong cảnh nước chảy bèo trôi cũng không biết mình muốn trôi về phương nào.

Mấy phút sau, bên tai truyền đến âm thanh cất cánh của máy bay.

Cậu đột ngột ù tai, giống như trong trí óc đang có người cầm máy đo nhịp tim, mới đầu, sau mỗi nhịp tim chỉ phát ra âm thanh nhắc nhở, theo triệu chứng của bệnh nhân ngày càng tăng; tần suất âm thanh nhắc nhở này càng cao, thẳng đến sau cùng bên trên màn hình điện tử hiện một hàng ngang thẳng tắp kéo theo một chuỗi âm dài gián đoạn không gian, chói tai sắc nhọn đến nỗi muốn chọc thủng màng nhĩ, đứt đoạn thần kinh của cậu; phân tách tâm hồn cậu.

—— Nhất Bác , chờ anh.

Khi thanh âm ôn nhu vừa quen thuộc vừa xa lạ kia  trong nháy mắt vang lên bên tai, cậu đột nhiên mở mắt.

Đập vào mắt là bề mặt da của ghế tài xế cùng cái ót của trợ lý A. Phía sau lưng ẩn ẩn toát mồ hôi lạnh, Vương Nhất Bác đưa ngón cái cùng ngón trỏ xoa lên mi mắt, dùng sức mở to hai mắt để bớt buồn ngủ một chút, hít vào một hơi sâu lại thở ra nặng nề.

Trợ lý A nghe được âm thanh liền ngẩng đầu nhìn ảnh Vương Nhất Bác trên kính chiếu hậu, hỏi đầy lo âu: "Bác ca, anh tỉnh rồi à? Có phải mấy ngày nay mệt mỏi lắm không, dù sao gần đây lên xe anh toàn ngủ."

Cậu không đổi động tác của mình, chỉ khẽ lắc đầu thể hiện mình còn khoẻ.

Trợ lý A đi theo bên cạnh Vương Nhất Bác đã nhiều năm, trong lòng biết rõ lúc tâm trạng cậu tốt hay không tốt có biểu hiện gì, biết cái gì nên hỏi; cái gì không nên hỏi. Nên A thu lại ánh mắt  lo lắng dễ làm cho Vương Nhất Bác cảm thấy khó chịu, chỉ đơn giản nói: "Vừa rồi lúc anh chụp hình tạp chí , chị Tina liền đi qua nhãn hàng lấy đồ dạ tiệc thịnh hành năm nay, để em đưa anh thẳng đến chỗ trợ lý trang điểm, lập tức chuẩn bị cho anh."

"Được." Vẫn nói ít đến đáng thương như cũ, âm thanh bởi vì mệt mỏi nên hơi có vẻ khàn khàn.

"Vậy Bác ca anh nghỉ ngơi một chút, đến chỗ em sẽ gọi anh."

Mặc dù biết trợ lý A cũng chỉ quan tâm mình, nhưng sau giấc mơ như thế làm sao cậu có thể còn ngủ được. Nhưng cậu lại không muốn giải thích, thế là gật đầu biểu hiện mình đã biết, rồi ngồi phía sau bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng vừa nhắm mắt lại, dòng chữ sáng chói của chuyến bay số một nằm trên màn hình điện tử lớn ở sân bay lần nữa hiện lên trước mắt, giống như hằn sâu trong tầm mắt của cậu dù bị hao mòn cũng không đi, khiến Vương Nhất Bác cả kinh, trong nháy mắt mở to đôi mắt, không dám nhắm lại nữa.

Thôi, tốt nhất đừng ngủ.

