Xuân Tiêu Diệp Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Sái ( Minh tinh đại trinh thám) x thư ký Diệp ( Vô Danh)

🔞🔞 Cảnh báo có tình tiết 18+🔞🔞
Ai dị ứng vui lòng click back ‼‼

Tác giả viết H còn non tay, có gì sai sót thì góp ý nhẹ nhàng, đừng nói nặng lời, xin cảm ơn.

----------------------

" Đánh nhau rồi đánh nhau rồi!! Mau gọi nhân viên tới đây! "

" Có chuyện gì thế, mọi người vui lòng tránh ra một chút, khẩn trương ổn định lại chỗ ngồi, tàu vẫn đang chạy ạ"

Tiêu Sái đi vào giữa đám đông, miệng vừa xin nhường đường tay vừa gạt mấy người đang chen chúc qua một bên. Hắn trông thấy một gã đàn ông toàn thân bẩn thỉu rách rưới, tay chân bầm tím đang nằm rên rỉ dưới đất. Trên ghế là một cậu con trai rất trẻ, một thân vest đen, tóc vuốt ngược để lộ trán, miệng phì phèo điếu thuốc.

" Tại sao lại đánh nhau? "

Tiêu Sái đưa mắt nhìn người con trai hỏi, cậu ta không thèm nhìn hắn nhàn nhạt đáp :

" Không thuận mắt, thích thì đánh "

" Diệp tiên sinh nói đùa rồi, ngài như vậy là vô cớ đánh người, chính là gây sự "

Cậu ta ném điếu thuốc xuống sàn, đưa đôi giày da dẫm lên tàn thuốc. Y một tay chống cằm một tay xoay chiếc bật lửa, khuỷu tay đặt trên đầu gối, đôi lông mày khẽ nhếch lên :

" Tôi chính là thích đánh hắn đó, ai có thể cản? Ai dám cản? "

" Được rồi, mọi người quay về phòng nghỉ của mình đi, chuyện này để chúng tôi giải quyết "

Tiêu Sái quay sang nói với đám người đang vây xem, chờ tản ra hết mới nhìn gã đang nằm dưới đất nói :

" Đứng dậy được không? "

Thư ký Diệp vừa nhìn vừa xoay chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, không khí xung quanh mơ hồ dính mùi khói thuốc, cực kỳ không khách khí nói với gã :

" Nằm đó làm gì? Vẫn chưa chịu cút? Còn muốn tôi mời ăn cơm? "

Gã đàn ông run lập cập đứng dậy, ba chân bốn cẳng xiêu vẹo trở về phòng. Tiêu Sái chân dài ba bước đã tới gần thư ký Diệp, đưa tay nâng cằm y lên ép thư ký Diệp nhìn thẳng vào mắt mình ôn nhu hỏi :

" Gã đó làm gì chọc giận bảo bối vậy? "

" Như đã nói, không vừa mắt tôi, tôi liền đánh,  có vấn đề gì không? "

" Chẳng giống với tác phong thường ngày của Diệp tiên sinh chút nào, tôi không tin "

Thư ký Diệp không đáp lại hắn mà gạt tay Tiêu Sái đang đặt ở cằm mình ra, châm lửa đốt điếu thuốc mới lấy trong túi áo.

" Trong khoang tàu cấm hút thuốc "

Tiêu Sái cất tiếng nhắc nhở. Thư ký Diệp nhắm mắt làm ngơ không để ý hắn, miệng vẫn phả ra từng đợt khói thuốc mờ ảo.

" Sau này bớt hút lại một chút "

Thư ký Diệp kẹp điếu thuốc cháy đỏ rực giữa hai ngón tay, quay sang nhìn Tiêu Sái :

" Chuyện của tôi anh quản nhiều như vậy để làm gì?  "

Tiêu Sái cười cười, giật lấy điếu thuốc trên tay thư ký Diệp vứt xuống đất, dùng đế giày dẫm bẹp nó giống hệt lúc nãy y vừa làm trước mặt mọi người.

Đối với việc bị làm phiền, thư ký Diệp không hề tức giận, bình tĩnh rút trong túi áo một điếu khác ra đốt, tận lực xem hắn như không khí. Tiêu Sái nào chịu để yên, không để y châm lửa xong đã giật luôn điếu thuốc, giật cả bật lửa ném đi, sau đó nhét vào tay thư ký Diệp một viên kẹo vị dứa.

