Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu Vương Nhất Bác không còn cần anh nữa, anh sẽ điên mất.

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến ôm vào ngực trong niềm kinh ngạc.

Cũng không biết phải làm thế nào, cậu vốn không phải người cảm xúc hay đổi như thế, nhưng nghe câu nói kia của Tiêu Chiến liền cảm thấy ủy khuất, ủy khuất đến nỗi mũi ê ẩm, hốc mắt cũng nóng dần lên.

Tiêu Chiến là người mãi mãi mang bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay, thận trọng bày mưu tính kế từng bước, giống như bất kể xảy ra dạng sự cố ngoài ý muốn gì đều nằm trong lòng bàn tay của anh, ngay cả độ cong khoé môi khi mỉm cười đều bị tính toán chính xác đến không sai chút nào. Vương Nhất Bác không thể không thừa nhận đây là mị lực đặc biệt trên người Tiêu Chiến khiến cậu mê đắm.

Nhưng chỉ vì thứ này không có nghĩa bản thân cậu sẽ nguyện ý biến thành cái dạng người ta gọi thì chạy đến người ta đuổi thì chạy đi.

"Vì cái gì em không thể chơi xấu?" Cậu nghe âm thanh lạnh buốt của chính mình vang lên, "Em chưa từng đáp ứng với anh."

Cảm nhận người đang ôm cậu cứng đờ cả người, kéo theo tâm của chính Vương Nhất Bác đều dây dưa đau nhói lên một hồi, giống như bị lưỡi dao sắc bén xẹt qua, mặc dù xảy ra trong nháy mắt, hậu tri hậu giác như khoét tâm một mảng đau đớn.

Cậu lại bị Tiêu Chiến ôm chặt hơn một chút, lồng ngực hai người dính vào nhau tựa như có thể nghe rõ ràng  nhịp tim của đối phương:

"Nhất Bác, đừng dỗi nữa."

Vương Nhất Bác cảm thấy có chút buồn cười. Rõ ràng điều cậu nói là sự thật, như thế nào khi Tiêu Chiến nói lại trở thành hờn dỗi vô cớ. Nhưng mà lòng tự tôn cùng sự kiêu ngạo của sư tử con không cho phép chính mình đau khổ chờ đợi đến lâu như vậy, bị câu nói nhẹ nhàng như vậy một giây xoá bỏ, lại hoàn toàn không có cách nào nói rõ ra tâm tư của mình, thế là tức đến mức thở hổn hển đưa tay đẩy người kia đi.

"Ai rảnh đi chơi trò giận dỗi với anh? Chuyện em nói chính là —— "

Lại bị một âm thanh véo von cắt ngang: "Em biết rõ anh thích em."

Động tác trì trệ. Vương Nhất Bác hơi kinh ngạc trợn to mắt, nhất thời nói không ra được câu nào. Vẫn trong tư thế là người kia ôm trong ngực không chỗ trốn như cũ, hai tay không làm chủ được dùng sức siết chặt tay vịn ghế ngồi, Vương Nhất Bác rủ mi, bên trong đáy mắt mềm mại ẩn hiện lớp băng lạnh giá mỏng manh.

"Em không biết."

Cậu làm sao biết được.

Giống như người vừa mới nhìn thấy Tiêu Chiến xuất hiện trước mặt thiếu chút nữa không kiềm nổi nước mắt người không phải mình, cậu thoáng xoa dịu tâm tư hỗn loạn ngổn ngang, nhẹ giọng chất vấn anh:

"Ba năm trước đây anh đột ngột tuyên bố tạm thời nghỉ ngơi trên Weibo, đêm đó không hiểu sao chạy đến dưới nhà em mờ mờ ám ám nói muốn em chờ anh. Lúc đó, anh có nói một câu anh thích em hả?"

"Suốt lúc ở nước ngoài bồi dưỡng anh không gọi em cho em lần nào, để em chỉ có thể giống như người khác dựa vào tin tức truyền thông; dựa vào tin đồn thất thiệt đoán xem anh sống nơi đó có tốt hay không. Ngay lúc đó, anh có làm chuyện khi anh thích ai đó sẽ làm sao?"

Vương Nhất Bác cảm thấy mình sắp giận tới nơi. Cậu đã rất lâu không có lần chợp mắt nào cho ra hồn. Ngay cả lúc đi trang điểm làm tóc trước khi tham gia tiệc thịnh điển, thợ trang điểm nhìn qua cũng không hài lòng, nóng nảy nhảy chân nói biết cậu lâu như vậy đều chưa thấy qua da mặt có trạng thái kém thế, quầng thâm mắt mà không che có thể diễn ngay vai gấu trúc bảo vật quốc gia trong chương trình « thế giới động vật ».

Nhưng cậu hoàn toàn không thể khiến mình giận Tiêu Chiến.

"Những thứ này em có thể không so đo với anh."