Cam chịu ngồi yên trên ghế, cậu nghiêng đầu nhìn phong cảnh lướt qua cửa sổ. Nhà cao tầng liên miên đến bất tận, cửa hàng xây xong không đổi bảng hiệu,  liền nói hai hàng cây trồng bên đường lớn lên cũng không quá mức khác biệt, có cành cây dài hơn nhanh chút đều bị chặt đi, lộ ra một vòng tuổi đậm màu. Cậu cảm thấy thành phố Bắc Kinh rộng lớn này giống như Thao Thiết* lòng tham không đáy, đem tất cả mộng tưởng cùng tính cách của con người nuốt vào trong bụng, chỉ để lại hiện thực không thể không cúi đầu.

Đây chính là đạo lý của thế giới người trưởng thành, cậu cũng nhiều chuyện thân bất do kỷ.

Trong mắt người khác, Vương Nhất Bác sau nhiều năm xuất đạo đã trèo lên được vị trí tột cùng đỉnh cao lưu lượng trong ngành giải trí, ca hát nhảy múa RAP các kiểu kỹ năng đều phát triển cân bằng, kiến thức cơ bản vững chắc, fan hâm mộ rất nhiều chuyện không phải lo, công ty quảng cáo tới mời đại ngôn sau đó chỉ cần ở trong phòng làm việc vừa cười vừa ngồi đếm tiền, các lĩnh vực vận động nghiệp dư mình yêu thích cũng được cải thiện không ngừng, xuất hiện trên kênh CCTV5** muốn nhiều hơn so với các kênh giải trí, hai năm trước còn được cư dân mạng đồng loạt bình chọn biệt danh "Người chơi con nhà người ta hệ toàn năng thật khiến người yêu thích" .

Nhưng chính cậu biết vốn không phải như vậy.

Cậu cùng những người khác không có chút xíu khác biệt nào, đều tại trong thế giới hiện thực này một thân một mình chống chọi áp lực, lẻ loi đi về phía trước, tại trần thế tàn nhẫn này dùng bóng hình cô đơn gánh vác mộng tưởng trong vô vọng. Cậu phải học cách mỉm cười, tại trường quay; trước mặt người khác tạo hình tượng không ai có thể phá vỡ, nhưng khi quay lưng đi lớp ngụy trang đó tự động sụp đổ cũng không ai hỏi han.

Thời gian trôi càng nhiều, cậu càng cảm thấy sự yếu ớt, không dung nổi dối trá của mình đã đến cực điểm.

Công ty đào tạo dù phí hết tâm tư đắp lên nghệ sĩ vỏ ngoài cao cấp đến độ hoàn mỹ, đem một cá nhân bình thường nâng đến nơi người thường với không tới cho người người chiêm ngưỡng, còn vì điều này dương dương tự đắc, cho rằng đủ để gây sự hiếu kỳ trong đại chúng, nhưng xưa nay lại không nghĩ tới, đến tột cùng ai sẽ để tâm.

Giống như món đồ trang trí thủy tinh treo trên cùng cây thông Noel lung lay sắp rớt, không để ý sẽ rơi xuống, ngã đến thịt nát xương tan, vạn kiếp bất phục. Nhưng tất cả mọi người chỉ nhìn thấy cậu ở đỉnh ngọn thông có ánh sáng long lanh bậc nào chiếu rọi, có ánh đèn màu vây quanh làm người khác chú ý đến bậc nào, dùng lời hâm mộ cùng tán thưởng đem cậu đẩy đến đầu ngọn sóng gió, khi ngã xuống cũng sẽ không có người nguyện ý đưa tay tới đón vì sợ thủy tinh quẹt trúng, sau một thời gian cũng không còn nhìn mảnh vụn nát bét đầy trên nền đất.

Nhưng cậu trở nên nguy hiểm lại dễ vỡ như vậy, rốt cuộc vì gì đây.

Lại dùng sức xoa xoa mi mắt. Gần đây thấy huyệt thái dương ở sau nơi kia đau muốn chết, chỉ có dùng chút lực đè lên mấy cái mới dịu lại, một khi buông ra lại bắt đầu đau. Lúc khám bác sĩ có đề cập cậu ngủ không đủ giấc, đề nghị ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, vì thế Tina đặc biệt sắp xếp lịch trình cho cậu, đẩy ra kỳ nghỉ nhiều thêm một chút.