" Ngậm tạm cái này đi "

" Trả cho tôi bật lửa. Còn nữa, tôi không thích ăn kẹo .... "

" Vậy thử loại kẹo này một chút không Diệp tiên sinh? "

Tiêu Sái nở nụ cười lưu manh, đẩy thư ký Diệp dựa sát vào bức tường, dùng một tay khóa chặt đôi tay của y, tay còn lại vòng qua eo thư ký Diệp ôm chặt lấy, áp môi mình lên đôi môi đỏ hồng của y. Trái với thái độ lạnh lùng xa cách lúc nói chuyện với hắn, thư ký Diệp vô cùng phối hợp với nụ hôn này, môi còn hé mở để Tiêu Sái dễ dàng luồn chiếc lưỡi vào khoang miệng y, để hắn tự do tìm tới mọi ngóc ngách bên trong. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, dây dưa không ngừng, tiếng thở dốc bắt đầu vang lên. Tiêu Sái rời khỏi nụ hôn, trước đó còn cố tình gặm cắn đôi môi mềm mại kia đến sưng đỏ. Thư ký Diệp khẽ liếm liếm môi, ánh mắt vô cùng khiêu khích nhìn hắn. Rốt cuộc Tiêu Sái nhịn không nổi, bế y vào phòng nghỉ quăng lên giường sau đó đè lên người y.

Thư ký Diệp đưa tay vuốt từ yết hầu hắn xuống đến cổ áo, đầu ngón tay chẳng biết vô tình hay cố ý mà chạm nhẹ lên da hắn mấy lần, đầu gối y hơi co lên một chút, vừa khéo chạm vừa giữa hai chân Tiêu Sái mà cọ nhẹ vài cái.

" Tiêu Sái, tính ra hơn nửa tháng tôi bị thương anh chưa đụng vào tôi lần nào thì phải? Hiện tại có thể thử một chút, anh muốn không? "

Gương mặt này, giọng nói này, thêm cả mấy động tác kia chính là trần trụi câu dẫn người. Đáy mắt Tiêu Sái tối sầm lại, giờ phút này hắn còn nhịn được thì đấy là bị bất lực rồi. Hắn đưa tay cởi chiếc áo sơ mi mỏng manh trên người thư ký Diệp, cổ áo rơi xuống đến khuỷu tay để lộ hai bên xương quai xanh mê người và làn da trắng phát sáng, cảnh tượng trước mắt hắn thập phần kiều diễm. Tiêu Sái nhanh chóng lột bỏ bộ đồng phục nhân viên đỏ rực trên người mình, chẳng mấy chốc quần áo của cả hai đã rơi trên sàn nhà.

Hắn từ từ hôn lên môi y, xuống đến yết hầu rồi cắn nhẹ lên xương quai xanh của y, cuối cùng là hai điểm hồng trước ngực.

" Ưm .... "

Thư ký Diệp nhịn không được khẽ kêu lên một tiếng nho nhỏ như sợi lông vũ như có như không chạm vào lòng hắn ngứa ngáy không thôi. Hắn vội vã tới mức không thèm dùng tay khuếch trương dạo đầu mà đặt hạ thân đã sớm cương cứng trước cửa huyệt nhỏ kia, một phát liền đẩy vào sâu bên trong. Hắn cảm nhận được tính khí của mình được tiểu huyệt ấm nóng ôm chặt lấy, cảm giác sung sướng truyền đến đại não khiến da đầu hắn tê dại. Hắn bắt đầu đâm rút thật nhẹ nhàng, sau đó dần dần tăng tốc độ thúc eo của mình.

" Ưm... ah.... chậm một chút ..... Ưm.... "

Rõ ràng là ban đầu do y chủ động dụ dỗ hắn lên giường, lúc bắt đầu Tiêu Sái cũng rất từ từ khiến y khó chịu vặn vẹo cái eo nhỏ :

" Anh rốt cuộc có làm được hay không vậy? Sao chậm rì thế? "

Thư ký Diệp nói xong liền cảm giác không ổn, Tiêu Sái nghe câu đó liền điên cuồng ra vào bên trong y. Khoái cảm từ phía dưới truyền lên khiến y toàn thân mềm như nước, cơ thể như con sóng dập dìu theo từng đợt đưa đẩy của hắn. Não bộ đình trệ tạm thời, y hiện tại không thể thốt lên được câu nào hoàn chỉnh mà chỉ theo bản năng rên rỉ, âm thanh phát ra càng lúc càng mất khống chế,tràn ngập sắc tình và vô cùng ướt át. Hai tay y xoáy chặt lấy drap giường, cổ chân gầy gò trắng bóc bị Tiêu Sái khóa chặt trên vai hắn. Cặp đùi thon dài mát lạnh bị hắn véo đến đỏ ửng, đôi chân không ngừng run rẩy.