Nếu anh đột ngột chọn đi sang nước ngoài bồi dưỡng lại không nói rõ nguyên nhân, cậu có thể coi như lúc đó Tiêu Chiến cũng chưa dám tin bản thân sẽ đồng ý, ngay cả câu trả lời cũng không chờ được liền vội vàng rời đi; lúc ở nước ngoài lúc chỉ nhận được lời chúc vào ngày lễ ngày tết chúc cùng tin nhắn Wechat nhắc nhở khi trái gió trở trời, cậu có thể thuyết phục chính mình rằng Tiêu Chiến vừa học ngôn ngữ vừa học môn chuyên ngành quá bận rộn, mới không có thời gian gọi điện thoại cho mình.

Vương Nhất Bác hít vào một hơi thật sâu.

Không gian như có như không hương nước hoa xộc vào xoang mũi, tràn ngập một cỗ mùi thơm lạnh lẽo làm người thanh tỉnh. Nước mắt đều chực chờ dũng mãnh xông ra từ trong hốc mắt, thế là ngẩng đầu đưa mắt nhìn bóng đèn trắng sáng chói trên trần nhà kia, đong đưa qua lại làm cậu cơ hồ mở không nổi mắt.

"Nhưng anh cố ý gửi số chuyến bay sai cho em, chờ lúc em chạy tới sân bay anh đã bay rồi! Anh có biết cảm giác ngày ngày không dám ngủ, sợ nằm mơ thấy em từng lần lại từng lần bỏ lỡ anh nơi phi trường là thế nào không? !"

Sao cậu có thể không ủy khuất.

Lần này qua lần khác chính mình bị giấc mơ đánh thức lúc rạng sáng, cậu nhìn chằm chằm ngọn đèn ngủ tỏa ra ánh sáng mờ nhạt trên tủ đầu giường; cơ hồ không biết rõ đâu là mộng đâu hiện thực, lảo đảo xông vào toilet vặn mở vòi sen hứng làn nước lạnh buốt giội lên mặt, nỗ lực tự nhủ bản thân tất thảy mọi thứ trong mơ đều là giả dối.

Cậu từng vô số hoài nghi chính mình, câu nói "Chờ anh" khi đó, phải chăng chỉ vì Tiêu Chiến lúc tâm huyết dâng trào nói đùa với cậu. Cậu thậm chí đã nghĩ tới, mình rạng sáng bốn giờ mấy suy sụp nơi này, tên cầm đầu lại ở phía bờ bên kia Thái Bình Dương cùng người khác dùng bữa trà chiều;chuyện trò vui vẻ, nhưng xưa nay đều không nhớ đến mình.

Đến cuối cùng cậu bắt đầu nghi ngờ, tất thảy mọi thứ đều do chính cậu tưởng tượng ra bịa thành câu chuyện không có thật, lại bị tinh thần rối loạn lầm tưởng rằng là thật.

"Tiêu Chiến, anh muốn em chờ, lại làm cho em như thằng đần đợi chờ anh tròn ba năm anh mới bằng lòng xuất hiện."

Giọng nói có chút khàn đặc.

"Anh nói thử xem, làm sao em biết anh thích em?"

"Không phải ba năm."

Trầm mặc thật lâu, Vương Nhất Bác bỗng nhiên nghe được Tiêu Chiến cất tiếng:

"Không phải ba năm."

Tiêu Chiến lặp lại một lần nữa, sau đó trịnh trọng thuật lại từng chữ từng chữ một xâu thành chuyện bên tai cậu, giống như mỗi một phút mỗi một giây đều được khắc sâu ở trong lòng:

"Là hai năm năm tháng lẻ tám ngày."

Vương Nhất Bác thừa nhận cậu thật sự bị con số quá chính xác này làm chấn động trong nháy mắt. Cậu biết, trong những bộ phim truyền hình luôn có nhiều đoạn nam chính dùng tình cảm đậm sâu vô cùng đem từng giây từng phút hai người tách rời khắc cốt ghi tâm, sau đó bên kia liền sẽ vì chuyện này cảm động nhũn lòng.

Thế nhưng là.

Bất kể là hai năm năm tháng lẻ tám ngày hay là ba năm, chính xác hay là chung chung, chẳng lẽ có thể lập tức thay đổi sự hờ hững; không quan tâm cậu trong thời gian dài như vậy của Tiêu Chiến, nhưng đột ngột từ trên trời giáng xuống yêu cầu mình thực hiện cam kết trước kia; cũng không tính thử xem cam kết đó đã thành  thật hay chưa?

Cậu giương lên khóe miệng cứng đờ của mình: "Có khác gì sao?"

"Khác."

Tiêu Chiến hai tay vòng quanh nơi bả vai của bạn nhỏ, nhưng trên thực tế không dính vào cậu dù chỉ một chút. Hai bàn tay cách xa gắt gao chộp lên trên hai khuỷu tay của cậu, lực đạo nơi đầu ngón tay lớn đến mức cơ hồ có thể đem khớp xương bóp nát kèm theo toàn bộ thân thể đều phát run không ngừng được.