Việc này cũng là phá lệ hiếm gặp trong vòng giải trí , dù sao nhà người ta cũng không có người đại diện quan tâm nghệ sĩ như thế. Tina còn chuẩn bị cho cậu một đống thuốc Đông y, huân hương, tinh dầu, góp nhặt tạp âm tạo list nhạc giúp cho ngủ ngon, thậm chí lo sức khỏe cậu kém nên ra lệnh không cho uống đồ nhiều caffeine, một lòng chỉ muốn cậu ngủ được ngon giấc.

Nhưng gần hai tháng qua, cơn ác mộng đi theo cậu như bóng với hình. Cậu vốn ít khi mơ tới khung cảnh này, nhưng bây giờ mỗi khi nhắm mắt chỉ có hình ảnh làm cậu thất kinh kia. Thế là cậu chỉ có thể mở to mắt nguyên đêm, mệt không chịu nổi, nhìn chằm chằm ngọn đèn ngủ toát ra vầng sáng mờ nhạt trên tủ đầu giường, một cái chớp mắt cũng không, quyết chống cự đến sáng.

Giống như ngọn nến cháy đến cạn dầu.

Nếu như một người ngay cả giấc ngủ cũng không có, còn có thể có cái gì khác nữa? Cậu không khỏi hỏi chính mình như vậy.

Mà cậu tự trả lời cho bản thân, mày có tiền, được người khác mến mộ, có lưu lượng, có người nhà; người đại diện cùng trợ lý ngày ngày quan tâm, có fan hâm mộ nhiều năm như vậy cũng không bỏ mình, có áp phích và quảng cáo dán đầy khu thương nhân phồn hoa nhất Bắc Kinh, có nơi trưng bày vô vàn cúp cái lớn cái nhỏ. Vương Nhất Bác, mày may mắn như vậy, có nhiều thứ như vậy, giấc ngủ thì nhằm nhò gì?

Phải chăng, là cậu quá tham.

Khoé miệng nhếch lên tựa như đang cười tự giễu, cậu thầm nghĩ, thế nhưng cuối cùng có ai hỏi cậu thật sự muốn gì chưa?

Giống như người kia, không có hỏi qua cậu có thể ăn cay được không  liền tự chủ trương gọi nồi lẩu uyên ương, không có hỏi qua cậu có cảm thấy lạnh không buộc cậu mặc đồ liền theo ý mình, ngay cả thời điểm rời đi cũng không có hỏi qua cậu  có nguyện ý chờ hay không, chỉ nói rằng nhất định sẽ quay về.

Người kia hết lần này tới lần khác, chuẩn xác đâm trúng yếu điểm của cậu, khiến cậu không tài nào chống cụ, dù sao là người kia nhìn thấu ý nghĩ của mình chuẩn xác như thế làm cậu không thể khó chịu, ngay cả thói quen nhỏ bé không đáng kể của mình đều bị người đó nắm vững trong lòng bàn tay, cậu cũng khó chối từ.

Nhưng nếu như có một ngày Vương Nhất Bác thật sự từ trên ngọn cây ngã xuống, người so với tất thảy mọi người còn tốt hơn đó, sẽ đưa tay đỡ lấy cậu mà không ngại bị thương sao?

Nghĩ tới đây, cậu đột ngột nhếch cao khoé môi . Cậu tự nói với mình, mày nghĩ gì vậy Vương Nhất Bác, đem hi vọng không cần thiết ký thác lên người người khác không cảm thấy rất phi lý sao? Việc mày phải làm là bảo đảm bản thân không bị kéo xuống khỏi chóp đỉnh, như thế mày mãi mãi sẽ không bao giờ vỡ vụn, mày cũng sẽ mãi mãi là Vương Nhất Bác cao lãnh, đối với mọi thứ đều không có cảm giác như trước ống kính.