" Ha... ưm.... Tiêu Sái.... chậm lại.... ah.. "

Hắn nhìn xuống thân thể của thư ký Diệp bởi vì tình dục nhuốm một màu đỏ hồng, đôi môi nhỏ hết mở lại khép truyền vào tai hắn những âm thanh vô cùng mê người, nước mắt sinh lý từ đuôi mắt chảy xuống trông lại càng câu nhân thôi thúc hắn cúi xuống gặm lấy vành môi đã bị khi dễ đến sưng đỏ kia.

" Đệt! Thật sự không thao chết em không được mà "

Hạ thân to lớn của Tiêu Sái liên tục ra vào cửa huyệt nhỏ bé của thư ký Diệp, gần như muốn xuyên thủng y, hắn lại quá quen thuộc những nơi nào là nơi nhạy cảm trên người thư ký Diệp nên mỗi lần hắn vào bên trong đều chạm tới nơi đó khiến y sướng đến phát run, hạ thân căng trướng bắn ra chất lỏng trắng đục, dính đầy lên bụng Tiêu Sái.

Hiện tại, y toàn thân vô lực chỉ muốn ngủ, nhưng vấn đề là Tiêu Sái chưa hề bắn ra, nên hắn nào có dễ dàng tha cho y như thế. Hắn lật người y nằm sấp xuống, tấm lưng trần trắng nõn và xương hồ điệp lộ ra, vành mắt hắn đỏ au, hắn nhịn không được càng ra vào ác liệt, mỗi lần đâm đến rất sâu, âm thanh rên rỉ của thư ký Diệp cũng càng lúc càng lớn.  Hắn hài lòng nhìn miệng huyệt nhỏ bé bị chà đạp đến mức sưng tấy, thúc eo thêm vài lần nữa rồi bắn vào bên trong y.

Thư ký Diệp bị hắn giày vò tới mấy lần, trong bụng tràn đầy tinh dịch của Tiêu Sái, tiểu huyệt còn chưa kịp khép vào nên chất lỏng màu trắng vẫn chảy ra đầy giường, khắp người rải đầy những dấu vết hoan ái, nhất là vùng cổ và trước ngực chi chít những dấu hôn đỏ au, có lẽ vài ngày cũng chưa thể biến mất hoàn toàn được. Mà y sớm đã bị hắn thao đến ngất đi, hiện tại đang co người nằm trong chăn hít thở đều đều, khóe mắt vẫn còn đọng lại chút nước, hoàn toàn không có dáng vẻ lạnh lùng ngang ngược như lúc tỉnh. Dáng vẻ này chỉ có duy nhất Tiêu Sái được nhìn thấy, hắn vòng tay ôm chặt lấy eo nhỏ mềm mại mà dẻo dai của y, trong đầu tính toán ngày mai làm như nào để trút giận giúp bảo bối của hắn. Y vất vả huấn luyện, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ đến mức bị thương mới được ông chủ lớn ưu ái tín nhiệm, qua miệng bẩn thỉu của kẻ khác lại biến thành y cố tình trèo lên giường ông chủ. Đánh cho một trận đã là rất có tình người, bằng không với tính cách thường ngày của thư ký Diệp, gã đã sớm đoàn tụ với tổ tiên từ lâu rồi.

Bảo bối của hắn tốt đẹp như thế, mặc dù có hơi lạnh lùng một chút, ngang ngược một chút nhưng có thế nào cũng vẫn là bảo bối hắn yêu thương nhất, sao nỡ để y chịu thiệt thòi. Hôm nay khi dễ y một trận, ngày mai y chắc chắn sẽ nổi giận với hắn, nếu có thể giúp thư ký Diệp bớt giận bằng cách đó thì hắn thấy có đánh gã kia thành đầu heo cũng được, dù sao cũng chẳng ai cản được hắn.

------ The End -----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net