"Anh không cố ý không cho em chào tạm biệt ở sân bay, không cố ý không gọi điện thoại cho em, không cố ý khiến cho em phải chờ lâu như vậy mới trở về. Anh chỉ vì —— "

Ký ức bị phong ấn đã lâu sâu trong trí óc không chịu nổi; tựa bị một đám lửa lớn đốt thành tro bụi, dù đã đụng vào rất cẩn thận mớ tro tàn cũng sẽ ầm vang sụp đổ hoàn thành trên đất, đến lúc đó sức chống đỡ mọi thứ gắt gao cũng tan rã như quân binh.

Tiêu Chiến im bặt rồi dừng hẳn. Anh không mở được kí ức này.

Mà trong giờ phút đó, Vương Nhất Bác lại nhạy cảm bắt giữ thứ cảm xúc  cực kỳ bé nhỏ lại khó mà xem nhẹ kia. . .

Sợ hãi.

Tiêu Chiến đang sợ.

Cậu chưa từng thấy dáng vẻ sợ hãi của Tiêu Chiến.

Nét mặt kia, tại vô số lần thức giấc nửa đêm, cậu lảo đảo phóng tới toilet lấy nước lạnh hướng giội hung hăng lên mặt mình, giương mắt nhìn tấm gương trước mặt phản chiếu mái tóc ướt sũng trên trán, cũng từ trên mặt  mình nhìn qua. Hoảng loạn luống cuống, nhưng lại muốn chính mình thanh tỉnh; không phân biệt được thật giả, nhưng lại sợ hãi chính mình sa vào.

Cậu thừa nhận, cậu thật sự muốn ép Tiêu Chiến chủ động phá bỏ lớp màn bí mật này. Cậu nghĩ, Tiêu Chiến, anh muốn em chờ anh, em sẽ chờ, nhưng em cũng sẽ không như chó nhìn thấy xương liền bổ nhào sang phía người; hay gặp được anh liền vẫy đuôi.

Nhưng cậu không nghĩ tới việc đem Tiêu Chiến ép thành bộ dáng này.

Kỳ thật trong tiềm thức cậu hoàn toàn chưa từng muốn để Tiêu Chiến rạng ngời rực rỡ như thế hạ phàm chìa tay về phía mình, người này từ khi đạt được giải ảnh đế ba năm trước; trong nháy mắt đó đã biến thành một ngôi sao xa tít tắp bản thân cậu không dám với tới, cậu thậm chí dù đã chuẩn bị xong chính mình cuối cùng vẫn không kháng cự nổi Tiêu Chiến; mở miệng trước nhận thua.

Nếu như đối phương là Tiêu Chiến, thắng hay thua đều mất hết ý nghĩa.

Tính tình mới vừa rồi trong khoảnh khắc biến mất không còn chút tung tích. Cậu lập tức gắt gao nắm lấy tay Tiêu Chiến, nhìn gương mặt cho dù có  hóa trang vẫn không có chút máu, vô cùng lo âu hỏi:

"Chiến ca, anh bị sao vậy?"

Tiêu Chiến gắt gao nhắm hai mắt; chưa lên tiếng đáp lại.

Giống như một bàn tay vô hình bóp lấy cổ họng, anh nỗ lực mở miệng muốn phát ra âm thanh; lại như bị Thượng Đế tước đoạt quyền lợi nói, một âm đơn giản cũng không thốt ra được. Anh không biết phải làm sao mở miệng nói cho Vương Nhất Bác quá khứ với những điều thậm chí không dám nhớ lại đó, không biết phải làm sao nói cho Vương Nhất Bác biết bản thân anh dơ bẩn đến cỡ nào, lòng không chịu nổi cùng mềm yếu, không biết phải làm sao nói cho chính Vương Nhất Bác biết anh điên cuồng muốn gặp cậu muốn ôm cậu đến cỡ nào lại bất lực.

Lá gan bạn nhỏ bé như vậy, anh sợ dọa cậu mất.

Nhưng cùng lúc anh biết rõ hơn ai khác, Vương Nhất Bác vốn chính là một bạn nhỏ vô cùng kiêu ngạo cố chấp lại không có cảm giác an toàn. Nếu như anh có chút giấu diếm hay lừa gạt cậu, một khi bị phát hiện, chú sư tử con nhất định sẽ bỏ anh mà đi; cũng không quay đầu lại.

Nếu Vương Nhất Bác không cần anh nữa, anh sẽ điên mất.

"Anh rất nỗ lực rốt cục mới được nhìn thấy em một lần nữa. Anh biết anh đến chậm."

Đem đầu chôn sâu ở hõm vai, Tiêu Chiến vươn bàn tay phủ lên chỗ tóc mềm mại nơi ót của Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vuốt ve, âm thanh lặng yên truyền ra một chút cẩn thận khẩn cầu:

"Bảo bảo, đừng giận ca ca nữa được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net