Vương Nhất Bác, mặt trời xuống núi đêm tới cũng bật đèn, người kia không phải ánh sáng duy nhất của mày.

Đem cửa sổ xe hạ xuống, không khí ấm áp ngày xuân bị mặt trời mới mọc sưởi ấm, như tơ lụa mong manh phất trên mặt. Không biết vì sao cậu chợt nhớ tới bài ngữ văn mình đọc qua cấp tiểu học, Dù sao xuân đã đến, liễu rút đâm chồi, chim Yến ngậm bùn xây tổ, hoa khoe sắc thắm, thế nhưng giờ đây trước mắt cậu chỉ có cốt thép xi măng xây toà nhà chọc trời lạnh buốt.

Tưởng tượng dù sao cũng cùng hiện thực chênh lệch rất lớn.

Giống như cậu vô số lần mường tượng người kia một ngày nào đó đột nhiên sẽ xuất hiện trước mặt cậu, nở nụ cười ôn nhu mà cậu thích nhất, nói: "Nhất Bác, anh trở về."

Thế nhưng đã nhiều năm như vậy, người kia từ đầu đến cuối cũng không xuất hiện.

Lúc chạy đến hiện trường trực tiếp lễ Thịnh Điển*** của năm, đại số khách quý đều đã sớm vào bên trong. Nhân viên công tác gọi tới mấy cuộc điện thoại thúc giục, vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác xuất hiện, vội vàng dẫn cậu tới sân khấu xoay tròn đằng trước.

Thợ trang điểm đi sau lấy đồ xịt phun sương cùng keo cố định mớ tóc mái trên trán rủ xuống mắt cậu, lúc này cậu mới đút một tay vào túi, đứng trên bàn xoay tròn hoàn tất tạo hình.

Nhân viên công tác gật đầu ra hiệu, cái bàn chậm rãi quay ra trước theo hướng nghịch chiều kim đồng hồ .

"Cuối cùng xin mời người mà các bạn đợi chờ đã lâu —— Vương Nhất Bác!"

Chỉ vừa lộ ra một góc áo, bên ngoài đã có trên trăm máy camera đen nghịt lập tức ghi hình cực nhanh, đèn flash chói mắt cao thấp tiếp nối vô vàn ánh sao phảng phất trên trời đêm, đâm vào mắt làm cậu nhất thời không mở nổi. Mặt đường nhìn không rõ lắm, cậu híp mắt lại vài giây để thích nghi, bước chân cũng không ngừng hướng về trước.

Fan hâm mộ đi tiếp ứng giơ cao đèn màu xanh lá đứng ngoài rào chắn hùng hổ gọi to tên cậu. Vương Nhất Bác dành ra vài giây nhìn về phía các nàng , liên lụy ánh mắt cũng dịu đi mấy phần, sau đó đi theo thảm đỏ thật dài vào chính giữa vị trí chụp ảnh.

Trang phục cùng tạo hình tóc hôm nay  đều khá mang hơi hướm Hàn Quốc. Sau khi về nước phát triển, mấy năm sau này cậu ít làm tạo hình này, nhưng hình như fan càng thiên vị dáng trang điểm này, nên sự kiện lần này đặc biệt nhắn nhủ trợ lý trang điểm dùng lại lối phong cách Hàn Quốc.

Mặc áo sơmi tơ lụa đen tuyền, cổ áo mở rộng loáng thoáng để lộ làn da tuyết trắng, hai dải dây lụa dài nhỏ mềm mại vắt tùy ý trên cổ, như dây gói xứng tầm để gói ghém món quà tặng tinh mỹ. Quần jean đen được  đặt riêng làm tổng thể mang phong cách âu phục của hoàng tộc, hai hàng cúc áo vàng ngay cổ lấp lánh tỏa sáng. Chuẩn bị xong tạo hình, trên đường tới sự kiện chị Tina vẫn mang ánh mắt phức tạp nhìn cậu, nói anh như vầy sợ đám fan hâm mộ không chịu nổi.

Nghe chị Tina nói cậu liền dùng kính chiếu hậu nhìn mấy lần tạo hình hôm nay. Da cậu vốn dĩ trắng lạnh, dùng phấn lót tông màu trắng nhất cũng không hợp, trang điểm mắt có chút theo kiểu mắt khói, dùng chì kẻ lên đuôi mắt nhỏ dài, làm nổi bật ánh mắt, hơi nhướn lên lại vô cùng câu người, ngay cả son môi cũng tô đỏ hơn ngày thường mấy phần.

Kỳ thật chính cậu cũng không rõ lắm thế nào mới là đẹp, có điều nếu tất cả mọi người đều thích, cậu sẽ làm một Vương Nhất Bác như thế này.

"Nhất Bác lão sư, nhìn nơi này!"

Nghe được tiếng chào hỏi của giới truyền thông, cậu cẩn trọng điều chỉnh góc độ; thay đổi động tác; đảm bảo mỗi cái máy đều có thể chụp được tấm hình. Thẳng đến khi đèn flash dần dần dừng lại, cậu mới gật đầu ra hiệu, xoay người lần theo thảm đỏ đi vào bên trong sân khấu.

Việc cậu là khách quý cuối cùng được hoan nghênh trên thảm đỏ hôm nay không có gì phải ngạc nhiên, sau đó  nghệ sĩ đến chậm bọn họ sẽ trực tiếp vào trong sân khấu tham gia lễ trao giải Thịnh Điển, nếu không thì liền không cho trực tiếp.

Xét theo địa vị cao của cậu bây giờ, việc làm người kết thúc màn trực tiếp thảm đỏ cũng phù hợp.

Đi qua trăm ngàn cái thảm đỏ, bây giờ cậu đã sớm không có như năm vừa mới xuất đạo bước lên con đường này kinh sợ lo được lo mất, bước chân bước đến vững vững vàng vàng, thoải mái lại không lộ vẻ tùy tiện, chuẩn mực lại không lộ vẻ câu nệ. Đám fan hâm mộ ngược lại đặc biệt sung sức, đi hơn nửa đường vẫn có thể nghe thấy âm thanh tiếp ứng đinh tai nhức óc như cũ.

Lúc này, cậu bỗng dưng nghe thấy bộ đàm của nhân viên duy trì trật tự hiện trường bên cạnh truyền đến tiếng thông báo rè rè: "Còn có người cuối cùng được hoan nghênh trên thảm, cả tổ ekip chuẩn bị sẵn sàng!"

Bước chân không dừng lại.

Vương Nhất Bác cũng không phải không hiếu kỳ đằng vị đằng sau kia là ai, chỉ là những năm gần đây người mới nổi lên tầng tầng lớp lớp, có mấy vị tại thời kì hot nhất từng một lần cùng cậu đứng ngang hàng. Nhưng cậu trời sinh có chút mù mặt, tên đều nhớ mặt cũng phân biệt rõ ràng, khi gọi lại không khớp, liền trước mỗi tiết mục của Ngày Ngày Tiến Lên phải đọc qua danh sách khách quý nhiều lần. Cho nên lúc này không nhìn càng tốt, ngộ nhỡ đụng trúng tầm mắt người ta, lại kêu trúng tên người ta, chẳng phải là hai bên đều lúng túng?

Hơn nữa, cool guy được hoan nghênh thảm đỏ sao có thể nhìn chung quanh.

Gẩy gẩy tóc mái có chút dài ngang mắt trên trán, lại theo thói quen đem tay đút vào túi quần, cậu tiếp tục hướng tới cửa lớn vào trong sân khấu, bỗng nhiên nghe thấy người chủ trì nâng cao giọng nói khuếch đại lên: "Xin mời ảnh đế vừa mới về nước của chúng ta—— "

Động tác Vương Nhất Bác chợt trì trệ, bước chân dừng lại trong phút chốc.

"Tiêu Chiến!"

Bên ngoài sân khấu đặt mấy bàn âm thanh khổng lồ đang phát lên điệu Van tao nhã làm nền cho bối cảnh, âm thanh nhạc giao hưởng du dương vốn nên làm cho thể xác, tinh thần của con người khoan khoái dễ chịu, giờ phút này lại không chút nào làm dịu đi sự cứng đờ lan tỏa khắp người cậu.

Vì kinh ngạc mà đứng nguyên chỗ rất lâu. Giống như thần kinh đại não đột ngột hỗn loạn, cậu hoàn toàn không khống chế được thân thể của mình, vô thức lấy chân trái làm trục di chuyển bước chân, ngược với lý trí chậm rãi xoay người mà không dám tin.

Lúc giương mắt nhìn, tầm mắt trong phút chốc ngưng kết.

Một bàn tròn khác trên thảm đỏ dần dần quay lại, một thân ảnh thon dài đập vào tầm mắt mọi người. Nương theo lấy tiếng gào thét nghẹn ngào toàn hội trường, người kia từ bục xoay tròn cất bước đi xuống, hướng về camera mỉm cười chào hỏi.

Một giây kia, tràn ngập tiếng của đám nhân viên hậu trường, phóng viên tin tức cùng fan hâm mộ, âm thanh ồn ào náo động toàn trường đều hoá tĩnh lặng trước mặt Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến mặc áo trắng sóng chữ V, cổ áo bẻ ra lộ xương quai xanh tinh xảo, áo khoác đen thêu hoa văn dây leo màu tối, kéo dài khắp nơi lại mơ hồ kì ảo, vừa tinh khiết vừa cấm dục. Gọng kính bạc làm lộ ra khí chất nhã nhặn phong lưu, lại bị cặp mắt trong veo tưởng chừng như có thể nhìn thấu mọi thứ pha chèn ép hơn nửa, một cỗ uy áp ẩn ẩn của người người bề trên lan tràn, ép chính mình cũng có chút khó thở.

Cậu trông thấy Tiêu Chiến đi dọc theo thảm đỏ về phía trước, đến dòng chữ to màu vàng "Thịnh điển trong năm" ở chính giữa sân khấu, nhưng không  dừng lại tại vị trí xác định để giới truyền thông chụp ảnh, tựa như không biết có bước này, lại tựa như đi thẳng đi về phía cậu.

Vương Nhất Bác sững sờ đứng trên thảm đỏ quên rằng phải đi về trước, cũng không di chuyển bước chân muốn thoát.

Đầu óc trống rỗng.

Trong mắt chỉ nhìn được xa xa Tiêu Chiến đang câu môi mỉm cười, như vô cùng ôn nhu hướng tim cậu nổ một phát súng, từ họng súng tuôn ra đầy trời nhiều đóa hoa bồng bềnh đọng xuống đầy vai, rõ ràng nhẹ như lông hồng lại đem sự chống đỡ khó nhọc của cậu mạnh mẽ áp chế.

Cậu cảm thấy thân mình muốn không vững, mơ hồ lui thân về phía sau.

Vương Nhất Bác trơ mắt nhìn Tiêu Chiến xuyên qua biển người mênh mông từng bước một đi đến trước mặt mình, như người trèo non lội suối vượt núi băng đèo rốt cuộc cũng đẩy được mây mù mờ ảo để mỗi ngày ngắm trời xanh sáng ngời.

Người kia khẽ mở môi mỏng, nụ cười  như đoá bông bụp trắng muốt****, tầng tầng lớp lớp cánh hoa dần hé lộ nhuỵ hoa mềm mại trong lòng:

"Nhất Bác, anh về rồi."

*thần thú  có khả năng cắn nuốt kinh khủng, mang bản tính hung hãn, rất háu ăn, đại diện cho sự tham lam vô độ của con người
** kênh thể thao của Đài truyền hình trung ương Trung Quốc
***lễ trao giải lĩnh vực phim truyền hình của đài An Huy
****hoa dâm bụt trắng:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net